Chương 61: Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch)

Van Xin

Phiên bản dịch 6500 chữ

Căn cứ của bọn sơn tặc quả thực rất bí mật, cứ điểm trong rừng của nhóm người này nằm trong một cái hang trông giống như hang của một con gấu đang ngủ đông, trong hầu hết các trường hợp, sẽ không có ai lựa chọn nghỉ ngơi trong loại hang động này.

Đi ngang qua con đường này, Ryan kinh ngạc phát hiện bên trong khá rộng rãi, rõ ràng đã được sơn tặc gia cố, trên vách đá có treo đuốc, còn có tiếng ăn uống, tiếng oẳn tù tì.

- Ngươi đi gõ cửa.

Ryan mỉm cười nắm cổ tên đầu sỏ, Noa tin chắc nếu hắn dám nói không, cổ của hắn trong nháy mắt sẽ bị bóp nát.

- Lão đại, là ta, ta là Noa, mở cửa đi!

Tên đầu sỏ nhỏ gọi cửa, cửa đã dễ dàng mở ra.

- Noa? Sao ngươi lại quay lại?

Tên cầm đầu cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy Noa cúi đầu quay về.

- Lão… Lão đại, ta…

Tên đầu sỏ rụt rè bước vào cùng vài người.

- Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi về làm gì? Không phải ta đã bảo ngươi giám sát doanh trại dưới chân núi sao?

Tên sơn tặc cầm đầu tức giận hét lên.

- Là ta tới tìm người.

- Ngươi là ai?

Ngươi đến dường như lười phải nói chuyện với tên sơn tặc cầm đầu. Không chút do dự, hắn vung chiếc chiến chùy của mình rồi đánh mạnh vào tên sơn tặc cầm đầu.

- Phản đồ.

Tên cầm đầu lập tức nhận ra trong đám bọn họ có kẻ phản bội, hắn giẫm chân lên bàn đã lật nghiêng người qua, tránh đòn tấn công của Ryan. Tất cả thức ăn và canh trên bàn đều là văng về phía Ryan, Ryan né người sang một bên, tất cả đều rơi xuống người tên đầu sỏ.

- Phản đồ! Phản đồ! Noa đã phản bội chúng ta, các huynh đệ! Hãy giết tên Kỵ Sĩ này!

Tên sơn tặc cầm đầu hét lên. Hắn đứng dậy cầm lấy trường mâu treo trên tường và ném mạnh về phía Ryan.

Ryan bắt lấy trường mâu đang bay rồi ném nó ra sau lưng theo hướng ngược lại, trường thương đâm vào ngực tên sơn tặc phía sau, lực va chạm mạnh khiến tên sơn tặc trực tiếp bị ghim thẳng lên tường.

Tên sơn tặc cố gắng đưa tay rút cây trường mâu cắm trên ngực ra, nỗ lực của hắn cuối cùng cũng vô ích, sau một hồi giãy giụa trong đau đớn, thi thể bị ghim chặt trên vách hang dần dần không còn động đậy nữa.

- Đúng, chính là hắn, là thân tín của lão đại, bọn ta gọi hắn là lão nhị.

Tên đầu sỏ kêu lên, chợt nhận ra tình cảnh của mình nên hét vào mặt Ryan.

- Kỵ… Kỵ Sĩ đại nhân, ta đã hoàn thành yêu cầu của ngài! Tạm biệt!

Nói xong, Noa chộp lấy một cây trường thương, sau đó điên cuồng chạy ra ngoài.

Đám sơn tặc choáng váng trước diễn biến bất ngờ, tên nào tên nấy đều đứng im.

- Các ngươi lên hết đi! Đứng thất thần ở đó làm gì!

Tên cầm đầu sơn tặc điên cuồng hét lên.

- Muốn tên Kỵ Sĩ này giết hết chúng ta à?

- Nếu ta là các ngươi, ta sẽ bỏ chạy nhanh đi, bởi vì ta chỉ định giết một mình hắn. Nếu các ngươi chạy tứ phía thì ta không thể phân thân đuổi theo ngươi được, có đúng không?

Ryan cầm chùy chiến chỉ vào tên cầm đầu sơn tặc, nheo mắt nói.

- ... Lão đại xong rồi! Chạy đi!

Một tên sơn tặc nào đó hét lên, rồi tất cả sơn tặc lập tức chạy tán loạn ra ngoài, Ryan cũng không cản lại, trong vòng hai phút, chỉ còn lại tên sơn tặc và Ryan trong hang.

- Thứ gì khiến các ngươi đến đây làm sơn tặc?

Ryan giơ chiến chùy từ từ tiến lại gần.

- Không có đất, nhà cũng bán, phải ngồi im chờ chết sao?

Tên sơn tặc lui về sau từng bước.

- Sâu mọt quốc gia các ngươi, cướp đất của ta, lấy đi tài sản của ta, bây giờ lại đến lấy mạng của ta?

- Ha, các ngươi đều thế cả, các ngươi lấy đi mọi thứ của nông dân. Đất là của bọn ta còn lương thực trong đất cả của các ngươi, sông là của bọn ta còn cá trong sông là của các ngươi.

Sơn tặc cầm đầu dần bình tĩnh lại. Hắn biết rằng mình sẽ không bao giờ là đối thủ của Kỵ Sĩ này, đặc biệt là sau khi nhìn thấy huy chương Bạch Lang.

- Vậy cách trả thù của ngươi là lấy đi mạng sống của những người qua đường và thương nhân vô tội, cướp đi đồ của bọn họ? Bản thân không có nên đi cướp của người khác?

Ryan không hề bị lay động

Câu chuyện của tên sơn tặc cầm đầu rất bi thảm nhưng thời đại nào mà không còn nạn bóc lột, áp bức? Chẳng lẽ bởi thế mà hắn không sống được nữa? Vậy nên những người hắn giết đều đáng đời, là trừng phạt đúng tội?

Logic gì vậy?

- Ha!

Tên cầm đầu đột nhiên nhảy về phía trước, dùng trường kiếm trong tay chém vào khuỷu tay Ryan, hắn chỉ đỡ nhẹ thôi thì thanh kiếm đã bị bật ra, thực lực của cả hai có sự chênh lệch rất lớn, nếu Ryan muốn, hắn có thể lấy mạng tên sơn tặc cầm đầu này bất cứ lúc nào.

- Nói cho ta biết, trong núi có cái gì? Ta có thể cân nhắc thả ngươi đi.

Ryan nói.

- Đây… Chuyện này là sự thật!

Tên cầm đầu có vẻ rất kích động.

- Tất nhiên rồi!

- Ở đầu kia ngọn núi có một đám goblin, bọn chúng có hơn hai mươi con thất lang, hơn ba mươi trường mâu thủ.

Tên cầm đầu đã dựa lưng vào tường.

- Còn gì nữa không?

- Ặc, hình như có một con lợn rừng bạc rất lớn mọc ra rất xúc tu quanh quẩn ở đây, nhưng ta chưa từng thấy nó.

- Rất tốt, còn gì nữa…

Ryan đã thu được hai tin tức, có vẻ khá hài lòng, một tay buông chiếc chùy chiến ra, sờ cằm, vẻ mặt rất có hứng thú.

- Và… Đi chết đi! Đồ khốn kiếp!

Tên cầm đầu giả vờ cúi đầu suy nghĩ, rút ra một thanh dao găm từ trong ngực và bất ngờ đâm vào ngực Ryan.

Nhưng mới mới rút được nửa thanh dam găm mà cổ tay tên cướp đã bị Ryan cầm chặt, với một lực vô song, thanh dao găm đâm ngược lại vào lồng ngực tên cầm đầu.

- Ngươi... Ngươi cố ý…

Tên cầm đầu nhìn con dao găm trên ngực với vẻ khó tin, rồi dần dần im lặng.

- Ta đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không thể buông tha cho ngươi.

Ryan tà ác cười lắc đầu.

- Vậy hiện tại, tiền tài bất chính của ngươi đều là của ta…

Hắn bắt đầu đếm những thứ trong hang của tên sơn tặc. Hang của sơn tặc cất giữ số tiền cướp bóc thông thường của bọn chúng. Ryan nhận thấy rằng chúng không còn nhiều thức ăn, vũ khí còn tàn tạ, không có gì đáng lấy, cuối cùng Ryan tìm được hai đồng vàng Dinar trên người tên cầm đầu, lấy làm phần thưởng.

Ra khỏi hang, Ryan đã tìm thấy tên đầu sỏ Noa cùng mấy người cầm đuốc đợi hắn ở cửa hang.

- Sao vậy? Không phải ta đã cho các ngươi còn đường sống rồi sao?

- Kỵ ... Kỵ Sĩ! Nếu bỏ chạy, chúng ta có thể đi đâu?

Một trong những tên sơn tặc lớn tuổi đặt một cây ba chia xuống đất, quỳ xuống và ôm đầu, tỏ ra không có ý xấu.

- Chúng ta đều đã hết thức ăn rồi. Nếu ngài không phiền, trong hang vẫn còn một ít thức ăn. Ngài có thể ban cho bọn ta được không?

Tất cả chiến lợi phẩm từ việc tiêu diệt bọn sơn tặc đều thuộc về những quý tộc đứng đầu.

- Những thứ khác ngài muốn cái gì thì lấy đi cái đó được không? Bọn ta thật sự rất đói, trong nhà cũng không có lương thực.

Noa quỳ xuống nói.

- Hazzz…

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch) của Hán Triều Thiên Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    5mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!