Chương 74: Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch)

Kể Chuyện

Phiên bản dịch 7202 chữ

Trong cuộc Hỗn Độn xâm lấn đầu tiên, Hoàng đế Charlemagne đã tập hợp gần như toàn bộ lực lượng liên minh trật tự trên lục địa ngoại trừ Tinh Linh, đồng thời bao gồm một số vị thần tái sinh và đội quân Thánh Linh của họ.

Hơn nữa, kẻ cuối cùng đã giết chết Moka, kẻ được chọn của Hỗn Độn, không phải là một vị thần mà là Charlemagne, thủ lĩnh của nhân loại, từ đó có thể rút ra ba suy luận.

Đầu tiên, Moka rất mạnh mẽ, sức mạnh của vị thần giáng thế không đủ để trực tiếp giết chết Moka.

Thứ hai, đại đế Charlemagne có sức mạnh ngang hàng hoặc thậm chí còn lớn hơn sức mạnh của các vị thần.

Thứ ba, Tứ Thần Hỗn Độn cũng không lộ diện.

Cho nên Ryan chỉ có thể kết luận rằng trên thế giới này, lực lượng tà ác mạnh hơn lực lượng trật tự, thậm chí còn không chỉ cao hơn một chút.

- Ryan tiên sinh?

Thật sự là... Ta dường như đã bị cuốn vào một cái lồng giam khổng lồ, số phận mà ta phải đối mặt là bảo vệ chính mình, diệt trừ tà ác và cuối cùng trốn thoát, hoặc cùng diệt vong cùng với cái lồng này.

- Ryan tiên sinh?

Bước đầu tiên là không thể mạo hiểm chống lại Hỗn Độn ở thế giới này, hắn phải tìm cách chiếm được lãnh thổ của riêng mình, sau đó nỗ lực tìm cách leo lên trong hệ thống quý tộc cực kỳ bảo thủ và cực đoan tại thời trung cổ. .

- Ryan tiên sinh?

Giọng nói từ bên ngoài khiến Ryan tỉnh táo trở lại, đôi mắt xanh lơ đãng của Ryan lại tập trung lại:

- Có chuyện gì?

Là Rost, người Man tộc tò mò nhìn Ryan:

- Ryan tiên sinh, ngươi đang suy nghĩ à?

- Đúng vậy, có một số việc khiến ta phiền lòng.

Ryan cố ý thở dài:

- Ta đang nghĩ, toàn bộ dong binh đoàn chỉ có một nữ dong binh, những đại lão gia ngày thường xử lý thế nào?

- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Ryan tiên sinh, ngươi không cần phải lo lắng về điều này. Những dong binh đoàn, bao gồm cả chúng ta đều sẽ có những người bạn cũ ~

Rost cười hào phóng, bím tóc và bộ râu không ngừng đung đưa:

- Ngoài bất cứ điều gì khác, ta cũng có một tình nhân cũ ở Thành phố Winter. Nàng có dáng người đẹp và ngoại hình đẹp và đã là bạn nhiều năm. Nàng chỉ tốn hai mươi dinar bạc một lần. Mỗi lần ta qua Thành phố Winter đều dành cả đêm để đến chỗ nàng!

- Hahahahaha ~ Chuyện này không sao đâu, Rost. Ta từng gặp một thi sĩ ở lại qua đêm, nhưng lại là bạn cũ của hắn cung cấp thức ăn và chỗ ở, sau đó trả tiền lại cho hắn.

Tên nọ vung tay nói:

- Cho nên, Rost, khi nào ngươi mới có thể khiến tình nhân cũ của ngươi đưa tiền cho ngươi, vậy thì ngươi thật có năng lực!

- A ~ điều này không có khả năng, lần trước ta đến thành phố Winter, phát hiện tình nhân cũ của ta đã đi rồi, nàng cũng không để lại cho ta một lời, ta hỏi ông chủ, thì hắn đáp nàng nói kiếm đủ tiền rồi, sau khi có tiền thì nàng dự định sẽ tìm một thương nhân kết hôn, sống nốt phần đời còn lại!

Rost sờ sờ gáy:

- Muốn bồi dưỡng tình nhân phải mất rất nhiều năm, có lẽ ta cũng không làm được ~

- Đừng vội tìm kiếm nó ở nhân loại.

Ryan nháy mắt mấy cái:

- Sao ngươi không thử dùng nữ Dạ Ma?

Hắn vừa dứt lời thì rèm xe ngựa bên cạnh mở ra, một băng thứ to hơn cành cây lao ra khỏi xe ngựa, lao thẳng vào đầu Ryan:

- Ngươi câm miệng lại! Ryan!!!

- A! Trời ạ?

Rost theo bản năng nhảy xuống ngựa, đáp xuống bãi cỏ mềm và lăn mấy vòng, khi ngẩng đầu nhìn thấy Ryan nhẹ nhàng vươn ngón tay, dùng lực đẩy ra khiến băng thứ bay lên không trung và cắm vào bãi cỏ gần đó:

- Nghe lén người khác nói chuyện không phải là thói quen tốt. Điều cần nhất bây giờ là nghỉ ngơi.

- Ta không ngại nam nhân thảo luận chuyện này, nhưng xin mời tránh xa, đừng nói chuyện ở bên cạnh xe ngựa của ta!

Khuôn mặt xinh đẹp của nữ Thuật Sĩ xuyên qua tấm màn:

- Còn nữa, Ryan, ngươi nghĩ thế nào về nữ Dạ Ma? Sự quan tâm của ngươi lớn đến mức muốn mọi người biết về nó phải không? Ngươi có muốn ta nói chuyện này với Lãnh chúa Norman không?

Nữ Dạ Ma không phải là ác ma, mà là một sinh vật giống yêu tinh đến từ rừng rậm, có bàn chân và móng guốc giống dê, ngoài ra còn có ngoại hình giống con người xinh đẹp và chuyên hấp thụ tinh hoa nam giới.

- Được rồi, không nói về chuyện này Teresa, ta cảm thấy chuyến đi của chúng ta khá thú vị.

Ryan cưỡi ngựa đến gần xe ngựa, hắn nhận thấy nữ dong binh không còn ở trong xe nữa, liền nói:

- Ta nhớ tới một cuốn tiểu thuyết võ thuật ta đã xem qua, trong đó thầy của nhân vật chính tên là Annon.

Annon? Người vô danh? Nữ Thuật Sĩ kỳ quái nói:

- Có tên gọi này sao?

- Dù sao thì trong câu chuyện đó, sư phụ của nhân vật chính là vô danh được biết đến là Kỵ Sĩ số một của lục địa, nhưng diễn xuất của hắn trong câu chuyện luôn mờ nhạt vì hắn luôn ở trạng thái bất mãn.

- Trạng thái bất mãn? Ngươi nói rõ hơn một chút.

- Hắn đã xuất hiện trong những trận chiến quan trọng nhiều lần, nhưng hắn chưa bao giờ giành thắng lợi. Hoặc là hắn bị đối thủ hạ độc, hoặc hắn thiếu tinh thần chiến đấu khi đối mặt với đồng đội cũ, hoặc vết thương cũ của hắn tái phát. Hắn được cho là Kỵ Sĩ số một ở đại lục, nhưng hắn chưa bao giờ thể hiện tài năng của mình ở đại lục. Sức mạnh của hắn luôn thua một số nhân vật phụ.

Ryan có vẻ hơi khinh thường:

- Nhưng trong cuốn sách, tác giả vẫn không ngừng nhấn mạnh rằng hắn là Kỵ Sĩ số một của lục địa, điều đó thật mỉa mai khi nghĩ về.

- Ngươi đang châm chọc ta vì luôn gặp rắc rối phải không?!

Nữ Thuật Sĩ suy nghĩ nhanh chóng rồi nói.

- Không, điều ta muốn nói là trong nhiều tình huống, ngươi luôn không có cách nào để lấy lại trạng thái tốt khi chiến đấu, nên ngươi phải làm quen với việc tiết kiệm và bảo tồn pháp lực nhiều nhất có thể, thay vì lãng phí vào việc đấu võ mồm với ta.

Ryan nhìn vào mặt Teresa:

- Nữ sĩ Aurora hẳn là đã nói qua cho ngươi biết hậu quả của việc sử dụng tùy tiện pháp thuật trong thành trấn sẽ như thế nào.

- Ta đã biết.

Nữ Thuật Sĩ cảm thấy không thoải mái, nàng biết mình sai nên không muốn tranh luận cùng nam nhân này.

Rao giảng một hồi, sắc mặt Ryan lập tức dịu dàng:

- Thân thể thấy dễ chịu hơn chưa?

- Tạm được, ta sẽ thiền định.

- Được rồi, ta không quấy rầy ngươi nữa.

Ryan không muốn dính líu với nữ Thuật Sĩ, tâm tình nàng không ổn định, nói ít vẫn tốt hơn. Hơn nữa theo kinh nghiệm, nghỉ ngơi một ngày có thể giảm bớt đau đớn rất nhiều…có lẽ vậy.

Khi mặt trời dần lặn về hướng Tây, thương đội cũng leo lên đỉnh núi Hordaland, Ryan cưỡi ngựa đi vào giữa thương đội.

- Oliver tiên sinh, địa điểm cắm trại dự kiến của chúng ta trong đêm là ở đâu?

- Trong thung lũng có một nơi tương đối bằng phẳng, tối nay chúng ta sẽ cắm trại ở đó.

Oliver đáp:

Đúng rồi Ryan tiên sinh, từ đầu đến cuối ngươi có thấy Ike không?

- Không có

Ryan lắc đầu.

- Lạ thật, Ike đi đâu rồi?

Ngay khi hai người nhìn nhau ngơ ngác, từ xa truyền đến từng loạt tiếng gầm rú, tiếng gầm rú rung chuyển mặt đất gần như suốt cả ngày, Ryan có thể cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển.

"Gầm!!!!!”

Âm thanh từ phương Đông đến.

- Rút kiếm! Rút kiếm! Chuẩn bị chiến đấu!

Ryan lớn tiếng hét lên, và mọi người trong thương đội đều dừng lại. Tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ vang vọng khắp thung lũng.

Tiếng bước chân vội vã từ xa truyền đến, chỉ nhìn thấy Ike đang trong tình trạng khốn khổ, áo giáp của hắn bị hư hỏng và biến dạng nhiều chỗ, hắn hoảng sợ chạy về phía đám người trong thương đội:

- Là Hùng Tinh! Trời ạ! Ở đây có Hùng Tinh!

Dịch: Mthu

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch) của Hán Triều Thiên Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    5mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!