Khi nhìn thấy dấu vết một tia ngân bạch trên bầu trời, thương đội vô cùng kiệt sức cuối cùng đã đến được sườn núi Scarville.
Phương xa, trên sườn núi đầy cây bụi và đồng cỏ, một dòng sông nhỏ từ trên núi chảy xuống giữa mùa đông, dòng sông hoàn toàn đóng băng, nhìn tuyết trên núi và bầu trời trắng xóa, nó giống như một dòng sông từ trên trời chảy xuống mặt đất, ở đó có một pháo đài đứng cao sừng sững, pháo đài được chia làm hai tầng, nhìn từ xa khá có lực uy hiếp.
- Ta hi vọng pháo đài này sẽ hoan nghênh chúng ta.
Ryan đang cưỡi ngựa, hắn cảm thấy mệt mỏi vì những trận chiến trong đêm và phải hành quân suốt đêm.
- Mặc kệ bên trong có chủ nhân hay không, chúng ta chỉ hộ tống các ngươi đến đây, còn lại chúng ta không quan tâm!
Lưỡi Dao Xám Birger có quầng thâm mắt, hắn bỏ đám người lại, rồi dẫn mấy người còn lại trong dong binh đoàn Lưỡi Dao Xám rời đi theo một hướng khác.
Cuộc đàm phán đêm qua đã thất bại đúng như dự đoán, dong binh đoàn Lưỡi Dao Xám đưa ra giá quá cao khiến các thương nhân không thể chấp nhận, bọn hắn yêu cầu 30% lợi nhuận từ việc bán Sea Heart Stone
Tương tự, một số Kỵ Sĩ lang thang cũng yêu cầu ba mươi phần trăm lợi nhuận.
Sau khi thương lượng riêng, Oliver và Matz đưa ra đáp án cho họ, ba mươi phần trăm lợi nhuận từ việc bán Sea Heart Stone sẽ được phân chia đều cho Bạch lang Kỵ Sĩ-Ryan và nghị viên Gloria-Teresa Trovik.
Về phần của dong binh đoàn Lưỡi Dao Xám và những Kỵ Sĩ lang thang này thì một xu cũng không có.
Vì dong binh đoàn Huyết Phủ là được Teresa thuê nên họ sẽ không tham gia chia phần.
Đối mặt với số tiền được đưa đến tận cửa, Ryan không nghĩ ra lý do gì để cự tuyệt, kỳ thật hắn có thể mơ hồ cảm nhận được chuyện này có thể là do mình gây ra, những Dã Thú Nhân này tới đây là hoàn toàn có sự chuẩn bị sẵn, chuyện này không giống như ăn cướp qua đường, đây giống như một cuộc tấn công có chủ ý hơn.
Xuất phát từ tinh thần trách nhiệm và sứ mệnh của Kỵ Sĩ, Ryan tin rằng mình có đủ lý do để giúp Oliver và Matz hoàn thành việc này, cho dù không làm gì cũng sẽ không bị chỉ trích, nhưng có một mấu chốt cuối cùng mà hắn phải tuân thủ một cách tự nguyện.
Vẫn còn điểm mấu chốt để trở thành một con người.
- Các ngươi trước tiên đợi bên ngoài, ta và Esters vào xem trước.
Giữa ban ngày, pháo đài trên núi cao này trở nên yên tĩnh đến quỷ dị, đoàn người trong thương đội gọi vào nhiều lần nhưng không nhận được phản hồi.
Pháo đài sụp đổ ở bên trong, nhiều phần tường đá của pháo đài đã sụp đổ do không được bảo trì nên nhìn từ bên ngoài trông không an toàn, từ đó Ryan cũng kết luận rằng bên ngoài sẽ không có sơn tặc nào đóng quân lâu dài ở đây. Tóm lại, khu rừng này không hề an toàn chút nào, nếu có sơn tặc đóng quân ở đây lâu ngày thì chí ít chúng cũng sẽ sửa chữa bức tường bên ngoài thành một chút.
Về phần đây có phải là cạm bẫy hay không, Ryan cảm thấy khó nói, phải đi vào mới biết được.
- Esters và ta sẽ đi vào xem xét. Teresa, ngươi đợi ở bên ngoài đi .
Ryan dặn dò đám người ở bên ngoài, rồi cùng Esters đi về phía pháo đài trên núi, trong khi đám người còn lại cắm trại tại chỗ và nghỉ ngơi, chờ đợi tin tức .
Được sự giúp đỡ của Emilia, Teresa miễn cưỡng xuống ngựa và tìm một chỗ ngồi, nữ Thuật Sĩ cảm thấy thân thể khó chịu và dựa vào một tảng đá với khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn giữ được ý thức rõ ràng.
Thời tiết hôm nay rất âm u, không khí buổi sáng có chút hơi nước, khi thổi vào cơ thể dường như thấm vào tận xương tủy, Emilia vô thức rụt cổ lại, nữ dong binh mặc quần áo không dày, nàng chỉ mặc một chiếc áo choàng đơn giản và áo giáp da, cũng như quần da bó sát và bốt da màu nâu, nhưng trong mắt nàng tràn đầy kiên nghị, cái lạnh không thể khiến nàng lùi bước.
- Emi…lia?
Nữ Thuật Sĩ nghiêng người sang một bên, bất ngờ nói chuyện với nữ dong binh, trong lòng nữ dong binh nhảy một cái, bất động co rúm lại:
- Nữ sĩ Trovik, có chuyện gì phân phó? Mời nói?
- Không có chuyện gì, ta chỉ nghĩ tên của ngươi hơi... đặc biệt. Ngươi trước đây đã làm gì?
Nữ Thuật Sĩ cố gắng nhích thân thể khó chịu của mình đi. Nàng nghĩ thầm giá mà toàn bộ hành trình có thể được Ryan ôm ở trên thân, không cần cưỡi ngựa hay ngồi trên xe ngựa, một đường xóc nảy này nàng chịu đủ rồi.
- Ta? Ta từng là nữ nhi của một thương nhân. Tuy nhiên trên một con đường buôn bán, lũ Dã Thú Nhân đáng chết đã tấn công thương đội của chúng ta. Phụ thân và thúc thúc ta đều chết trong trận chiến đó, để lại ta một mình. Ta biết rằng dù toàn bộ gia sản bị bán đi thì số tiền đó sẽ không đủ để bù đắp tổn thất này, thế là trốn thoát trong đêm và trở thành dong binh .
Emilia cúi đầu kể như một câu chuyện thông thường. Nữ Thuật Sĩ cũng không không muốn gì cả, lập tức chuyển ánh mắt về phía thanh kiếm trên thân của Emilia.
Nữ dong binh này mang theo hai thanh kiếm, một thanh kiếm mỏng với chiều rộng của thanh kiếm khoảng 2,5 đến 3 centimet và rất dài, nàng đã sử dụng thanh kiếm mỏng này trước đây, còn thanh kia là trường kiếm, bao kiếm được nữ dong binh bọc trong vải lanh dày, nó lớn hơn thanh mà nàng đang sử dụng, nó là một thanh trường kiếm nhưng cầm bằng một tay, chuôi kiếm khá giống với thanh kiếm của Ryan, đó là một chiếc đầu lâu màu bạc.
- Thanh kiếm của ngươi trông đặc biệt?
Nữ Thuật Sĩ hỏi
- Tại sao ngươi lại mang theo hai thanh kiếm như những Liệp Ma Nhân đó?
Những Liệp Ma Nhân thường cũng mang theo hai thanh kiếm, một thanh kiếm bạc để chém những sinh vật Hỗn Độn và một thanh kiếm thép để đối phó với những sinh vật hình người, dã thú hoặc… nhân loại.
- Thanh kiếm này? Thanh kiếm mỏng này là một thanh kiếm nghi lễ, không phải để thực chiến. Ta đã nhặt nó khi chạy trốn. Nhưng là một nữ nhân, ta không có sức mạnh cơ bắp của một nam nhân và ta không thể không sử dụng nó.
Emilia thấp giọng nói
- Về phần thanh trường kiếm một tay này là vật gia truyền của gia đình ta. Nghe nói nó thuộc sở hữu của một quý tộc ở đế quốc cũ. Sau này đất đai và tước hiệu bị Ludwig bệ hạ tịch thu trong thời gian thanh lý nên tổ tiên nhà ta nhân cơ hội mua thanh kiếm này với giá cao, ngoài ra ta không biết nhiều về nó nên đã mang theo bên mình khi ta đã trốn thoát.
- Chính là vậy.
Teresa thay đổi tư thế ngồi để thoải mái hơn, thấy Emilia không có ý khơi thêm chủ đề, Teresa cũng không nhiều lời thêm nữa.
Bên trong pháo đài trên núi.
Đây là một pháo đài dài trăm mét được xây dựng trên núi, bên ngoài bao quanh bởi những bức tường cao và một không gian rộng rãi bên trong, còn có những tòa tháp cao ba hoặc bốn tầng, một dòng sông từ trên núi xuyên qua qua giữa thành lũy, dòng sông hiện đã đóng băng.
Ryan hai tay cầm chùy, chiếc chùy màu vàng kim tỏa ra ánh sáng vàng trong ánh sáng mờ ảo của thành lũy, bán Tinh Linh cầm mũi tên lông vũ trên dây cung theo sát phía sau hắn, chăm chú, cẩn thận quan sát từng li từng tí động thái trong pháo đài. . .
Mặt đất của pháo đài được bao phủ bởi địa y khô héo và rêu núi cao, khi Ryan bước lên đó đôi ủng của hắn phát ra tiếng vang, ánh nắng màu trắng xuyên qua những khe hở và lỗ hổng trên đỉnh pháo đài, lối vào trống rỗng, chỉ có tảng đá và bùn đất, cỏ dại mọc khắp bốn phía .
- Có dấu vết của một trận chiến, nhưng hẳn là đã có từ nhiều năm trước.
Dịch: Mthu
Biên: khangaca