*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện mặt đất bùng nổ đã giải quyết êm đẹp cả rồi.
Một số mảnh xác còn xót lại sau khi quái nhân địa tâm chết đi được Bắc Minh mang trở về trụ sở chính Hội Trường Thành để tiến hành đi sâu nghiên cứu.
Lực lượng kỹ thuật của Hội Trường Thành tin rằng sẽ tìm được thiếu sót thực sự trên cơ thể quái nhân địa tâm từ đó.
Dựa theo tin tình báo mà Trần Thái Nhật có được trước đó thì có lẽ lần chiến đấu tiếp theo sẽ là hai mươi năm sau.
Khu vực mặt đất bùng nổ có thể sẽ còn mở lại thêm lần nữa.
Có điều, Trần Thái Nhật vẫn vô cùng bình tĩnh và tự tin.
Cùng với việc Hoa Hạ ngày càng trở nên hùng mạnh, nhất là sau khi tập hợp đủ mười Trấn Quốc Khí thì trình độ tu luyện của võ sĩ trên mảnh đất này rõ ràng giống như được lắp thêm máy tăng tốc.
Sau hai mươi năm nữa, nơi này nhất định sẽ sản sinh ra rất nhiều võ sĩ cấp cao.
Cấp Thần cũng sẽ không chỉ có bốn người nữa.
Thế nhưng để đề phòng việc ngoài ý muốn, Hội Trường Thành đã nghĩ cách để tinh chế thành phần của loại chất lỏng siêu axit bên trong tâm trái đất.
Một khi tinh lọc được thì nói không chừng sẽ có thể tạo ra vũ khí giết quái nhân địa tâm, làm chơi mà lại ăn thật.
Nguy hiểm có lẽ vẫn còn đến tiếp.
Thế nhưng thiên chức vốn có của võ sĩ chính là chiến đấu.
Không sợ hãi, không lùi bước!
…
Kết hôn.
Đây vốn là thứ hạnh phúc chỉ thuộc về người bình thường, vậy mà có một ngày nó cũng tìm đến với Trần Thái Nhật.
Ngày hôm sau, Trần Thái Nhật trở về An Thành, Vân Vũ Phi đã dẫn Vân Sở Sở tìm đến tận nơi.
Vân Sở Sở chuẩn bị lên cấp hai, cô gái nhỏ đã hiểu chuyện hơn nhiều, trường học cho điền phiếu liên lạc, cột bố mẹ đều không thể để trống.
Cả bố lẫn mẹ đều phải điền tên vào.
Vân Vũ Phi đỏ mặt nói một hồi, Trần Thái Nhật không nói gì cả, cho cô một cái ôm dịu dàng.
Sau đó khẽ hôn cô một cái.
“Vậy chúng ta kết hôn đi”.
Vân Vũ Phi nhất thời không có phản ứng, ngay sau đó thì quá đỗi vui sướng, hai người ôm nhau thật chặt.
Chuyện này đã được quyết định như thế!
Hai tuần sau, biệt thự nhà họ Thẩm.
Trần Thái Nhật đứng trong phòng ngủ, Tiêu Mai và Phùng Linh Nguyệt bận rộn xung quanh.
Là một người đàn ông xưa nay xông pha khắp bốn phương, Trần Thái Nhật thật sự không thích ứng được với trường hợp như này lắm.
Thử áo quần.
“Chị Mai, ngày mai buộc phải ăn mặc chỉnh tề như vậy sao?”
Gương mặt dịu hiền của Tiêu Mai lộ ra nụ cười thản nhiên, khẽ nói:
“Ngày mai anh kết hôn rồi, lẽ nào vẫn muốn mặc trang phục chiến đấu hay sao? Anh nghĩ xem ngày mai Vân Vũ Phi sẽ trông như thế nào, anh ăn mặc quá tuỳ ý thì cô dâu sẽ buồn đấy”.
Trần Thái Nhật bất lực gật đầu.
Mặc dù kinh nghiệm chiến đấu của Trần Thái Nhật vô cùng phong phú, thế nhưng kinh nghiệm sống, đặc biệt là hôn lễ thì anh thật sự vẫn ở trong tình trạng mơ hồ mà thôi.
May là trong nhà có nhiều phụ nữ.
Tiêu Mai, Genko, Phùng Linh Nguyệt, Tề Vũ, còn cả Ninh Yên Nhiên, Hàn Tâm Nhuỵ đặc biệt từ Yến Kinh tới và cả Hoàng Thanh Uyển từ Hàng Thành qua.
Cứ như một buổi lễ tề tựu tất cả người đẹp trên cả nước.
Trần Thái Nhật không cần phải lo gì cả, yên tâm làm một chú rể tiêu chuẩn là được.
Bọn họ sẽ lo liệu tất cả mọi thứ.
Những cô gái đáng yêu này vừa lo lắng chuyện hôn lễ, thỉnh thoảng lại nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt mong đợi.
Hàm ý của nó đã quá rõ ràng.
Trần Thái Nhật nợ bọn họ quá nhiều.
Có cơ hội thì anh nhất định sẽ lần lượt bù đắp.
Cuối cùng, Tiêu Mai đã lựa được hai bộ đồ vô cùng phù hợp cho Trần Thái Nhật, một bộ mặc trong hôn lễ ngày mai, một bộ để dự phòng.
Tiêu Mai khẽ hôn nhẹ lên trên trán Trần Thái Nhật.
“Ngày mai làm chú rể thì không được có sơ sót gì, nếu không đám người nhà chú rể chúng tôi sẽ thấy mất mặt lắm”.
Trần Thái Nhật nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của Tiêu Mai, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Đúng vào lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Mở ra nhìn, là một tin nhắn Zalo Vân Vũ Phi gửi tới.
“Anh Thái Nhật, nhớ là tối ngày hôm nay không được để mình mệt quá, Tiểu Nguyệt sẽ giúp em trông coi anh”.
Trần Thái Nhật vò đầu, nhất thời không hiểu ý của câu nói này.
Cái gì gọi là “Tiểu Nguyệt sẽ giúp em trông coi anh?” Ngẩng đầu lên nhìn thì Tiêu Mai đã ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Phùng Linh Nguyệt.
Phùng Linh Nguyệt với mái tóc màu đỏ, đôi môi ửng hồng, ánh mắt giống như có thể khiến cho người ta tan chảy.
Đường đường là nữ võ sĩ cấp Long, lúc này đột nhiên lại giống như một cô nữ sinh trẻ tuổi mới yêu lần đầu.
Làn da trắng như ngọc, hơi thở thơm như hương mộc lan.
Phùng Linh Nguyệt cảm thấy hơi nóng, vén lọn tóc bên mang tai lên, tranh đấu mất một lúc mới chậm rãi lên tiếng:
“Chủ nhân… tôi đã thương lượng với Vân Vũ Phi rồi, cô ấy đồng ý cho tôi được thử trước”.
Trần Thái Nhật ngơ ngác.
Thử? Thử cái gì?
Mãi đến khi Phùng Linh Nguyệt tắt đèn đi rồi hôn lên môi thì Trần Thái Nhật mới thật sự hiểu ra.
Hai người phụ nữ này rắp tâm khiến mình mệt chết đây mà!
…
Trong lễ đường lớn nhất An Thành, lúc này đã được giăng đèn rực rỡ, khách khứa đông nghịt.
Hội trường hôn lễ vô cùng náo nhiệt.
Trong màn hình lớn trên sân khấu lễ đường đang chiếu những lời chúc phúc của quan chức Hoa Hạ, Hội Trường Thành và tam thần Hoa Hạ.
Trách nhiệm canh giữ biên cương không thể dừng lại dù chỉ một phút.
Chỉ Trần Thái Nhật mới có đãi ngộ này, có thể trấn giữ ở nhà.
Khách mời tập trung cả Hoa Hạ, những gia chủ của một trăm gia tộc hàng đầu gần như đều đến cả rồi!
Đội hình này khiến cho giới truyền thông địa phương sợ tới mức không dám giơ ống kính lên để chụp hình.
Cảnh tượng, quy mô rõ ràng đều lớn nhất toàn Hoa Hạ.
Ai có thể tham gia buổi hôn lễ này đều cảm thấy tự hào.
Bởi vì nhân vật chính của hôn lễ là thần bảo vệ cho toàn Hoa Hạ.
Trấn thủ Tây Cực, Trần Thái Nhật!
Khu vực người thân họ hàng.
Genko mặc đồ phù dâu, vừa ăn điểm tâm vừa cười trêu ghẹo:
“Tiểu Nguyệt, đêm qua cô kêu to như vậy, tôi ở sát vách không thể ngủ nổi”.
Mặt Phùng Linh Nguyệt đỏ ửng giống như một trái đào chín mọng nước.
“Đừng nói linh tinh, ai kêu chứ”.
Tề Vũ ăn một miếng kem, mơ hồ nói:
“Tém tém lại, tôi ở bên cạnh cũng nghe thấy rồi, cả đêm qua chúng tôi đều không được nghỉ ngơi đấy!”
Bên cạnh, Tiêu Mai, Ninh Yên Nhiên, Hàn Tâm Nhuỵ, Hoàng Thanh Uyển đều cười không ngớt.
Phùng Linh Nguyệt hoàn toàn cạn lời, thế nhưng vẻ hạnh phúc trên mặt dường như không thể che giấu.
Cũng coi như hớt tay trên của người khác nhỉ!
Được như ý nguyện rồi.
Những bậc trưởng bối như ông Thẩm bà Thẩm, bố mẹ nhà họ Vân ngồi ở phía trước lễ đường.
Trên sân khấu, cô dâu chú rể đang đọc lời thề hôn nhân.
Bà Thẩm cũng coi như được nhìn thấy con trai lập gia đình, nhất thời cảm động tới mức rơi lệ.
Thẩm Mộng Hàm đứng bên cạnh không ngừng an ủi, nhìn đôi vợ chồng mới cưới trên sân khấu, vẻ mặt ngập tràn mong đợi.
Đây mới là hôn lễ trong mơ.
Cặp đôi tuyệt đẹp đứng trên sân khấu rõ ràng là điểm sáng chói mắt nhất của cả hội trường.
Cô dâu mặc lễ phục kiểu Hoa Hạ với váy bông đỏ, đội mũ phượng và khăn quàng vai, làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh tế khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Mỗi một nụ cười, một cái chớp mắt, một lần nhấc tay lên đều khiến cho tất cả khách mời phải cảm thán.
Trên đời này vẫn còn có một người phụ nữ đẹp như thế sao?
Lúc này, trên gương mặt tinh xảo của Vân Vũ Phi tràn ngập nụ cười hạnh phúc, trong hai mắt đều là sự thoả mãn.
Cô nắm chặt tay người đàn ông phía đối diện.
Trần Thái Nhật nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của Vân Vũ Phi, khẽ hôn lên trên mu bàn tay.
“Anh sẽ dùng cả cuộc đời này để cưng chiều em”.
.