Vương Thừa Vũ mang theo đại quân, trùng điệp đè tới.
Biết đối phương bố trí phòng ngự, thậm chí chỉ tiết đến thực lực chiến đấu của từng người.
Cho nên Vương Thừa Vũ vừa thấy nhẹ nhõm, vừa không có chút bối rối nào.
Anh ta cố ý dẫn theo Tiêu Thấm.
Anh ta muốn Mai Châu An can dự vào toàn bộ quá trình này.
Đến lúc đó hết đường chối cãi, căn bản thoát không được.
“Vương Thừa Vũ, có gan thì anh thả tôi ra!”
Tiêu Thấm nổi giận mắng.
“Tiêu Thấm, cô mắt đi, nhanh thôi cô không mắng nổi nữa đậu! Sau khi trận này kết thúc, tin tức của chúng ta sẽ nhanh chóng truyền khắp Lạc Việt, thậm chí là cả thế giới.
Khi đó tất cả mọi người đều biết Tiêu Thấm cô là kẻ phản bội Lạc Việt.
Mai Chaau Anh lập tức im lặng.
Khi đó cô gánh hết tội phản quốc.
Sợ là mãi mãi không thể bước vào Lạc Việt nửa bước.
Vương Thừa Vũ quá âm hiểm rồi!
Tiêu Thấm hoàn toàn bị ép chết.
Sợ là khó thoát khỏi…
Vương Thừa Vũ nhanh chóng dẫn theo đại quân tiến vào phòng tuyến thứ tuw.
“Đúng là không ngờ tới, các người lại là một đám phản đồ! Các người chính là Việt gian, các người là ngụy quân!”
Thấy đám người Vương Thừa Vũ, mấy người Lý Thái Sơn giận dữ mắng lên.
“Đáng tiếc, ông đây phải chết trong tay bọn Việt gian, quả là không cam lòng!”
Tất cả mọi người đều không cam lòng.
“Tự sát đi! Đừng ép tao ra tay!”
Vương Thừa Vũ cười.
“Thằng chó này, ai cho mày dũng khí đấy!”
Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên, giỗng như sấm chớp cuôn cuộn.
Ông ong ong.
Lỗ tai đám người ầm ầm rung động.
Tất cả đều bị kinh động! Thậm chí trước mắt mờ đi.
Có thể thấy tiếng vang này đáng sợ đến cỡ nào.
Cũng không biết Tiêu Thấm nghe thế nào lại cảm giác có chút quen thuộc.
“Mau nhìn! Mau nhìn kìa!”
Sau một khắc, đám tay sai của Vương Thừa Vũ nhao nhao kinh hô.
Bởi vì phía trên đỉnh núi, lần lượt xuất hiện từng bóng người.
Mang lại cho bọn họ sự uy hiếp và áp lực.
Tất cả chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, kiềm chế đến cực điểm.
“Việc này…”
Sắc mặt Vương Thừa Vũ chợt biến.
Anh ta có dự cảm chẳng lành..