Chương 1: Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Phiên bản 11761 chữ

Phía tây Kinh thành, có một nơi lệnh người né xa ba thước, không ai dám nhắc đến, nơi này không ngày không đêm, không mưa không nắng, quanh năm ẩm ướt âm u, một ánh đèn le lói chỉ có thể chiếu sáng một tấc quanh chân, người bên trong dựa vào số lượng chuột nhiều hay ít, để phán đoán giờ phút này là ban ngày hay là đêm tối.

Có trẻ con ca hát: Ánh nến hẻm đông, nhân gian u minh, hồng trần 3000 trượng, quỷ sống không thấy quang ——

Chiếu Ngục, là một địa phương vào được liền ra không được.

"Sạt......sạt......"

Tiếng xâu chìa khóa treo bên hông vang lên, hôm nay Tổng kỳ thay ca bắt đầu tuần tra, Thân Khương chân giẫm tạo ủng*, eo mang khóa đồng*, cán roi da trâu trong tay không ngừng gõ vào lòng bàn tay, hai mắt như chuông đồng sắc bén quét ra chung quanh.

*Tạo ủng là loại giày ống Cẩm Y Vệ mang, thường có màu đen đế trắng, mũi ủng hơi vểnh lên

*là phần khóa bằng đồng của dây nịt

"Đừng hừ hừ nữa, ồn đến lão tử đau đầu!"

"Mặt tường góc Đông Bắc sao lại thế này? Ỷ vào tối tăm nhìn không tới? Lau khô cho lão tử, ngay lúc này, lập tức!"

"Phạm nhân này sao lại có bánh mỳ trắng*, lấy đi lấy đi, tham lam như vậy, coi chừng về sau không có miệng ăn!"

*là loại bánh mì dẹp được áp chảo, thường dùng để kẹp thịt

"Mùi gì đây —— ta thảo*, đây là chết đã mấy ngày rồi còn không có lôi đi? Nhanh nhanh xử lý!"

*'thao' hoặc 'thảo' là một câu chửi thề, chửi đổng

Dọc theo đường hắn đi, các ngục tốt cắm đầu vội vã làm việc.

Thân Khương vẫn cứ ngại chậm, quăng một roi về phía người cuối cùng: "Tình hình gần đây ra sao trong lòng không rõ sao? Đầu nhi mới tới dễ chọc sao? Một đám căng da lên cho lão tử! Đầu nhi lần này có vụ án trên tay, không có công phu đi nhìn chúng ta một cái, vạn nhất lão nhân gia hắn có hứng thú, tính cả lão tử lẫn các ngươi, ai đều phải đi hình phòng lãnh phạt!"

Chiếu Ngục, là phạm quan bị tóm vào bằng thiên tử chiếu lệnh, trừ phi thiên tử đặc xá, không thì không có cơ hội ra ngoài, dưới chân hoàng thành, phát sinh vụ án gì cũng không hiếm lạ, mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ, hôm nay còn có người nhớ kỹ, ra sức tra, muốn bận bịu, qua vài ngày những người có liên quan đều đã quên, phạm nhân cũng không người hỏi thăm, 1 năm 5 năm 10 năm 20 năm, cả đời đều tàn lụi trong này, trong Chiếu Ngục này, khách trụ lâu nhất đến giờ này là 37 năm.

Nơi có người liền có tiềm quy tắc, Cẩm Y Vệ đủ tàn nhẫn, chỉ cần ngươi đưa đủ tiền, hỗ trợ thu thập phạm quan bên trong là không thành vấn đề, chỉ cần người nhà đưa đủ tiền, cũng không phải không thể châm chước, cho phạm quan chút ít chiếu cố, bọn họ thậm chí còn hy vọng mỗi cái phạm quan đều có kẻ thù, có thân nhân, như vậy thì có thể thu thập, lại có thể chiếu cố, được trả thêm hai phân tiền.

Được tiền, cũng có thể làm cho mình dễ sống hơn, Chiếu Ngục cơ hồ mỗi ngày đều có người chết, thi thể xử lý như thế nào? Tất cả đều do chính mình tới ra sức, trước đó ai có trả bạc, liền thuận tiện báo cho người đó cái tin, nói rõ giờ nào sẽ ném tới nơi nào, dễ cho người ta đi nhặt cốt, còn về phần ngươi nhặt đi là để quất xác cho hả giận hay là an táng tử tế, đó là chuyện của các ngươi.

Khi cao điểm vụ án của phạm quan trôi qua, lúc không có nguy hiểm, người thân còn dám vào, muốn mua cái cơ hội vào thăm, cũng không phải không thể, chỉ là phải tuân thủ quy củ, che mắt vào, che mắt ra, không nhìn không nghe không gây chuyện, tới nhanh đi nhanh.

Vốn dĩ mấy chuyện về Chiếu Ngục làm cho người ta sợ hãi, đại bộ phận người nhà phạm quan đều chỉ tiêu tiền nhờ chiếu cố, không dám tự mình tới, dám đến, đúng là thật bất cứ giá nào......

Một tháng rưỡi trước, tân Chỉ Huy Sứ lên nhậm chức, trong Chiếu Ngục không khí cũng đang thay đổi từng chút, người tới đây hằng ngày, cách nói chuyện đã không giống trước, có vài người có thể cảm giác được, có vài người cái gì cũng không biết, mà bắt đầu từ ngày hôm qua, bầu không khí càng không thích hợp, ngưng túc lại khẩn trương, cơ hồ mỗi cái tiểu đầu mục đều không ngoại lệ.

"Cái gì? Tôn tử họ Bố muốn mượn chỗ nghiệm thi?" sắc mặt Thân Khương đột nhiên đại biến, miệng chửi má nó, "Thao! Đầu nhi bận vụ án, hắn lại bày trò gì nữa? Cái gì kêu không chừng có liên quan đến vụ án của đầu nhi, ta phi*! Còn không phải là chính hắn không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị phạt, loại đồ sứ này cũng dám chạm vào, có xấu hổ hay không!"

*nhổ nước miếng, biểu thị ghê tửm

"Vậy chúng ta cự tuyệt?"

"Đừng, không cần," Thân Khương cười lạnh một tiếng, "Bên kia nhà xác đã đầy, nếu chúng ta không cho hắn mượn chỗ này, hắn không đi cáo trạng chúng ta sao? Để hắn tới, liền nói bên trong chưa quét tước sạch sẽ đâu, chỉ có một chỗ nhỏ hẹp này, thích nghiệm thì nghiệm, không nghiệm thì lăn!"

Phía nam của Chiếu Ngục, có nhà xác, phòng ngỗ tác riêng, Bắc Trấn Phủ Tư địa bàn lớn, không thiếu chỗ, nhưng gần đây phía trên giao vụ án xuống rất nhiều, bên kia đầy xác, nhân thủ cũng không đủ, Chiếu Ngục có khi vì hù dọa phạm nhân, hoặc là phạm nhân vừa mới chết trong nhà lao, ngỗ tác đến liền nghiệm ngay tại chỗ, đình thi đài cũng không thiếu, ngỗ tác Bố Tùng Lương đưa ra yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, nhưng ai kêu hắn và Thân Khương có thù oán chứ?

Bố Tùng Lương sai người khiêng thi thể vào, đặt trên đình thi đài, nhìn cũng không thèm nhìn Thân Khương, không thèm chào hỏi hắn, cũng không nói chuyện với ai, liền che mũi, mặt vô biểu tình nghiệm xác chết.

Chiếu Ngục không tính là an tĩnh, có khi có phạm nhân chịu đựng rên la thống khổ, trong tiếng xiềng xích dao động, ngươi có thể phân biệt ra tiếng bước chân khác nhau, ai đang giết thời gian, ai đang chán muốn chết, ai vội vàng đi ngang qua rồi chuẩn bị rời đi......

Đã đến lúc rồi.

Trong nhà lao thứ 2 từ nam qua bắc, một thiếu niên liếm liếm môi, thứ duy nhất nổi bật trên khuôn mặt nhỏ dơ dáy, là một đôi mắt sáng rực rỡ, chính là lúc này!

"Tân nương áo xanh 5 ngày trước......hình như đã tới rồi."

Thiếu niên môi khô nứt, thanh âm khàn khàn, có chút hữu khí vô lực, hàng xóm nhà lao bên phải lại nghe không sót, chụp lấy cây quạt dơ dáy rách nát, nhìn không ra là màu gì, vọt tới cạnh cửa phòng giam: "Cái gì cái gì?"*

*chỗ này tác giả để là 'nà ní nà ní' ver tiếng Trung nha?

Thiếu niên thanh âm hơi khựng lại, giống như muốn nghỉ ngơi một chút, lại giống như đang hồi tưởng: "Trên eo nàng hình như có treo một viên ngọc huyết bồ câu, giá trị liên thành."

Hàng xóm nhà lao bên trái hừ một tiếng, cũng cất bước đi qua: "Cái gì giá trị liên thành? Lần trước như thế nào không thấy? Ta không có khả năng nhìn sai bảo bối!"

Rất nhanh, một phụ nhân giàu có, che mặt bước nhanh qua, được ngục tốt không chút nào tôn kính đưa ra ngoài.

Hàng xóm bên phải phe phẩy cây quạt, làm ra vẻ phong lưu: "Chậc chậc, cách hộ dương liễu nhược lượn lờ, cáp tự ngũ thập nữ nhi eo —— tiểu hữu tuổi còn trẻ, ánh mắt không tồi nha."

Thiếu niên chậm rì rì lếch từ phía trong ra đến gần song gỗ, nơi ánh mắt nhìn đến, lại không phải là mỹ nhân gì, mà là đình thi đài đằng xa.

Hàng xóm bên trái xì một tiếng: "Rốt cuộc là vật nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, phẩm vị kiểu gì vậy? Ngọc trên eo của nàng mà bảo bối gì, vòng tay mang trên tay kia còn có thể liếc mắt một cái."

Thiếu niên giọng nói nghẹn, tốc độ cũng chậm rì rì: "Đồ tốt, hay là người đẹp?"

Hàng xóm bên phải cầm quạt chen vào: "Đương nhiên là người đẹp!"

Bên trái trào phúng hừ một tiếng: "Hồng nhan giây lát hóa xương khô, trân bảo vạn năm được bảo tồn."

"Hoa kỳ chính là vì ngắn ngủi, mới càng đáng được thưởng thức quý trọng!"

"Dù sao đều phải chết, chỉ có trân bảo mới có thể chôn cùng."

"Tục tằng!"

"Ngu xuẩn!"

Hai bên hàng xóm tình cảm mãnh liệt đối tuyến, bắt đầu còn hạ giọng cãi nhau, người ngoài nghe không thấy, thiếu niên liền chậm rì rì đổ thêm dầu vào lửa, nhất thời nói trân bảo so người quý, nhất thời lại nói mỹ nhân đáng giá hơn, hai bên liền càng cãi càng hung, động tĩnh càng lúc càng lớn, dù sao trong nhà lao cũng không có chuyện gì khác, không bằng cãi cho ra kết quả, rốt cuộc......dẫn người tới.

Thân Khương đến nơi liền quăng một roi: "Cãi cái gì mà cãi, muốn chết nói thẳng đi!"

Các phạm nhân bản lĩnh khác không có, ở chỗ này ngốc lâu rồi, kỹ xảo nhận thua né roi lại là nhất lưu, hai cái hàng xóm trái phải cũng chưa bị quất, khéo léo ngửa ra sau tránh được, đồng thời câm miệng, ai cũng không nói lời nào.

Lúc an tĩnh, thanh âm ngỗ tác cách đó không xa càng trở nên rõ ràng: "...... Người chết nằm sấp, phần lưng không có vết thương, mùi rượu nồng như vậy, ước chừng là uống say, bị chính mình nôn sặc đến, ngộp thở mà chết."

"Ngu xuẩn." thanh âm khàn khàn của thiếu niên cũng rất rõ ràng.

Thân Khương trừng mắt: "Ngươi con mẹ nó mắng ai đó?"

Trong Chiếu Ngục này, vậy mà có người không sợ hắn?

Hắn còn chưa phản ứng, bên kia Bố Tùng Lương đã tiếp tục nói: "...... xương sườn gãy, cắm vào tim phổi, chắc là lúc sắp sặc chết giãy giụa, không cẩn thận rơi xuống lầu, ngã chết."

Thanh âm khàn khàn của thiếu niên thấp nhẹ, nhưng cũng đủ cho người khác nghe được: "Không đúng."

Bố Tùng Lương: "......cũng được rồi, án này không có hung thủ, toàn là do người chết tự làm tự chịu."

Thiếu niên than: "Quá sai quá sai."

Thân Khương híp mắt.

Thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt hắc bạch phân minh thẳng tắp nhìn qua: "Có muốn lập công không?"

Thân Khương: "Ngươi biết nghiệm thi?"

"Hắn làm ngươi khó chịu?" Thiếu niên nhìn thi đài đằng xa, thanh âm khàn khàn lộ ra hai phần tinh thần, "Nghiệm thi gấp như vậy, chắc là rất quan trọng, quan trên chờ kết quả —— có muốn làm hắn khó chịu không?"

"Cho ta nhìn thi thể một cái, ta giúp ngươi thăng quan phát tài."

Thăng quan phát tài? Thân Khương quay đầu nhìn Bố Tùng Lương, lại cúi đầu nhìn thiếu niên, tiểu tử này ở đâu ra, khẩu khí lớn như vậy?

Thiếu niên liếm liếm môi, che giấu ánh sáng trong mắt: "Sao, sợ ta chạy? Đây chính là địa bàn của ngươi, thân thể này của ra, có chạy đằng trời...... Thân tổng kỳ, lá gan ngươi cũng chỉ có như vậy?"

Thân Khương nhìn trái nhìn phải, hôm nay hắn thay ca, thủ hạ 50 người đều có mặt, muốn làm chút việc riêng thật đúng là thiên thời địa lợi, không ai biết, quay đầu lại ——

Họ Bố đã viết kết quả nghiệm thi, người ta có cái thiên hộ chống lưng, lúc này lại làm xong việc đến xinh xinh đẹp đẹp, đã có thể bò lên trên, ở bên ngoài, ngỗ tác là tiện tịch, lên không được mặt bàn, tại Bắc Trấn Phủ Tư này, lại là nhân thủ không thể thiếu, cuộc sống trôi qua dễ chịu hay không, không phải là nhìn việc có tiện tịch hay không, mà là có công tích, có được cấp trên để vào mắt hay không......

Tổng kỳ hắn đã làm nhiều năm, mắt thấy sắp 30, lại bị người dẫm, bò không lên, vậy thì cả đời này cũng cứ như vậy......

Thân Khương ánh mắt sắc bén: "Ngươi muốn cái gì?"

Thiếu niên mi mắt hơi rũ: "Một chén cháo."

Thân Khương ánh mắt hơi thâm, không nói gì, đi ra ngoài một chuyến, lại trở về, tự tin đúng như dự kiến: "Diệp Bạch Đinh đúng không? Chờ!"

"Muốn nóng." Thiếu niên, cũng chính là Diệp Bạch Đinh, không nói nữa, chậm rãi lếch trở về góc tường, đôi mắt khép hờ, cũng không biết ngủ hay là tỉnh.

Thật lâu sau, hàng xóm bên trái híp mắt: "Tiểu tử này......có phải đã lợi dụng chúng ta hay không?"

Hàng xóm bên phải phe phẩy cây quạt, thong thả ung dung: "Ngài giờ mới nhìn ra?"

Tầm mắt xoay một vòng trên người thiếu niên, hắn cười nhẹ một tiếng, thật đúng là ngồi tù lâu rồi mắt vụng về, thế nhưng không nhìn ra, tiểu hài tử này là người thông minh.

Hàng xóm bên trái giờ mới hiểu ra: "Hắn như thế nào biết tùy tiện dùng chút tiểu tâm cơ, người khác liền đáp ứng? Chỉ bằng việc hắn biết nghiệm thi?"

Hàng xóm bên phải phe phẩy cây quạt, ý vị thâm trường: "Cho nên mới nói, không phải tiểu tâm cơ a."

Hàng xóm bên trái lười suy nghĩ, quan tâm nhất chính là một vấn đề khác: "Đã có cơ hội, vì cái gì không đòi chút thịt, chỉ cần một chén cháo trắng? Tiểu tử này có phải ngốc hay không?"

Lời editor: mới chap đầu hơi nhiều chú giải, chỉ là nghĩ không phải ai cũng là sâu mọt convert như lão

Bạn đang đọc Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!