Chương 2: Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Phiên bản 11128 chữ

Diệp Bạch Đinh đương nhiên không ngốc, lâu như vậy không ngửi qua mùi thịt, sao không thèm? Nhưng thân thể này quá suy yếu, tùy tiện ăn thịt cá, nhất định là tiêu thụ không được, phải từ từ dưỡng.

Cháo, có chén thứ nhất sẽ có chén thứ hai thứ ba, thân thể chống đỡ được, gà vịt thịt cá còn xa sao?

Hắn là một pháp y hiện đại, sau khi chết xuyên thư, thành Diệp Bạch Đinh. Truyện gốc là tiểu thuyết giả tưởng, bóng dáng hơi giống Minh triều, tên là Đại Chiêu triều, kể về vai chính là Tam hoàng tử của tiên đế lưu lạc ở dân gian, hắn nhẫn nhục phụ trọng, ngủ đông mấy năm sau trở về triều đình, trừ gian thần, thanh chính đạo, đoạt đế vị, quân lâm thiên hạ, mà Hạ Nhất Minh nghĩa huynh của Diệp Bạch Đinh, chính là bạn tốt của vị Tam hoàng tử này, một đường giúp đỡ rất nhiều.

Tuy rằng hắn cũng không thích loại truyện chấp chưởng thiên hạ, gối đầu gối mỹ nhân hương diễm này, đọc cũng chưa đọc xong, nhưng hắn xuyên qua lần này......quá không đúng lúc.

Vì Diệp Bạch Đinh này, ngay đoạn đầu truyện liền chết, cả câu chuyện chẳng liên quan gì đến hắn, chỉ là một lời mào đầu bé nhỏ không đáng kể.

Nguyên chủ là cái kiều thiếu gia*, mặt nộn tay nộn chỗ nào cũng nộn, là đứa con cha mẹ đến lớn tuổi mới có, phía trên chỉ có một tỷ tỷ, cả nhà ôm sợ vỡ ngậm sợ tan, sủng lên trời xuống đất, sủng thành cái ngốc bạch ngọt.

*đây cũng là biệt danh của cu cậu sau này, chỉ vẻ ngoài mong manh dễ vỡ

Ngốc bạch ngọt không phải không tốt, tiểu hài tử đơn thuần thiện lương, đối với thế giới tràn ngập tình yêu cùng chờ mong, khá tốt, nếu trong nhà vẫn luôn trôi chảy, hắn có lẽ bình an đến già, nhưng tai họa ập xuống, đại thụ khuynh đảo, phụ thân đột nhiên bị hạ ngục, không đến vài ngày liền bỏ mình, mẫu thân nóng lòng bệnh cấp tính, đi theo, nếu không phải tỷ tỷ đã sớm gả đi nơi khác, sợ cũng sẽ bị liên lụy.

Đột nhiên gặp phải đại nạn, ngốc bạch ngọt thiếu gia chịu không nổi kích thích, một đoạn ký ức này có chút mơ hồ, không biết phụ thân cụ thể đã phạm vào tội gì, như thế nào trong nhà đột nhiên thành như vậy, phía chính phủ thả ra kết quả là tham ô, mức độ rất lớn, chứng cứ mạnh mẽ nhất chính là thư tín, tư trướng* do nghĩa huynh Hạ Nhất Minh cử báo, cả nhà người thì chết, người thì bị nhốt, chỉ riêng Hạ Nhất Minh vì có công cử báo 'đại nghĩa diệt thân', thăng quan làm Hình Bộ thị lang.

*ghi chép về tiền bạc thu chi riêng trong nhà

Phụ thân thời trẻ không con, nhận nuôi Hạ Nhất Minh là con bạn tốt mồ côi, vẫn luôn coi như con ruột, cảm thấy đoạt con nối dõi của người khác là bất nghĩa, chỉ giáo dưỡng, không cho hắn sửa tên họ rồi vào gia phả Diệp gia, xét về luật pháp, hai người cũng không tồn tại quan hệ cha con, vừa lúc thành toàn cho con đường quan lộ của Hạ Nhất Minh.

Diệp Bạch Đinh không biết sự thật chân chính là gì, phụ thân của thân thể này rốt cuộc có tội hay không, nhưng việc Hạ Nhất Minh không đạo nghĩa, là ván đã đóng thuyền.

Dẫm lên máu của dưỡng phụ để thượng vị, đệ đệ ngốc bạch ngọt ở trong Chiếu Ngục nhìn cũng không nhìn một cái, mặc kệ chết sống, người như vậy mà là người tốt? Hắn không tin.

Đáng tiếc hắn ngoài việc xuyên thư chiếm mệnh, chiếm không đến một chút tiện nghi nào, cốt truyện tuyến trong truyện gốc ít nhất là vào hai năm sau, pháo hôi hắn lên sân khấu chính là chết, muốn sống, chỉ có thể tự tìm cho mình một cơ hội......

Hai mươi ngày này, hắn vẫn luôn yên lặng quan sát nơi này, quy tắc sinh tồn, quy luật ngục tốt ra vào, ai có thể dùng, ai trăm triệu không thể chọc, nơi nào có cơ hội...... Chỉ Huy Sứ mới nhậm chức rất có ý tứ, vừa tới liền đao to búa lớn, nghe nói nhậm chức ngày đầu tiên liền giết một đống người, huyết tẩy mặt đất Chiếu Ngục, mấy ngày mùi máu tươi cũng chưa tan, Chiếu Ngục cách cục cùng quy củ cũng biến hóa rất lớn, tỷ như vị trí nhà lao của hắn, liền từ bên trong đổi ra bên ngoài, rất gần cửa.

Có thể là thấy hắn thể nhược, chạy không được, không cần phải nhọc lòng hay gì? Bất quá đây cũng là cho hắn cơ hội quan sát được càng nhiều...... Nơi này từ trên xuống dưới không một ai dễ chọc, muốn sống tốt, hắn phải tìm được lỗ hổng, cần phải một kích tất trúng!

Không khí trong ngoài Chiếu Ngục bắt đầu từ đêm qua đã biến hóa đặc biệt rõ ràng, hôm nay thi thể này vô cùng trọng yếu, ngỗ tác Bố Tùng Lương cũng không thích công việc này lắm, rất nhiều lúc thậm chí không muốn động tay, quần áo trên thi thể đều để cho người khác cởi giúp hắn, nhưng hắn có chỗ đứng có chỗ chống lưng, hôm nay tổng kỳ thay ca Thân Khương có thù oán với Bố Tùng Lương, phàm là chuyện có thể làm đối phương khó chịu, hắn cơ bản đều nguyện ý làm.

Người, thời cơ, không khí, đều vừa vặn, sâu bên trong đại lao còn có một phụ nhân còn dám vào thăm hỏi, cơ hội ngàn năm một thuở, lần sau là không biết khi nào, lại không tóm lấy, hắn ngốc sao?

Thân Khương cũng cảm thấy mình rất thông minh, trở về lật xem hồ sơ phạm nhân, hỏi người, phát hiện Diệp Bạch Đinh chính là một cái Kiều thiếu gia không nơi nương tựa, người nhà chết sạch, gia sản sung công, ngoại trừ một tỷ tỷ đã gả xa đến không biết tìm ở đâu, căn bản không có thân nhân, ừm, có một nghĩa huynh, nhưng tên nghĩa huynh kia chính là kẻ đã đưa hắn vào tù, đừng nói là chiếu cố, người kia còn ước gì hắn chết ở chỗ này......

Kiều thiếu gia nếu thật sự có bản lĩnh, hắn có thể kiếm chút công tích, nếu không được, hắn xử đẹp, căn bản cũng không ai để ý.

Hôm nay việc này cũng không phải là hắn cầu Kiều thiếu gia, là Kiều thiếu gia vì mạng sống, vì một chén cháo, cần phải cầu hắn, cần phải biểu hiện thật tốt! Có lời!

Bên phòng ngỗ tác bận rộn, Bố Tùng Lương vội vàng viết xong nghiệm trạng liền trở về, thi thể còn chưa dọn đi, nói là để sau, nhiều nhất là một canh giờ, nhà xác có thể có chỗ trống, đến lúc đó có người đến dọn.

Thân Khương vừa thấy lần này thiên thời địa lợi nhân hòa, không kiếm chút hàng lậu là rất xin lỗi vận khí này, trong ngoài an bài xong, lặng yên không một tiếng động đi đến trước cửa nhà lao của Diệp Bạch Đinh: "Ngươi chỉ có thời gian một chén trà nhỏ."

Diệp Bạch Đinh ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Cháo đâu?"

Thân Khương chậc một tiếng, đem hộp đồ ăn xách theo đưa vào: "Lời lão tử đã nói, không tính sao?"

Diệp Bạch Đinh bưng cháo, thong thả uống từng ngụm.

Hoàn toàn không giống thức ăn thường ngày trong tù, vừa lạnh vừa tanh, cháo hơi bỏng miệng, hơi nóng mờ mịt mặt mày, mặt trên có một tầng nước gạo mỏng, vào miệng hơi ngọt, thanh đạm lại vừa miệng, tì vị được xoa dịu, cảm giác cả người đều sống lại.

"Uống xong chưa, nhanh lên!"

"...... xong." Diệp Bạch Đinh thong thả ung dung uống hết một chén cháo, văn nhã lau khóe miệng, "Đi thôi."

Thân Khương lấy chìa khóa, mở cửa tù, nhìn vị Kiều thiếu gia kia chậm rì rì đứng lên, vòng eo mảnh đến độ một cơn gió là có thể thổi bay, đi từng bước đến cửa, phải vịn lên khung cửa mới đứng vững.

Tay rất nhỏ, hình dạng lại rất đẹp, đốt ngón tay tinh tế thon dài, đầu ngón tay mượt mà có thịt, thoạt nhìn nho nhỏ xinh xắn, rất muốn bóp vài cái......có điều hơi dơ.

"Rửa tay."

"Ngươi nói cái gì?" Thân Khương nhìn Kiều thiếu gia đứng cạnh đình thi đài, có chút không phản ứng kịp.

Diệp Bạch Đinh khẽ nâng cánh tay, thần sắc bình tĩnh lặp lại một lần: "Rửa tay."

Thân Khương khó tin: "Ngươi muốn lão tử...múc nước hầu hạ ngươi?"

Diệp Bạch Đinh: "Thân Tổng Kỳ định giúp ta rờ rẫm xác chết, cởi quần áo xác chết?"

Kia tuyệt đối là không có khả năng, Thân Khương ghét bỏ xua xua tay, sai tiểu đệ của mình đi múc bồn nước đến.

Sau đó, hắn liền thấy, đôi tay hơi dơ bẩn kia trở nên sạch sẽ, thì có bộ dáng gì......

"Thân Tổng Kỳ nhìn đủ chưa?" Diệp Bạch Đinh rửa sạch tay, lấy khăn lau khô, "Mỗ cần phải bắt đầu rồi."

Cái liếc mắt này có chút hung, nhàn nhạt đảo qua, cũng không biết sao, đặc biệt có sức uy hiếp, Thân Khương theo bản năng xê dịch, lui hai bước mới đứng lại, Kiều thiếu gia này là sao đây? Vừa rồi còn yếu ớt như gà con, đi đường đều lao lực......sao đột nhiên tinh khí thần mười phần, giống như sáng lên, đáy mắt sinh ra tia sáng kỳ dị, đuôi mắt liễm thần, cả người phát ra khí thế!

Chiếu Ngục này......vẫn còn phạm nhân chưa bị tuyệt vọng cùng tử khí cắn nuốt?

"Người chết là nam, chiều cao bảy thước, thể gầy, tóc tán ra, y phục loạn, giác mạc vẩn đục nặng, thi đốm khi ấn xuống không đổi màu, hai bên thân thể đã xuất hiện mạnh lưới mạch máu hủ bại......" Diệp Bạch Đinh cúi đầu nghiệm xác chết, lông mày và lông mi khẽ nhếch, cho ra phán đoán thứ nhất, "Tử vong ba ngày có thừa, chính xác mà nói —— hắn chết vào rạng sáng ngày 17 tháng 9, giờ Dần."

Thân Khương phản ứng đầu tiên là kinh ngạc: "Ngươi làm sao mà biết được!"

Tin tức bên ngoài không vào được Chiếu Ngục, cho dù trước đó Bố Tùng Lương nghiệm thi đã cho ra thời gian tử vong, cũng chỉ là một câu 'dăm ba bữa', làm sao hắn biết thời gian người chết tử vong, còn cụ thể đến cả giờ Dần? Thật hay giả vậy!

"Rất khó sao?" Diệp Bạch Đinh không nhìn cũng hiểu ánh mắt rơi trên người mình có bao nhiêu khiếp sợ, "Nghiệm không ra, thì nên ngẫm lại bản thân có phải kỹ thuật không đủ hay không."

Thi thể này nhìn sơ qua, ngỗ tác có kinh nghiệm đều có thể biết là tử vong ít nhất ba ngày, nhưng tầm nhìn của pháp y, nên rộng hơn, tỷ như ——

"Dấu vết trên quần áo người chết ở vai lưng có dị, hơi ướt lại khô, ngưng điểm rất nhỏ lại đều đều, không phải mưa, không phải tuyết, là tiết sương giáng......"

Thân Khương: "Ngươi sao biết là sương? Không thể là mưa là tuyết sao?"

Diệp Bạch Đinh nhìn hắn như nhìn thằng ngốc: "Hôm nay 20 tháng 9, chưa đến đầu đông, chỗ nào tới tuyết? Kinh thành gần một tháng không mưa, người chết từ đâu mà dính nước mưa? Mây trên trời sao?"

"Ngươi...ngươi như thế nào biết hôm nay là 20 tháng 9? Không, không đúng, cho dù không có tuyết, ngươi như thế nào biết bên ngoài không có mưa!" Thân Khương càng kinh hãi, Chiếu Ngục trong ngoài thủ vệ nghiêm ngặt, chẳng lẽ Kiều thiếu gia này từng chạy ra ngoài? Không có khả năng!

Diệp Bạch Đinh nhắm mắt: "Chín ngày trước, ngục tốt Lý Nhị Quán thay ca xin nghỉ đi ăn tiệc, trở về nói tân nương dung mạo xấu xí, tân lang say rồi vẫn không dám động, phu thê sinh hoạt nhất định không hòa hợp, thật không nên chọn lựa ngày lẻ như '11' mà thành hôn, không may mắn; ba ngày trước, thủ vệ Mao Ngũ thay ca vừa đi vừa kể chuyện ma lúc đang trong ca trực, vừa chuẩn xác vừa tỉ mỉ miêu tả hoàn cảnh đêm đó, sương bắt đầu rơi giờ Dần, giờ Mẹo ngớt, vì là trận sương muối đầu tiên của mùa thu năm nay, mọi người có ấn tượng rất sâu, sau đó hai ngày còn nói đùa thu sương này là phù dung sớm nở tối tàn, chỉ tới một đêm liền không tới nữa, chẳng lẽ là tân nương xấu hổ e thẹn; hôm qua trong nhà lao đưa cơm, có người động tác chậm một chút, đã bị lao đầu thưởng roi, nói có cháo uống là đã tốt rồi, tháng này bên ngoài không mưa, ai bị phạt đi ăn thiên hình, đừng nói là một giọt nước mưa, ngay cả chén cháo thiu cũng không có mà uống......"

Hôn kỳ 9 ngày trước là vào ngày 11 tháng 9, đêm của 3 ngày trước là tiết sương giáng đầu tiên của mùa thu này, rơi không đến hai canh giờ, kinh thành gần một tháng nay không có mưa, dấu vết ướt rồi khô trên quần áo người chết chỉ ở phần vai lưng, đối lập rõ ràng với phần vải đằng trước người ——

Cho nên người chết là chết vào giờ Dần ngày 17 tháng 9......không phải là chuyện quá rõ ràng sao?

Còn dùng đến đầu óc để nghĩ?

Bạn đang đọc Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!