Khi Vân Mộng Dao tỉnh dậy thì cũng là lúc mặt trời đã lên cao.
Còn có...!chuyện xảy ra vào đêm hôm qua, càng nghĩ Vân Mộng Dao càng thấy giống một giấc mơ hoang đường.
Nhưng bây giờ, toàn thân cô trần trụi nằm trên giường của Thẩm Quân Uyên, điều đó nói cho Vân Mộng Dao biết những chuyện xảy ra đêm qua đều là sự thật, không phải là một giấc mơ.
Vân Mộng Dao lại càng không hiểu vì sao tối qua Thẩm Quân Uyên lại làm chuyện đó với mình, mà cô cũng không muốn biết nguyên nhân sâu xa trong đó.
Có điều cô cảm thấy thật mệt mỏi, trong phòng yên tĩnh, trống vắng, dường như Thẩm Quân Uyên đã ra ngoài.
Vân Mộng Dao không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề đó nữa, cô nhanh chóng với lấy chiếc váy ngủ dưới chân giường để mặc vào rồi rời khỏi phòng.
Trở về phòng, Vân Mộng Dao khóa cửa tắm rửa thay đồ sau đó thì chui xuống bếp định bụng làm món gì đó lót dạ.
Tuy nhiên, Vân Mộng Dao lại quên mất một chuyện là hôm nay cô đã cho người làm trong nhà nghỉ hết, cho nên nguyên liệu nấu ăn của ngày hôm nay vẫn chưa mua.
Nhìn chiếc tủ lạnh trống rỗng, Vân Mộng Dao thở dài một hơi sau đó ôm bụng đói đi mua đồ ăn.
Khi Vân Mộng Dao vừa ra ngoài không lâu thì Thẩm Quân Uyên cũng từ ngoài đi vào, trên tay cầm theo một bánh điểm tâm mua ở quán ăn mà Vân Mộng Dao thích nhất.
Để mua được những chiếc bánh này, Thẩm Quân Uyên đã phải dậy từ sớm để xếp hàng mua cho cô.
Mặc dù với thân phận của anh, anh không cần thiết phải tự mình làm những chuyện như vậy mà chỉ viêc giao lại cho trợ lý hoặc người làm trong nhà.
Nhưng anh Thẩm Quân Uyên lại muốn tự mình mua cho Vân Mộng Dao, nếu như Vân Mộng Dao biết được anh vì cô mà làm như vậy chắc chắn sẽ rất vui.
Vừa vào phòng, Thẩm Quân Uyên phát hiện hình bóng mình muốn tìm lại không có ở đây, tâm trạng vui sướng của anh đột nhiên bay mất.
Nghĩ một lát, anh lại chạy sang phòng của cô nhưng gọi mãi cũng không thấy cô trả lời.
Ngay khi Thẩm Quân Uyên lôi điện thoại ra muốn gọi cho Vân Mộng Dao lại phát hiện bản thân vậy mà lại chưa có số điện thoại của cô.
Nén tiếng thở dài, Thẩm Quân Uyên chậm rì rì đi xuống lầu, đúng lúc này phòng bếp phát ra tiếng xoong nồi va chạm vào nhau cùng với một mùi thơm hấp dẫn tỏa ra.
Thẩm Quân Uyên vô thức sải bước về phía phòng bếp, thân hình cao lớn đứng khoanh tay trước cửa ngắm nhìn cô gái nhỏ bận rộn nấu ăn.
Đột nhiên đáy lòng của Thẩm Quân Uyên nhen nhóm một tia ấm áp.
Anh cũng cảm thấy nơi mình đang ở đã có được hơi ấm của thứ được gọi là nhà.
Không biết có phải do ánh nhìn của Thẩm Quân Uyên quá mãnh liệt hay không mà ngay sau đó hành động của Vân Mộng Dao khưng lại.
Cô chậm rãi xoay người đứng nhìn về phía anh, sau khi xác nhận người đứng ngoài của là Thẩm Quân Uyên, cảm xúc trên gương mặt xinh đẹp của cô thoáng biến đổi.
Tuy rằng tất cả chỉ diễn ra trong vòng vài giây nhưng đều bị Thẩm Quân Uyên thu vào trong mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khi trong phòng thoáng chốc trở nên ngượng ngùng.
Khi đứng trước mặt Thẩm Quân Uyên, Vân Mộng Dao cảm thấy có chút bức bách, cô ngập ngừng lên tiếng: "Anh...!Hôm nay không phải tới công ty sao?"
Thẩm Quân Uyên vẫn đứng dựa vào cửa phòng bếp, hai tay khoanh trước ngực nhìn Vân Mộng Dao khiến trái tim vừa mới bình ổn lại của Vân Mộng Dao đập liên hồi.
Đối mặt với ánh nhìn của Thẩm Quân Uyên, Vân Mộng Dao lúng túng không thôi, cô vội vàng xoay người làm như không để ý đến mà tiếp tục công việc của mình.
"Mấy ngày tới anh sẽ dành thời gian để ở cạnh em coi như là hưởng tuần trăng mật muộn.
Tạm thời thì là vậy thôi, về sau anh sẽ bù trả em một tuần trăng mật đúng nghĩa.
Em có muốn đi đâu chơi không?"
Nghe Thẩm Quân Uyên nói, Vân Mộng Dao thoáng chốc ngẩn người.
Tính cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên Thẩm Quân Uyên nói với cô một cậu dài như vậy.
Hơn nữa anh còn chủ động đề nghị đi hưởng tuần trăng mật.
Chuyện này trước kia vốn chưa từng xảy ra.
Rốt cuộc là tại sao kiếp này anh lại thay đổi nhiều như vậy?
Vân Mộng Dao có chút hoảng loạn, nhưng cô lại không muốn để anh nhìn thấy tâm tình của mình lúc này.
Trong khi Vân Mộng Dao đang lúng túng thì đột nhiên cảm nhận được Thẩm Quân Uyên ôm lấy cô từ phía sau.
Cách một lớp áo, Vân Mộng Dao có thể cảm thận được cánh tay Thẩm Quân Uyên vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô mạnh mẽ cỡ nào, thậm chí chỉ cần anh cúi đầu là có thể hôn lên tóc cô.
Vân Mộng Dao khẽ nhúc nhích, Thẩm Quân Uyên lại càng siết chặt tay mình hơn, anh nói giọng mang theo sự bất đắc dĩ cùng chua xót khó tả:
"Đừng nhúc nhích, cho anh ôm em một lát."
Vân Mộng Dao không dám nhúc nhích, cách một lớp quần áo, cô có thể cảm nhận được cơ thể nóng bỏng sau lưng.
Vân Mộng Dao vô thức suy nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho hành động của Thẩm Quân Uyên dạo gần đây rất lạ khiến cho cô có chút không quen.
Có điều cô cũng biết, cô không thể bỏ mặc cảm xúc của mình, cũng như bỏ mặc trái tim mình.
Trước đó, cô đã trả giá bằng mạng sống, khó khăn lắm mới tìm về trái tim đã hãm sâu vào vũng bùn.
Cô không thể để mình dao động, dù sao trái tim lạc đường đã biết quay về, không thể nào lại tiếp tục u mê, lạc lối..