Chương 362
“Boss, đây được coi là một thành công?”
Xuân Xuân sững sờ nhìn chất lỏng màu xanh lục nhạt trong ống nghiệm thủy tinh và hỏi với vẻ không chắc chắn.
Với một đôi găng tay màu trắng, Ứng Hiểu Vi từ từ đổ nước hoa trong ống nghiệm vào bình xịt. Sau đó, cô lấy ra một que thử, nhúng vào ống nghiệm và xịt nước hoa vào không khí. Sau khi que thử hấp thụ nước hoa trong không khí, cô chun mũi ngửi.
Hương thơm thanh khiết của nước hoa không quá nồng nhưng đọng lại nơi chóp mũi cô. Cứ như thể người ta đang đi dạo trong rừng tre dưới ánh trăng, và có chút hơi ẩm trong không khí từ cơn mưa.
Mùi nước hoa không nồng, nhưng nó mang lại cảm giác sảng khoái khi ngửi. Sau khi họ đã quen với hương hoa ngọt ngào, họ bất chợt ngửi thấy mùi nước hoa này, họ như cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
Ở hương giữa, có nhiều kết cấu hơn và những thay đổi trở nên rõ ràng. Hương thơm thoang thoảng của hoa loa kèn và hoa cẩm chướng bổ sung cho tông chủ đạo của hương tre, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong một biển tre bạt ngàn dưới ánh mặt trời.
Phần sau của nước hoa được trộn với một chút cam quýt và gạo, đây là một sự kết hợp rất sáng tạo. Trời se lạnh, phảng phất chút chua xót, chan chứa một nỗi buồn nông nổi, day dứt đến nao lòng.
Sau khi Xuân Xuân và Đông Đông ngửi mùi nước hoa ấy, cả hai đều choáng váng.
Phản ứng của Xuân Xuân rất thẳng thắn.
“Thơm quá. Nó có mùi rất thơm. Thật tuyệt vời. Tôi xin thông báo rằng đây là loại nước hoa yêu thích đầu tiên và duy nhất trong đời tôi. Boss, tôi muốn một chai ngay bây giờ.
Đông Đông nhắm mắt và thưởng thức nó một lúc lâu trước khi thở dài đầy xúc động.
“Thật tuyệt vời.”
Trước đây, khi ngửi thấy mùi nước hoa, anh có thể nhanh chóng mô tả cảm giác đó bằng những nhiều từ, nhiều cảm xúc khác nhau. Tuy nhiên, khi nói đến đây, anh không nói thêm điều gì nữa.
Như thể anh sẽ không bao giờ dám nói về nó bao giờ.
“Cô thật giỏi, Boss. Tôi không thể tin rằng mùi hương này lại tồn tại trong thế giới loài người.” Đông Đông khẽ nói khi anh say sưa với hương thơm đầy mê hoặc này. Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Ứng Hiểu Vi nở nụ cười hài lòng.
Nhìn vẻ mặt mê mẩn của họ, cô biết rằng loại nước hoa này đã thành công.
“Được rồi, đừng ngửi nữa. Đông Đông, đây là công thức của loại nước hoa này.
Anh hãy đưa nó trở lại công ty để sản xuất hàng loạt. Hãy nhớ rằng, các nguyên liệu phải giống như trên. Không được có sự khác biệt nào cả.”
“Tôi sẽ làm ngay.” Đông Đông cẩn thận lấy công thức nước hoa, như thể anh đang nhận được một cuộn bản thảo.
Xuân Xuân vẫn đang cầm lọ nước hoa và ngửi nó. Cô muốn xịt nó lên khắp cơ thể, nhưng cô ngại sử dụng. Cô sợ rằng một ít như vậy sẽ sớm dùng hết.
“Xuân Xuân” Ứng Hiểu Vi hét lên.
“Chuyện gì vậy, sếp?” Xuân Xuân định thần lại.
“Hãy tìm Luân Hy. Tôi có một vài việc cho anh ấy làm.” Ứng Hiểu Vi hai mắt lấp lánh.
“Nghe rõ.” Xuân Xuân hoàn toàn không nhận ra tia tinh quái trong mắt Ứng Hiểu VI.
Chương 363
Sau khi họ rời đi, Ứng Hiểu Vi vẫn ở lại phòng thí nghiệm để nghiên cứu loại nước hoa chưng cất từ mẫu đơn.
Khi màn đêm buông xuống, điện thoại di động của Ứng Hiểu Vi vang lên.
Cô nhấc máy và ngay lập tức nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Đặng Luân Hy. "Này, cô. Tại sao Xuân Xuân lại đến tìm tôi? Ôi trời, hôm nay tôi vẫn chưa chỉn chu gì cả. Tôi không có vẻ ngoài đẹp nhất. Tôi nghe nói rằng chính cô là người đã nhờ cô ấy tìm tôi. Sao cô không nói trước với „
"Đó là một bất ngờ, và anh sẽ được chào đón” Ứng Hiểu Vi vừa nói vừa khuấy chất lỏng trong cốc. "Phải nắm bắt tốt cơ hội này đấy. Cô gái này rất ngốc nghếch. Nếu anh đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ xem anh như là anh trai của cô ấy”
Đặng Luân Hy có chút không nói nên lời.
"Nhưng tôi không muốn trở thành anh trai của cô muốn làm chồng của cô ấy”
Ứng Hiểu Vi cẩn thận suy nghĩ một chút.
"Điều đó có thể hơi khó khăn. Theo những gì tôi biết, Xuân Xuân chưa bao giờ có quan hệ tình cảm với người khác giới. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng cô ấy thích phụ nữ. Anh nên cầu nguyện cho cô ấy thích anh đi”
Sau khi cúp máy, Ứng Hiểu Vi đang định tắt điện thoại thì mắt cô chạm phải một bức ảnh mà cô đặt làm hình nền và sững sờ trong giây lát.
Bức ảnh là của Trương Thiên Dương, một bức ảnh mà cô đã bí mật chụp trong quá khứ. Trương Thiên Dương gần như không bao giờ chụp ảnh. Khi họ kết hôn, không có ảnh cưới. Bức ảnh duy nhất được cô chụp một cách bí mật.
Người đàn ông trong bức ảnh đứng trước cửa sổ, khoanh †ay trước ngực. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt tự nhiên và thoải mái.
Trương Thiên Dương chỉ như thế này khi ở cùng Ứng Hiểu Ví.
"Thiên Dương, em nhớ anh rất nhiều. Ứng Hiểu Vi lẩm bẩm một mình.
Ứng Hiếu Vi tắt điện thoại, hít sâu một hơi rồi lao đầu vào nghiên cứu.
Khi tất cả chuyện này kết thúc, cô có thể trở vê bên cạnh Trương Thiên Dương.
"Chờ em, Thiên Dương.
"Hôm nay cô rảnh không?" Trương Thiên Dương giọng điệu lạnh lùng.
Đầu bên kia điện thoại, Tân Bội Linh còn tưởng rằng mình đang ở trong mơ.
Trương Thiên Dương chủ động gọi điện cho cô? Đây thực sự là lần đầu tiên.
Chẳng lẽ Trương Thiên Dương cuối cùng đành lòng chấp nhận cô vì không tìm được Ứng Hiểu Vĩ?
Cô đã nói rồi, một người đẹp như cô sẽ không bao giờ thất bại trong việc quyến rũ một người đàn ông, chỉ cần cô chủ động.
Tần Bội Linh vội vàng cất giọng thanh tú.
"Em rất rảnh, thời gian của em đều là của anh”
Trương Thiên Dương nhìn đồng hồ. "Tôi ra sân bay đón một người bạn cũ. Cô có muốn đi cùng tôi không?”
Ra sân bay đón bạn anh ấy? Có lẽ nào anh định giới thiệu cô với bạn của anh?
Trương Thiên Dương cuối cùng có thừa nhận cô không? Tân Bội Linh trong lòng không kìm được vui mừng, cô vội vàng trả lời. "Được rồi, em chuẩn bị ngay bây giờ. Chờ em nhé”