Chương 80: Chu Nhan

Phiên bản 12240 chữ

Khi Không Tang đang vào lúc giông tố nhất, thì ở Kính Hồ lại vô cùng bình yên. Dưới độ sâu hàng vạn thước, nơi ánh trăng không thể xuyên tới đáy, những đàn cá lướt qua giữa rừng tảo rậm rạp và khổng lồ đang lắc lư. Sâu dưới đáy biển, mơ hồ có thể thấy được vô số lều trại, màn trướng tỏa ra màu ngọc trai, giống như ngọn hải đăng sáng lên giữa đêm dài.

Đáy hồ này là Đại doanh Phục Quốc Quân, một nơi an toàn mà quân đội Không Tang không thể nào tới được.

Đột nhiên dòng nước xuất hiện một sự thay đổi vi diệu, những chiến sĩ Giao nhân thủ vệ trước cửa doanh trại đều đứng lên, ngay lúc đó từ trên đỉnh đầu, nước gợn sóng rẽ ra hai bên. Một đội nhân mã nhanh chóng trở về, đồng loạt như mũi tên bắn vào nước sâu.

“Nhìn kìa! Là Giản Lâm”.

Các chiến sĩ thủ vệ nhận ra người đang đến là ai thì nhịn không được bật thốt lên vui mừng, hô to: “Cảm tạ Long thần phù hộ, bọn họ đã mở được máu ở Diệp Thành mà trở về được đây”. Các chiến sĩ Phục Quốc Quân trong đại doanh nghe đến đều vọt ra khỏi lều.

Các chiến sĩ trở về đều bị thương, đến nỗi ngay cả vị nước nơi họ bơi cũng nhiễm mùi máu tanh. Rõ ràng là sau khi thoát khỏi vòng vây, họ đã bị thương rồi. Ai nấy đều trong tình trạng kiệt sức.

“Mau! Mau đi bẩm báo trưởng lão! Chỉ Uyên… Chỉ Uyên đại nhân…”. Giản Lâm gắng gượng chống đỡ thân thể, thều thào: “Ngài ấy… ngài ấy vì cứu chúng ta… đã ở lại chặn hậu… đơn thương độc mã mà bị bao vây rồi…”. Người lính trẻ còn chưa nói hết câu thì trước mắt đã tối sầm lại, ngất đi.

Khi Giản Lâm tỉnh lại, thì thấy ba vị trưởng lão túc trực chữa trị bên cạnh. Tuyền trưởng lão lắc đầu: “Giản Lâm, vết thương của cậu không nhẹ, phải tĩnh dưỡng ít nhất một vài ngày!”.

“Đa tạ trưởng lão!” Nhìn thấy Tuyền trưởng lão tự mình chữa trị, Giản Lâm vội vàng đứng lên cảm tạ, cậu ta dừng một chút, câu đầu tiên thốt nên: “Chỉ Uyên đại nhân… ngài ấy đã về chưa ạ?”.

Nghe được cái tên kia, ba vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì, trong lòng Giản Lâm đột nhiên trầm xuống, không dám hỏi lại. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tuyền trưởng lão mở miệng: “Giản Lâm, chúng ta hi vọng cậu mau chóng khỏi hẳn, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ tiếp theo ở Không Tang. Đây là việc quan trọng nhất, hiện tại cũng chỉ có thể giao phó cho cậu”.

Cậu ta vừa mới phá vây từ Diệp Thành trở ra, nhanh như vậy đã phải thực hiện nhiệm vụ tiếp theo, trong lòng Giản Lâm lấy làm lạ, nhưng chỉ khom người quả quyết trả lời: “Xin nghe theo mệnh lệnh của trưởng lão”.

Tuyền trưởng lão gật gầu đầu: “Đi theo ta!!”.

Ba vị trưởng lão chầm chậm đứng lên, đi theo rừng rong rậm rạp dưới đáy hồ, tới một mảnh đất trống. Bãi đất trống có vị trí ở trung tâm đại doanh Kính Hồ, bên trên phủ cát trắng. Từ đáy nước sâu phát ra ánh sáng kỳ lạ, ở giữa có một tảng đá trắng khổng lồ.

Ba vị trưởng lão đều tự vào chỗ, vươn tay, ở trong nước vung tay vẽ ra một vòng tròn. Ngay khi đầu ngón tay họ khép lại, tảng đá trắng đột nhiên chuyển động, dưới đáy nước xuất hiện một cánh cửa. Giản Lâm hít một hơi, không dám cất tiếng hỏi. Tuyền trưởng lão nâng cánh tay lên, cánh cửa liền mở ra, nhìn thấy bên trong là một bậc thang. Thời gian Giản Lâm gia nhập Phục Quốc Quân đến nay cũng không hề ngắn, thế mà cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng ở giữa đại doanh lại có một nơi như vậy, trong lòng không khỏi kinh hãi, lẳng lặng đi theo suốt một quãng đường dài. Bậc thang không dài, đi hết chừng chục bước là hết, đáng buồn là phía cuối bậc thang không hề có hang động gì cả, mà chỉ là một căn phòng nhỏ, cùng lắm chỉ rộng chừng một trượng vuông, dùng dạ minh châu chiếu sáng lên cũng không có gì quá đặc biệt. Thế nhưng điều đáng ngạc nhiên là căn phòng ở đáy hồ lại vô cùng khô ráo, không hề có chút nước nào, nhưng lại đầy không khí. Đó là không gian thuộc về con người, không khác gì đang ở trên cạn. Giản Lâm không khỏi khiếp sợ hít sâu một hơi. Để có thể làm ra một căn phòng giống trên Không Tang ngay dưới đáy hồ này, mặc dù chỉ là một căn phòng nho nhỏ, nhưng không biết phải tốn biết bao nhiêu linh lực.

Vì sao ba vị trưởng lão phải nhọc lòng như vậy, để làm ra một nơi bí mật như thế ngay giữa đại doanh Phục Quốc Quân?

Tuyền trưởng lão đẩy cửa ra, nói với người bên trong: “Đã để các vị đợi lâu!”.

Người trong mật thất quay đầu lại không lên tiếng đáp lời.

Đó là một ông già đã ngoài sáu mươi tuổi, dáng vẻ tuy mệt mỏi nhưng ánh mắt linh hoạt như điện, hai tay vững như bàn thạch, xung quanh dày đặc thuốc và ngân châm. Giản Lâm cả kinh, không ngờ trong mật thất dưới đáy hồ lại có con người.

“Thân Đồ đại phu, ông đã vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi một chút đi!”. Giọng nữ tử nhẹ nhỏ dịu dàng: “Để ta chăm sóc đứa bé này là được rồi!”.

“Như Ý!” Giản Lâm nhận ra đó là hoa khôi Diệp Thành, không khỏi vui mừng: “Cô… cô cũng đã trốn thoát khỏi Diệp Thành? Cảm tạ Long thần phù hộ!”.

“Giản Lâm, là huynh sao?”. Như Ý cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ: “Ta bị trọng thương, trước khi trận quyết chiến ở Diệp Thành nổ ra, thì đã theo mật đạo về tới Kính Hồ rồi, nhờ Thân Đồ đại phu chữa trị đã ổn. Ta vẫn luôn lo lắng cho các huynh. Cảm tạ trời đất, cuối cùng các huynh cũng đã thoát khỏi vòng vây, ca ca của ta… đâu rồi?”.

“Ngài ấy…”. Ngực Giản Lâm cứng lại nhất thời nói không ra lời. Như Ý nhìn thấy vẻ mặt của cậu, sắc mặt lập trức trở nên trắng bệch.

“Sao? Chỉ Uyên… huynh ấy không trở về cùng các huynh sao? Huynh ấy sao rồi?”.

“Tả quyền sứ… ngài ấy… ngài ấy ở lại chặn hậu rồi”.

Giản Lâm khó khăn nói, cảm thấy cổ họng như bị ai bóp nghẹt, vừa nói cậu vừa nhìn ba vị trưởng lão. Khi vừa mới trở lại đâu, cậu đã thông báo ngay tin tức của Tả quyền sứ với ba vị trưởng lão rồi, nhưng vì sao ba vị trưởng lão lại có vẻ mặt thản nhiên như vậy?

“Chỉ Uyên…”. Tuyền trưởng lão đột nhiên mở miệng nói từng chữ: “Cậu ấy… đã hi sinh rồi!”.

“Cái gì?” Thân thể Như Ý chấn động giống như có một cây đao vô hình xuyên qua thân thể mỏng manh của nàng, thất thanh đứng dậy hét: “Hi sinh? Không! Không thể nào!”.

Cùng lúc đó, Giản Lâm nghe tin cũng như bị sét đánh cả người trấn động.

“Đúng vậy, Chỉ Uyên chết rồi”. Giọng Tuyền trưởng lão âm trầm: “Trước khi nhóm Giản Lâm trở về, chúng ta đã nhận được tin Diêu Ngư truyền đến. Tổng đốc Diệp Thành Bạch Phong Lân vừa mới báo cáo công trạng lên triều đình, cho biết đã lập đại công trong cuộc bao vây tiễu trừ Phục Quốc Quân, trong đó có nhắc tới việc đã diệt trừ Tả quyền sứ Chỉ Uyên!”.

Ánh mắt Như Ý bỗng nhiên tối sầm lại, trống rỗng như sao, nàng suy sụp giống như đột nhiên bị người chặt gãy xương sống không thể đứng được nữa. Giản Lâm đứng ở một bên, cũng bởi vì khiếp sợ cùng bi thương mà nói không nên lời.

“Không thể nào!” Như Ý đưa tay bưng mặt, mười ngón tay kịch liệt phát run, thì thào: “Huynh ấy nói để ta rút lui trước, sau đó huynh ấy sẽ phá vòng vây quay lại đại doanh gặp ta. Sao bây giờ lại như thế này?”.

“Cậu ấy hi sinh vì Hải quốc”. Tuyền trưởng lão thở dài một tiếng: “Yên tâm, chúng ta đã phái người không tiếc mọi giá cũng phải đoạt lại trái tim của cậu ấy”.

“Tim?”. Như Ý đột nhiên run lên, cả thân thể đều yên lặng.

Đúng vậy, trong truyền thuyết của Hải quốc, sau khi Giao nhân chết, nếu tim không quay trở lại trong nước, thân thể cũng không thể trở về biển Bích Lạc. Hiện giờ Chỉ Uyên chết trên đất liền, trái tim của huynh ấy không thể bị chôn vùi trong hoàng thổ được.

Tuyền trưởng lão thở dài: “Chỉ Uyên cả đời chiến đấu vì Hải quốc, sau khi chết đi cũng phải được yên giấc ở cố hương, há có thể bỏ mặc cậu ấy ở Không Tang?”.

Vai Như Ý kịch liệt run rẩy như không chấp nhận nổi chuyện người thân đã chết, môi run rẩy như cố gắng muốn nói điều gì, cuối cùng không thốt nên nổi một chữ. Tuyền trưởng lão nhỏ giọng an ủi: “Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đưa cậu ấy trở về biển Bích Lạc”.

“Không!” Như Ý đột nhiên nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên: “Để cho huynh ấy ở lại Không Tang đi!”.

Ba vị trưởng lão nhất tề lắp bắp kinh hãi: “Cái gì?”.

“Để cho Chỉ Uyên ở lại Không Tang đi, đó mới là tâm nguyện của huynh ấy!”.

Như Ý nhìn ba vị trưởng lão, trong đôi mắt tràn ngập nước mắt nghẹn ngào: “Huynh ấy… huynh ấy vẫn luôn chờ người mình yêu tái sinh chuyển thế. Chúng ta không thể nào đưa huynh ấy đi được”.

“Chuyển thế?” Tuyền trưởng lão sửng sốt, đến khi kịp phản ứng lại thì đã không kìm nổi tức giận: “Cô ta là nữ vương Xích tộc sao? Chuyện đã xảy ra trăm năm, mọi chuyện đều đã trở thành quá khứ. Bây giờ nói còn có ý nghĩa gì?”.

“Thế nhưng…” Giọng nói Như Ý nhỏ nhẹ mà kiên quyết: “Huynh ấy là ca ca của ta. Ta biết nguyện vọng của huynh ấy”.

“Không thể! Chỉ Uyên đường đường là Tả quyền sứ Phục Quốc Quân, là anh hùng của Giao nhân chúng ta”. Trưởng lão bị làm cho tức giận lớn tiếng: “Cậu ta hi sinh vì Hải quốc, chúng ta không thể để cậu ấy lại cho người Không Tang được”.

“Các người không thể vì huynh ấy trở thành biểu tượng anh hùng của Hải quốc mà cướp đi điều ước duy nhất của huynh ấy. Huynh ấy từng nói với ta vô số lần, rằng huynh ấy muốn chờ đợi người trong lòng chuyển thế”. Nói đến đó, trong mắt Như Ý sáng lên, sắc bén như kiếm khí, siết chặt tay: “Ta là người thân duy nhất của huynh ấy, ta phải bảo vệ nguyện vọng của huynh ấy.”

Nàng như con chim nhỏ bị thương, trong lúc nói chuyện vừa ho khan vừa đứng lên, không nhịn được nôn ra một ngụm máu, nhuốm đỏ cả mặt đất. Giản Lâm vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng. Các vị trưởng lão khác còn muốn nói cái gì đó, Tuyền trưởng lão đã giơ tay ra dấu, tất cả đều dừng lại.

Trưởng lão Hải quốc nhìn Như Ý, ánh mắt phức tạp như đang đắn đo suy nghĩ, hồi lâu mới thở dài một hơi, nói: “Cô đã kiên quyết phản đối như thế, chuyện này… thôi bỏ đi! Ta tôn trọng ý kiến của cô. Như Ý, hi vọng cô dưỡng thương thật tốt, sớm ngày hồi phục”.

“Chà chà… sao phải làm mất hòa khí vì một người đã chết”. Thân Đồ đại phu đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối vẫn giả câm giả điếc, không muốn can dự vào chuyện của Phục Quốc Quân, lúc này lại lên tiếng hòa giải: “Như Ý, cô xem, cô bị thương còn chưa khỏi đâu, sao lại tức giận như vậy làm chi? Còn không mau uống thuốc đi!”.

Như Ý cảm kích nhìn đại phu, nhận thuốc từ tay ông ta uống liền vài ngụm, cơn ho giảm bớt rất nhiều, một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói u ám: “Chỉ Uyên, huynh ấy… huynh ấy chết như thế nào?”.

“Không ai tận mắt nhìn thấy cậu ấy chết như thế nào!”. Tuyền trưởng lão nhỏ giọng lắc đầu: “Chỉ Uyên xuất thân cao quý, trên người có huyết mạch của Hải hoàng, cho dù là Ảnh chiến sĩ cũng không thể nào gây thương tổn đến cậu ấy. Nếu ta nói không sai, cậu ấy hẳn là bị Đại thần quan gi3t ch3t”.

“Đại thần quan? Thời Ảnh ư?” Thân thể Như Ý đột nhiên căng thẳng, hiển nhiên là nhớ đến nỗi đau khổ từng phải chịu đựng, sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng: “Tên ác ma đó… ta… ta muốn giết hắn!”.

Nàng khóc đến mức toàn thân phát run, ba vị trưởng lão đứng lặng, ánh mắt đau thường như nữ tử mềm mại như tính cách lại cứng như sắt thép, cho dù bị Đại Thần Quan dùng cực hình, cũng chưa từng khuất phục. Thế nhưng giờ phút này lại hoàn toàn sụp đổ.

“Này, tiểu mỹ nhân đừng khóc, đối với Uyên mà nói, cái chết này đến cũng coi như là cầu được ước thấy!”. Thân Đồ đại phu thở dài, “Ta qua lại với ngài ấy hơn mười năm, ta hiểu suy nghĩ của ngài ấy, kết cục như vậy cũng xem như là không tồi rồi”.

“Cùng Tả quyền sứ tương giao hơn mười năm, người này là ai?” Giản Lâm sửng sốt.

“Thân Đồ đại phu là người của chúng ta!”. Có lẽ nhìn ra được sự kinh ngạc trong mắt hắn, Tuyền trưởng lão giải thích nghi ngờ: “Những năm gần đây ông ta vẫn ở lại Đồ Long thôn là để bí mật trợ giúp Phục Quốc Quân hoạt động. Chuyện này cực kỳ cơ mật, vốn dĩ chỉ có Chỉ Uyên mới biết được, hiện giờ cũng nên cho cậu biết”.

“Thầy thuốc này lại là người của chúng ta sao? Ông ta rõ ràng không phải Giao nhân, mà là người Trung châu.”

“Sao, ngươi không tin?” Nhìn thấy Giản Lâm nghi nghi hoặc hoặc, Thân Đồ đại phu ho khan vài tiếng, nói cho ngươi một bí mật: “Thật ra số Giao nhân mà ta cứu còn nhiều hơn số lượng bị giết đấy!”.

Ông ta liếc từ đầu đến chân một cái: “Chân của cậu phẫu thuật rất khá, dài, lại thẳng, chi dưới mạnh mẽ, giống như loài người, thủ pháp phẫu thuật như vậy… nói không chừng cũng là do ta làm trước đây đấy!”.

Giản Lâm biến sắc, trong lúc nhất thời không thể trả lời. Đao phủ này mà lại là bằng hữu của Tả quyền sứ đại nhân sao?

“Được rồi, đừng nói lung tung nữa”. Tuyền trưởng lão ngắt lời bọn họ, có chút lo âu mở miệng: “Mau, nói cho ta biết, đứa bé kia thế nào rồi?”.

- -----oOo------

Bạn đang đọc Chu Nhan

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!