Đôi môi của Sơ Nguyệt hơi sưng lên, cô thở dốc rồi đánh nhẹ vào vai anh một cái:”Anh thật là, có nhiều người nhìn lắm kìa”.
À anh quên mất, còn hai cái bóng đèn ngồi phía trước:” Ai dám nhìn chứ”
Giọng anh phát ra cực trầm khiến 2 cái bóng đèn phía trước không khỏi tháo mồ hôi hột.
Nam ca à, không phải chúng tôi muốn nhìn đâu, chỉ tại hai người làm gì mà phát ra âm thanh chụt chụt làm chi.
Là anh khiến chúng tôi tò mò mà.
Nhưng lời này hai người họ chỉ dám nghĩ trong lòng chứ đâu dám nói ra, ai dám đụng vào anh chứ, càng đâu dám đụng vào con gái rượu của lão đại
……
Một ngày đẹp trời
Quan Sơ Nguyệt lại cùng Ôn Đình Ngọc đi cà phê, hai người phải nói rất hợp nhau, cứ sáp lại là nói hết chuyện này đến chuyện khác, tám gần như hết cả buổi chiều.
Sau đó hai người cùng nhau rời đi, lúc bước ra ngoài Quan Sơ Nguyệt lại bị một cô gái tông trúng
- Á á
Lực của người kia vô cùng mạnh, nhưng không phải muốn đẩy ngã cô là đẩy được.
Kết quả cô gái kia bị ngã ngửa, còn Sơ Nguyệt chỉ hơi chao đảo một chút.
Cho dù người ta đụng mình trước nhưng người ta lại bị ngã, Sơ Nguyệt có lòng tốt muốn đỡ cô gái kia dậy nhưng mà
- Cô không có mắt nhìn sao? Trời ban ngày mà còn đụng trúng người khác
Cô gái kia tên Lý Chi Nghi, cô ta bị ngã, vô tình bị cà phê trên tay của Sơ Nguyệt đổ lên người.
Cô ta tức giận nhìn Sơ Nguyệt càng tức giận hơn:” Cô bị câm hay sao mà không trả lời”
Quan Sơ Nguyệt nhìn cô ta rồi nhếch môi cười khinh bỉ:” Cô gái, người bị đụng trúng là tôi, đáng lẽ người lên xin lỗi là cô chứ không phải tôi.
Còn nữa, đây là sự cố, chỉ vô tình thôi.
Cô đụng trúng tôi, tôi chưa bắt cô xin lỗi mà cô còn bắt đền tôi?”
- Cô..
Quan Sơ Nguyệt, cô đừng có tưởng mình là thiên kim tiểu thư thì muốn làm gì thì làm, tôi nói cho cô biết cho dù là bất kì ai trên thế giới này ai làm sai đều phải nhận lỗi.
Cô đừng làm càng
Lý Chi Nghi trừng mắt nhìn Sơ Nguyệt, thấy cô vẫn bình tĩnh thì càng tức giận hơn.
Cuộc cãi vã của bọn họ cũng thu hút trong ít người.
Một số người chứng kiến việc vừa xảy ra liền lên tiếng:”Này cô gái, người đụng vào Quan tiểu thư là cô? Cô còn định đổi trắng thay đen sao?”
- Đúng đó, cô xem chúng tôi là không khí hay sao mà đổi trắng thay đen trắng trợn như vậy?
Cô ta nghe thấy mọi người trong quán bên vực Quan Sơ Nguyệt liền tức giận gào thét:” Các người nói bậy, tất cả các người đều là một sỏ.
Quan Sơ Nguyệt, nếu cô không xin lỗi tôi thì đừng hòng rời khỏi đây”
- Gì vậy trời
- Bản thân làm sai còn mặt dày đổ lỗi cho người khác như vậy
- Con cái nhà ai không biết
- ….
Mọi người đang bàn luận thì Ôn Đình Ngọc bất chợt lên tiếng:” Nếu như cô một mực nói như vậy, thì chúng ta cùng xem lại camera thì biết thôi”
- Đợi đã, chuyện này không có gì lớn cần gì phải xem camera chứ
Trong lòng Lý Chi Nghi bắt đầu lo sợ, cô ta muốn phá thanh danh của Quan Sơ Nguyệt nhưng không ngờ trong quán này lại có camera, nếu coi lại chẳng phải sẽ thấy rõ mồn một cảnh cô ta tông vào Sơ nguyệt sao
- Sao vậy? Sợ à?
- Chuyện này không phải lớn, nếu cô không xin lỗi thì thôi vậy
Lý Chi Nghi bỏ lại câu nói rồi rời đi, mọi người không khỏi buồn cười.
Sợ tội bỏ trốn sao? Trên đời này còn loại người như vậy sao?
Cứ ngỡ như cô ta sẽ rời đi như vậy nhưng không ngờ giữa bọn họ gặp lại.
Cô ta cũng gây cho cô không ít sóng gió
Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ♥️♥️♥️♥️.