Chương 1: Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Trước

Tiếp

Phiên bản 10423 chữ

Trong một khách sạn nhỏ lát đát vài người, ngoài cửa xuất hiện hai chàng trai kéo theo một cái vali, nhẹ nhàng đi vào.

"Cho tôi một phòng, hai giường.

" Hai chàng trai nhìn xung quanh rồi bước thẳng đến quầy tiếp tân.

Cô gái ngồi trong quầy đang nhàm chán cúi mặt xuống bàn thì nghe thấy giọng nói liền theo phản xạ quơ tay lấy chìa khoá trong rổ đựng, ngước đầu lên nở một nụ cười chuyên nghiệp "Của ngài đây ạ.

"

"Cảm ơn.

" Một trong hai chàng trai cầm lấy cười đáp lại rồi quay người bước đi cùng người còn lại.

Nhìn bóng lưng rời đi của hai người cô gái tiếp tân giật mình, đôi mắt sáng rực, đẹp trai quá không ngờ trong khách sạn rách nát này cũng có thể nhìn thấy người đẹp như vậy, cô không khỏi tiếc nuối mà hình dung lại ngoại hình của hai chàng trai, lúc nãy vì lơ là mà không kịp hỏi tên.

Người con trai cầm chìa khoá có dáng người tương đối, cao khoản một mét bảy mười hai, mái tóc màu nâu được vuốt cao, khuôn mặt tuấn tú, làn da hơi rám nắng, đôi mắt to tròn nhìn đặt biệt linh động, người còn lại khá hờ hững vóc người hơi ốm yếu nhưng chiều cao gần một mét tám, mái tóc màu đen được duỗi thẳng ôm trọn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, sóng mũi cao thẳng, mắt phượng mày ngài.

Trong lúc cô nhân viên vẫn chìm đắm trong sự háo sắc của mình, thì hai chàng trai đã đứng trước cửa phòng, cánh cửa mở ra bên trong tương đối đơn sơ, chỉ có hai cái giường đơn, hai cái ghế sô pha nhỏ một cái bàn được làm bằng gỗ bóng, một nhà vệ sinh nằm trong góc gần cửa, cái cách bố trí của căn phòng đã nói lên niên đại của nó.

"Đúng là khách sạn miễn phí, quá lạc hậu rồi.

" Vừa đi vào phòng chàng trai có mái tóc nâu càu nhầu, than thở.

"Tiểu Dương đừng có mà càu nhầu, lâu lắm rồi hai anh em mình mới được một chuyến du lịch thế này đấy, có chỗ ở là tốt rồi.

" Cốc nhẹ lên đầu Trần Dương, chàng trai có mái tóc đen cười nói.

"Biết rồi, anh Luân.

" Trần Dương mặc dù không phục nhưng vẫn gật đầu đáp lại.

Chuyến đi này mặc dù cũng chẳng có gì đáng nói nhưng thực sự rất lâu rồi Mạnh Luân mới có dịp đi sang tinh cầu khác ngắm nghía thế này, chuyện này bắt đầu khi Trần Dương thử vận may trong một lần rút thăm may mắn ở trường học của mình.

Hôm ấy là ngày lễ thành lập trường, Trần Dương vô tình đi ngang qua sạp rút thăm may mắn được dựng lên một lần trong năm, lúc đầu cậu chỉ nhìn qua rồi sẽ rời đi ai ngờ thấy phần treo giải quá hấp dẫn liền mon men lại gần, bởi vì phần quà mà rất nhiều sinh viên đã đứng xếp hàng từ lâu nên đợi đến lược cậu thì trời đã mờ tối.

Trần Dương nhìn bảng phần thưởng mà chắp tay khẩn cầu, rồi quyết tâm bấm vào nút đỏ của máy rút thăm, những viên bi bên trong máy lăn qua lăn lại âm thanh cực kỳ vui nhộm nhưng đối với cậu mà nói thì đây giống như chờ đợi một sự phán quyết cho bản thân mình.

Âm thanh xoay tròn của những viên bi từ từ dừng lại, một viên từ từ lăn ra rồi nhảy vào khay.

Trần Dương nhìn viên bi rồi nhìn bảng phần thưởng.

Bi đỏ: Một máy chơi game hãng IVT (loại mới nhất).

Bi xanh: Một bộ mỹ phẩm cao cấp từ địa cầu Hala.

Bi vàng: Hai vé du lịch 2 ngày 1 đêm đến tinh cầu Hevi.

Bi! ! ! !.

Nhìn viên bi vàng vẫn còn lăn tròn trong khay Trần Dương liền cảm nhận rõ ràng sự cười nhạo đến từ vận may của cậu, nhưng số phận đã định không thể từ chối, cầm hai vé vàng trong tay Trần Dương lửng thửng về nhà.

Hồi tưởng lại quá trình đau khổ, Trần Dương thương thay số phận mình, nhìn Mạnh Luân xếp gọn lại hành lý rồi lại đi đến cạnh giường dũ trăn mền mà hỗn thức "Sau này nễu em kiếm được việc sẽ dẫn anh đến địa cầu khác du lịch, chứ không phải tinh cầu chả có gì vui như thế này.

"

"Được, anh chờ.

" Mạnh Luân khẽ cười, thực ra tinh cầu này cũng rất được chỉ là hơi vắng vẻ, phong cảnh tuy không nhiều nhưng có một bãi biển rất trong xanh, dù vậy nó cũng không thu hút cho lắm, trong thời đại tinh tế phát triển hiện nay các tinh cầu, tiểu cầu trên khắp lục địa đều phổ biến các bãi biển xinh đẹp, nếu tính theo tình hình phát triển thì tinh cầu này không thể sánh bằng.

Sau khi dọn dẹp xong xui Mạnh Luân cùng Trần Dương liền rời khỏi khách sạn bắt đầu một chuyến tham quan mới mẻ ở tinh cầu này, đến khi trời sập tối mới chầm chậm đi về.

Cả ngày vui chơi mệt mỏi hai người cũng không nói được với nhau mấy câu liền chìm vào giấc ngủ sâu.

"Đây là đâu.

"

"Quang não của tôi đâu rồi, ai lấy nó rồi.

"

"Sao tôi lại ở đây, các người là ai mau thả tôi ra không tôi báo cảnh sát đó.

"

Trong sảnh của một nhà trọ, tiếng la hét, chửi bởi, mắng mỏ liên tục vang lên.

Mạnh Luân đã tỉnh dậy khi vừa nghe tiếng hét lớn của cô nữ sinh nhưng không vội mở mắt mà tiếp tục lắng tai nghe những động tỉnh xung quanh, qua vài phút cũng không có gì thông tin nào hữu ích anh liền mở đôi mắt xinh đẹp mà nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Đây là đại sảnh của một nhà trọ, từ cánh cửa đi vào là một bộ bàn ghế màu xanh nhạt, hai cái ghế cở lớn cùng một cái ghế cở nhỏ, ba cái đều bạt màu cùng tróc vải nhìn qua rất cũ kỷ, ở bên phải cách tám bước chân cũng có ba cái ghế gỗ đã bị trầy xước một trong số đó còn bị hỏng chân.

Nhìn vào sâu bên trong nữa sẽ thấy một quầy tiếp tân cũ nát, bên trên bàn tiếp tân có một cái khay đựng chìa khoá, một cái điện thoại bàn kiểu cũ đã tróc hết số cùng một cái đèn bàn nhỏ.

Bên cạnh là cầu thang lên tầng lầu của nhà nghỉ, nhìn sơ qua tấm giấy cấu trúc được dán ở trên tường đối diện cửa ra vào thì tổng cộng có năm tầng lầu, không có thang máy chỉ có thể cuốc bộ lên tầng bằng cầu thang, ở dưới lại có thêm một tầng hầm khá rộng nhưng trên bản đồ lại bị rạch chéo đi để chứng tỏ nó không còn được sự dụng nữa.

Quan sát sơ bộ xong Mạnh Luân lại đưa mắt về phía những người có mặt trong đại sảnh lúc này, tính luôn cả anh cùng Trần Dương đang mơ màng ngồi bên cạnh thì tổng cộng có tám người, ba nữ năm nam, tất cả đều treo trên mình một sự hoảng loạn cùng sợ hãi.

Cả nhà trọ đều chìm vào sự im lặng, chỉ có giọng nói từ những người có mặt ở đại sảnh lúc này, một người đàn ông trong số đó muốn đi ra ngoài nhưng giống như có một lòng kính bao vây lại không thể bước ra khỏi, nó lấy phạm vi từ quầy lễ tân chiếu song song đến ghế ngồi cuối cùng hàng bên trái.

Trong lúc mọi người càng hoang mang rối loạn thì cách cánh cửa vài bước chân hai tia sáng loé lên rồi dần dần tắt ngủm bên trong xuất hiện thêm hai người đàn ông, vừa xuất hiện hai người liền bình tỉnh nhìn xung quanh rồi mỉm cười.

"Đủ người rồi à.

" Một người trong đó có khuôn mặt hiền hoà nói.

Tiếng nói của ông ta vừa dứt thì trong không gian vang lên tiếng nói máy móc.

[Chào mừng mọi người đến với hệ thống trò chơi.

Tên trò chơi: Nhà trọ bí ẩn.

Màn tân thủ: Trốn thoát

Gợi ý:

Trong không gian tâm tối, ẩm thấp, nơi cứu rỗi những oán hồn quanh quẩn.

Thời gian: Sáu ngày.

Điều kiện: Ngày cuối cùng người chơi phải tập hợp trên tầng năm.

Cảnh báo: Chúng nó luôn ở gần các bạn và xuất hiện những lúc các bạn không hề phòng bị.

Chúc bạn tham gia trò chơi vui vẻ.

]

"Ai, ai đang nói đấy.

"

"Trò, trò chơi gì, tôi không biết cho tôi ra khỏi đây.

"

"Tôi phải ra khỏi đây.

" Chàng trai mặc một chiếc áo thun bỗng nhiên la lên một tiếng rồi lao ra khỏi cửa.

Mọi chuyện điều xảy ra quá nhanh không ai kịp phản ứng gì chỉ thấy khi chàng trai chạy ra khỏi cửa thì bị thứ gì đó xẹt ngang, cả cơ thể ngã ầm xuống đất chia thành từng mảnh, máu văng tung toé

"A a a a a a a.

" Phải một lúc lâu mới có người kịp phản ứng mà hét lớn.

"Chết, chết, chết ngưới rồi.

" Nhìn thi thể cùng máu văng khắp nơi người đàn ông mặc tây trang không thể tin được mà lắp bắp.

"Không, không, tôi muốn ra khỏi đây, ra khỏi đây.

" Người phụ nữ mặc đồ công sở ôm đầu hét lớn.

Mọi người đều cảm thấy sợ hãi cùng tuyệt vọng, nhưng lúc này người đàn ông có vẻ mặt hiền hậu đứng ra an ủi.

"Mọi người cũng nghe rồi đó, hiện tại chúng ta đều ở trong một trò chơi, chỉ cần hoàn thành trò chơi liền có thể sống sót rời khỏi đây.

"

"Anh biết cách rời khỏi đây à.

" Người phụ nữ mặc đồ công sở nghe vậy liền bật dậy vội vàng nắm lấy hai vai người đàn ông lắc mạnh.

"Tôi biết cách để chúng ta hoàn thành trò chơi.

" Người đàn ôn có vẻ mặt hiền hậu khẽ đẩy tay người phụ nữ ra "Nhưng các người phải phối hợp với tôi.

"

"Được, được tôi sẽ nghe lời anh.

" Người phụ nữ vội vàng gật đầu đáp ứng.

"Rốt cuộc trò chơi này là sao.

" Người đàn ông mặc đồ tây trang dò hỏi.

"Tôi cũng chỉ mới qua vài màn chơi nên chỉ biết sơ bộ mà thôi" Người đàn ông hiền hậu bắt đầu giải thích.

Đây là một trò chơi sinh tồn tự xưng là hệ thống trò chơi, trong trò chơi các ngưới chơi sẽ được chia theo từng cấp bật khác nhau, người mới vào sẽ được gọi là người chơi tân thủ sau đó là sơ cấp, trung cấp càng về sau càng lên cao.

Cũng giống như người chơi màn chơi cũng được chia thành nhiều loại khác nhau như màn chơi giải mã, màn chơi đào thải, màn chơi phi tự nhiên và màn chơi sống sót, sau khi vượt qua màn chơi sẽ tạm thời rời khỏi trò chơi trong một thời gian nhất định.

Giống như màn chơi này là một màn chơi giành cho tân thủ nên sẽ được sắp xếp theo kiểu giải mã để gia tăng tỷ lệ sống sót cho người chơi mới, đa số màn tân thủ sẽ không có người tử vọng.

Người đàn ông hiền hậu vừa dứt lời thì một giọng nói gắp gáp hỏi "Vẫn phải quay lại sao, sau khi thoát ra vẫn phải trải qua những chuyện này sao.

"

"Đúng vậy, tôi không biết làm cách nào để hoàn toàn thoát khỏi trò chơi này nhưng những người có cấp độ hoàn toàn cao hơn chúng ta đã nói nếu được một đạo cụ hiếm nhất định sẽ có cơ hội hoàn toàn rời khỏi đây.

" Người đàn ông hiền hậu vẫn từ tốn giải đáp.

Nhưng khi mọi người định hỏi thêm nữa thì người đàn ông có khuôn mặt hung tợn vẫn đứng bên cạnh người đàn ông hiền hậu đã mất kiên những mà quát "Hỏi gì mà lắm thế, các người nên cảm thấy may mắn vì đã đến đây đi, nó cho các người những thứ có nằm mơ cũng không thể nào có được.

"

Những người chơi nghe vậy càng muốn hỏi nhiều hơn nhưng ngại khuôn mặt hung dữ của người đàn ông nên chẳng ai dám mở miệng nói gì nữa, không khí im lặng đến sợ hãi, lúc này người đàn ông hiều hậu mới lên tiếng giãn hoà.

"Được rồi chỉ cần mọi người nghe lời tôi thì sẽ sống sót.

" Nói xong lại mĩm cười giới thiệu "Tôi là Ngô Đoàn, người bên cạnh là Tử Bi.

"

Sau khi Ngô Đoàn giới thiệu xong rồi nhìn sang nhóm người chơi mới thì người đàn ông cơ bắp nãy giờ vẫn ngồi im không lên tiếng liền trầm mặt đứng dậy không nói câu nào mà đi đến quầy lễ tân, mọi người theo quán tính mà nhìn theo từng bước chân của ông ta.

Sau khi ông ta lấy được chìa khoá rồi đi lên tầng thì một giọng nói vỡ oà phá vỡ sự im lặng.

"Cô, cô gái đó đứng từ lúc nào vậy.

".

Bạn đang đọc Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    21

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!