Nằm trên bàn, Diệp Thánh Sinh cưỡng chế bản thân chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, cô đã bị đánh thức bởi ba người bạn cùng phòng.
"Ahhh, giáo sư Diệp đẹp trai quá.
Anh ấy phát biểu trên sân khấu như một vị thần.
Trên đời làm sao có người đàn ông hoàn hảo như vậy được."
"Chồng tớ sau này sẽ là giáo sư Diệp."
"Giáo sư Diệp này đẹp trai quá, không gia nhập làng giải trí thì tiếc quá."
"Một nơi phức tạp như vậy trong ngành giải trí làm sao có thể phù hợp với thân phận của giáo sư Diệp? Anh ấy hiện tại rất tốt, là tổng giám đốc của Đế quốc Diệp Vân, giàu nhất cả nước, sẽ rất tuyệt nếu giảng bài ở khuôn viên trường đại học.
Chậc chậc, một người đàn ông như vậy không biết người phụ nữ nào có thể xứng với anh ấy."
"Có khi nào có duyên phận với Diệp Thánh Sinh của chúng ta không?"
Chu Xảo ngạc nhiên, "Đúng vậy, Thánh Sinh không chỉ có cùng họ với giáo sư Diệp, mà tên của Sinh Sinh cũng phát âm giống với công ty của giáo sư Diệp, vì vậy thực sự có duyên.”
Thấy Diệp Thánh Sinh tỉnh lại, những người bạn cùng phòng vội vàng đến gần cô và hỏi:
“Sinh Sinh, cậu tỉnh rồi, cậu có biết giáo sư Diệp?”
Diệp Thánh Sinh im lặng nhìn họ.
Hạ Lan nói: "Làm sao cô gái này lại biết giáo sư Diệp? Chỉ là ngẫu nhiên phát âm giống nhau mà thôi.
Hơn nữa, trên thế giới có rất nhiều người họ Diệp, chúng ta không phải có mấy người họ Diệp sao?"
Một người bạn cùng phòng khác lặp lại: Đúng ha."
Sau đó, họ vội vàng gửi ảnh cho Diệp Thánh Sinh.
"Nhìn xem, giáo sư Diệp có đẹp trai không? Anh ấy có phải là mẫu người cậu thích không? Để tớ nói cho cậu biết, hôm nay giáo viên và học sinh toàn trường đều có mặt tại đây, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
Khung cảnh rất hoành tráng."
Sinh Sinh nhìn điện thoại.
Trong ảnh, hôm nay anh ấy mặc vest đen và áo sơ mi xám, dáng người cao lớn và lịch lãm.
Có thể là do bẩm sinh cao quý, cho dù ở nơi nào, toàn thân đều tỏa sáng.
Rất đẹp trai.
Diệp Thánh Sinh đứng dậy để tránh chủ đề của những người bạn cùng phòng: "Tớ đến thư viện đây."
Bạn cùng phòng phớt lờ cô và tiếp tục thảo luận về người tình trong mộng của họ, giáo sư Diệp.
Ngay khi Diệp Thánh Sinh rời khỏi ký túc xá, điện thoại của cô lại đổ chuông.
Cô liếc nhìn tên người gọi, là trợ lí của Diệp Vân Triệt.
Diệp Thánh Sinh không chút do dự ấn nút trả lời, người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại nói: “Cô Sinh Sinh, đến bãi đậu xe, chúng tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Diệp Thánh Sinh “…”
Chúng tôi?
Anh có ở đây không?
Diệp Thánh Sinh nghĩ đến lần trước, cô tức giận từ chối.
"Tôi học ở trường, tuần này không về."
"Về nhà với anh."
Nhưng khi nghe thấy giọng nói của chú, Diệp Thánh Sinh đã phá vỡ sự phòng thủ của mình ngay lập tức.
Nhưng cô đã kiềm chế cảm xúc của mình, không vui nói: "Em sẽ không quay lại."
"Muốn anh đón em ở cửa ký túc xá sao? Ngoan ngoãn đi."
Giọng nói của người bên kia trở nên dịu dàng.
Diệp Thánh Sinh biết dù cô ấy cảm thấy khó chịu như thế nào, thì cuối cùng cũng không thể chống lại sự cám dỗ của anh.
Cô cong miệng, bất đắc dĩ trả lời: "Ồ."
Cất điện thoại, Diệp Thánh Sinh trở về ký túc xá thu dọn sách vở.
Thấy cô trở về, các bạn cùng phòng vội vàng hỏi: "Sinh Sinh, cậu không đến thư viện à? Sao cậu lại về?"
Diệp Thánh Sinh thu dọn sách vở vừa trả lời: "Người nhà gọi điện bảo tớ về nhà.
Tớ về trước đây."
Các bạn cùng phòng ghen tị: "Thật tốt khi học ở quê.
Cậu có thể về nhà bất cứ lúc nào.
Sinh Sinh, cậu thật may mắn."
"Sinh Sinh mời bọn tớ đến nhà câuh nếu có cơ hội nhé."
Diệp Thánh Sinh thu dọn đồ đạc và nhìn ba người bạn mỉm cười gật đầu.
"Được, nếu như có cơ hội, tớ nhất định mời các cậu đến nhà, vậy tớ đi trước."
"Ừm, đi đường cẩn thận một chút."
Diệp Thánh Sinh đi ra ký túc xá, vội vàng đi hướng bãi đậu xe của trường học..
Ba người bạn cùng phòng của cô ấy đều rất tốt, và đó là lần đầu tiên họ đề nghị đến thăm nhà cô.
Nhưng căn nhà cô ở là của chú, cô và chú cũng bí mật kết hôn nên cô không thể dẫn họ về nhà cô được.
Rốt cuộc, cô sẽ ly hôn bất cứ lúc nào.
Đến bãi đậu xe, Diệp Thánh Sinh nhìn thấy chiếc Lincoln kéo dài màu đen sang trọng nhất đỗ cách đó không xa.
Người trợ lý cũng nhìn thấy Diệp Thánh Sinh, vội vàng xuống xe mở cửa cho cô.
Khi Diệp Thánh Sinh lên xe, nhìn thấy người đàn ông phía sau mặc vest đen.
Khắp người anh toát ra sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, sự cám dỗ thực sự không thể cưỡng lại được.
Nhưng cô làm như không thấy anh, ngoan ngoãn ngồi vào ghế.
Diệp Vân Triệt nhìn cô gái bên cạnh, dường như đã quên chuyện không vui trước đây giữa hai người.
Anh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Không đi nghe giảng sao?”
Anh cũng không thấy cô dưới sân khấu.
Cô gái của anh xinh hơn học sinh bình thường nên anh có thể tìm thấy cô trong nháy mắt cho dù cô ở đâu.
Nhưng hôm nay anh không thấy cô trong hội trường.
Diệp Thánh Sinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ý không nhìn anh, nhưng vẫn đáp: "Tôi không đi.”
“Tại sao không đi?”
“Người muốn ly hôn với tôi nhất định không muốn gặp tôi."
"?" Anh giơ tay ôm cô vào lòng.
"Em còn tức giận sao?"
Diệp Thánh Sinh xa cách hất tay anh ra.
"Anh Diệp, xin hãy tự trọng."
Diệp Vân Triệt "..."
Cô gái nhỏ này giống như một con nhím nhỏ.
Anh dùng sức kéo thân thể nhỏ bé của cô, nhẹ giọng dỗ dành.
"Đừng nóng giận, không phải anh đến đón em tan học sao?"
"Anh đến đón tôi à? ai mà biết anh có ý đến đón tôi hay tiện đường."
“Không biết cũng đừng nói nhảm, đừng nghiêm túc như vậy nữa, quay đầu lại nhìn anh một chút.”
Diệp Vân Triệt không kiên nhẫn nói.
Anh chưa bao giờ dễ dãi với mọi người như vậy.
Tại sao cô gái này ngày càng phớt lờ anh hơn.
Diệp Thánh Sinh trong lòng rất khó chịu, nhưng đối mặt với anh, cô không cách nào cứng rắn được.
Cô nghiêng người cúi đầu, uất ức muốn khóc.
Nhìn thấy vẻ ngoài đáng thương của cô, Diệp Vân Triệt cảm thấy tiếc cho cô.
Anh giơ tay ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, chuyện trước cho qua đi.
Nếu em không muốn, vậy anh đợi em nghĩ kỹ.
Anh không nói em phải rời đi bây giờ."
Diệp Vân Triệt bế cô ngồi lên đùi, đem cô đặt ở trong ngực, vỗ về cô, bất đắc dĩ nói:
"Đừng khóc, đừng khóc.
Lớn như vậy rồi, vậy còn muốn anh dỗ sao?"
"Ai muốn anh dỗ, mau đặt em xuống, em tự ngồi."
Cô ương ngạnh muốn xuống khỏi lòng anh.
Sắc mặt Diệp Vân Triệt đột nhiên tối sầm lại, anh ôm chặt lấy cô: “Ngoan, đừng làm anh tức giận.”
Diệp Thánh Sinh ngước mắt, thấy sắc mặt anh thật sự rất khó coi, cô không dám quậy nữa.
Cô giải thích chuyện ngày hôm đó: Em không quấy rầy người phụ nữ đó, là cô ta tới đây..."
"Chuyện đã qua, chúng ta đừng nói nữa."
Diệp Vân Triệt ngắt lời cô, muốn im lặng ôm cô.
Diệp Thánh Sinh từ chối, tiếp tục nói: "Rõ ràng là người phụ nữ đó đã đến trường học của em..."
"Diệp Thánh Sinh, anh nói đừng nhắc đến nữa."
Diệp Vân Triệt lạnh giọng mắng.
Diệp Thánh Sinh sững người, ngây người nhìn anh.
Diệp Vân Triệt cũng lạnh lùng nhìn cô.
"Từ giờ trở đi, em không được phép tới chỗ cô ấy, càng không được đánh cô ấy.
Thư Vũ không liên quan gì đến việc ly hôn của chúng ta.
Muốn tức giận thì tìm anh."
Anh thực sự quan tâm người phụ nữ đó.
Diệp Thánh Sinh cảm thấy trái tim mình đau nhói, như thể có một con dao đang khuấy động bên trong.
Cô tức giận rời khỏi người anh, ngồi bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời.
Diệp Vân Triệt không quan tâm đ ến cô nữa..