Chu Tường đi tìm Thái Uy, biết Thái Uy không ở công ty, hắn bèn đến thẳng nhà anh.
Vợ Thái Uy hôm nay hơi khó chịu, nên anh xin nghỉ ở nhà. Lúc Chu Tường tìm tới cửa, anh ngẩn cả người, rồi lập tức túm lấy cổ áo hắn, giận dữ quát, “Mẹ mày, đi đâu hai ngày nay? Nếu mày chưa chết thì giải thích tao nghe!”
Chu Tường mệt mỏi đẩy Thái Uy vào nhà, “Anh Uy, vào trong rồi nói.”
Thái Uy cũng phát giác sắc mặt Chu Tường tái xanh tái xám, tựa như mới trải qua kiếp nạn gì, anh lại càng thêm lo lắng.
Anh biết Chu Tường hơn mười năm, Chu Tường cực kỳ có trách nhiệm, cực kỳ giữ chữ tín, nếu đã hẹn thì nhất định sẽ tới, nếu đã nói thì nhất định sẽ làm. Kể cả khi đổi ý vào phút chót, Chu Tường cũng sẽ không tắt máy và mất tích, nhất định hắn sẽ thông báo cho bọn họ, khả năng duy nhất chính là ngay cả Chu Tường cũng không kiểm soát được tình hình.
Bởi vậy nên Thái Uy rất lo lắng, anh chỉ sợ Chu Tường gặp phải bất trắc gì, đêm qua anh đã định đến nhà hắn, nhưng vợ anh lại đột nhiên khó ở, anh không làm cách nào được, còn Lan Khê Nhung lúc này cũng đã chạy đến nhà Chu Tường.
Lan Khê Nhung còn chưa báo về tin tức, Chu Tường đã xuất hiện trước mặt anh.
Thái Uy kéo hắn vào nhà, ném hắn lên sofa, vợ anh từ buồng trong đi ra, lo lắng nhìn cả hai.
Thái Uy bảo vợ cứ vào nghỉ ngơi, anh thuận tay đóng cửa phòng ngủ lại, xong xuôi mới ngồi xuống bên cạnh Chu Tường, nghiêm trọng hỏi, “Cuối cùng là chú mày bị sao?”
Chu Tường cũng lười bịa lý do, chậm rãi đáp, “Yến Minh Tu không cho em đi.”
“Yến Minh Tu không cho chú mày đi? Tại sao?” Thái Uy ngộ ra rất nhanh, Yến Minh Tu là em vợ của Uông Vũ Đông.
Chu Tường nhìn anh, xác nhận suy đoán trong lòng anh, “Uông Vũ Đông gọi cho cậu ta, bảo cậu ta không được để em đi, cậu ta… Tóm lại, em không đến được.”
“Đ*t mẹ nó, ỷ thế hiếp người!” Thái Uy giận điên, thiếu điều hất bàn, “Nó cấm mày đi cách nào? Chẳng lẽ nó trói mày lại?”
Chu Tường không đáp, chẳng khác nào thừa nhận.
Thái Uy phẫn nộ, “Cái chó gì vậy?! Chúng mày tốt xấu gì cũng yêu nhau lâu như thế, chẳng lẽ cả chút tình cảm nó cũng không có?! Đừng nói Uông Vũ Đông còn chưa chính thức kết hôn với chị nó, kể cả có kết rồi thì nó cũng không thể ác độc như vậy chứ?!”
Chu Tường thở dài, “Anh Uy, giờ có nói gì cũng vô ích. Chỗ Vương đạo diễn với Vương tổng, em chẳng biết giải thích thế nào, mà em cũng không dám gặp hai người đó.”
“Mày đừng có gặp! Vương đạo diễn đang phát rồ, Vương tổng cũng thế. A Tường, anh đã bảo mày rồi, mày không đến thì từ nay về sau đừng hòng làm cái nghề này nữa, mày hiểu không?” Thái Uy cẩn thận quan sát sắc mặt Chu Tường, chỉ sợ hắn không chịu nổi.
Chu Tường hơn hai mươi tuổi tốt nghiệp, mới đầu chỉ làm chân chạy vặt trong tổ làm phim, đại bộ phận hắn kiếm sống nhờ thể lực, thu nhập cũng thấp, dần dần mới có thể diễn mấy vai phụ xuất hiện một đôi lần, lăn lộn ba bốn năm mới bắt đầu đóng thế. Tuy cascadeur trong giới showbiz chỉ là nghề hạng quèn, nhưng ít ra thu nhập so với thành phần trí thức bình thường vẫn tốt hơn nhiều lắm. Chu Tường không phải lo cưới vợ sinh con, chỉ riêng tiền kiếm vào cũng đủ giúp hắn sống vô tư, chưa kể vài năm nay tích lũy quan hệ, hắn cũng nhận được một ít công tác chỉ đạo võ thuật, tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều. Những thứ đó đều là hắn dùng cố gắng bao nhiêu năm đổi lấy, nhưng giờ chỉ vì một chuyện này, tất cả đã tan nát.
Chu Tường không chỉ làm mất lòng Uông Vũ Đông, mà còn làm mất lòng Vương đạo diễn, hơn nữa còn khiến Vương tổng giận đến điên, hắn chỉ là thân tôm tép, sau này tiếp tục đứng trong nghề kiểu gì? Khỏi cần nói cũng biết.
Chu Tường cười khổ, “Anh Uy, sao em lại không hiểu, nhưng em làm gì còn cách nào…”
Thái Uy thở dài, bụng dạ cũng chán nản. Từ khi còn đi học, Chu Tường đã là đứa em thân thiết nhất của anh, anh thật lòng không muốn thấy Chu Tường mất đi công việc.
Chu Tường cúi đầu, thấp giọng nói, “Anh Uy, em cũng biết sau này không làm cascadeur được nữa, em muốn hỏi anh còn giúp được em kiếm việc khác không. Em định tích góp ít tiền, đủ vốn thì mở cửa hàng gì cũng được.”
Thái Uy thở dài, “Đừng vội, cứ nghỉ ngơi vài ngày đã.”
Chu Tường có vẻ quẫn bách, “Anh Uy, em không thể không vội, bây giờ… Yến Minh Tu vẫn đang ở nhà em, em chẳng biết làm thế nào, em chỉ muốn tránh xa cậu ta, càng xa càng tốt.”
Thái Uy tức cười, “Yến Minh Tu? Ăn vạ ở nhà chú mày không chịu đi? Đã không biết nhục còn muốn làm gì?”
“Em không biết, em muốn tránh cậu ta, chắc ít lâu sau cậu ta sẽ bỏ đi thôi, nhưng hiện giờ có gì kiếm sống được thì em sẽ làm luôn, em không muốn nhàn rỗi.” Nhàn rỗi sẽ làm hắn miên man suy nghĩ rất nhiều, hắn đã qua cái tuổi thần tiên mơ mộng, lúc này điều quan trọng nhất không phải tình yêu cay đắng, mà là kế sinh nhai.
Thái Uy ôm đầu suy nghĩ cả buổi, cuối cùng mới miễn cưỡng mở miệng, “Thực ra thì có, nhưng mà việc rất khổ.” Vừa dứt lời, anh đã im bặt, tựa như không muốn nói tiếp mấy câu sau.
“Anh Uy, em có phải chưa bao giờ chịu khổ đâu, anh nói đi, cứ kiếm ra tiền là được. Bây giờ nếu em tự tìm việc thì cũng chẳng được gì, chỉ còn biết trông cậy vào anh, chỉ có anh mới giới thiệu được cho em vài nơi thích hợp.”
Thái Uy không chịu nổi sự kiên trì của hắn, đành phải nói, “Đợt trước anh quen một người chuyên làm phim tài liệu, lần này cậu ta đang định đến Thập Vạn Đại Sơn nghiên cứu bộ tộc thần bí không bao giờ xuống núi, ghi hình lại tập tính sinh hoạt, phong tục lâu đời linh tinh của họ. Giờ cậu ta vẫn đang tập trung người, chú mày ở đoàn làm phim nhiều năm, tác phong nghề nghiệp thế nào chú mày biết rõ, rất phù hợp với yêu cầu. Nhưng làm phim phóng sự cực khổ lắm, khác hẳn giới showbiz, bọn họ không làm vì lợi nhuận, mà là vì khoa học. Nguồn tài chính của họ chủ yếu đến từ quốc gia và một số tổ chức cá nhân, đãi ngộ không thể giống diễn viên bình thường, hơn nữa để quay được mấy đoạn phim hiếm lạ còn phải rất gian khổ, không nắm vững địa bàn cũng nguy hiểm cực kỳ.” Thái Uy nhìn hắn thật sâu, “Đi một lần có khi vài tháng, cũng có khi vài năm. Chu Tường, anh thật lòng không muốn chú mày đi, nhưng đây là công việc trước mắt duy nhất anh có thể tìm được.”
Chu Tường ngẫm nghĩ, “Em đi, công việc này phù hợp với em, giờ không phải em chọn việc, mà là việc chọn em.”
Thái Uy thở dài thườn thượt, “A Tường, chú mày nghĩ cho kỹ đi. Vào rừng nguyên sinh vất vả cực kỳ, còn phải mang theo đủ loại thiết bị linh tinh lỉnh kỉnh. Anh khuyên chú mày nên chờ thêm mấy ngày, để anh đi hỏi xung quanh một vòng đã, tạm thời chú mày cứ ở nhà anh là được.” Thái Uy nói xong cũng rất hối hận, anh không muốn Chu Tường đi. Tuy có nhiều người đi cùng, phương diện an toàn chắc không thành vấn đề, nhưng vào cái nơi rừng sâu núi thẳm như thế, chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Chu Tường cả đời sống ở thành phố, làm sao chịu nổi? Anh rất hối hận mình quá mau mồm.
Chu Tường lắc đầu, “Anh Uy, thế là tốt lắm rồi, thật đấy. Cứ để em đi đi, tổ làm phim tài liệu không liên quan đến giới giải trí, cũng sẽ không vì chuyện của Uông Vũ Đông mà bài xích em. Nói không chừng về sau tích đủ kinh nghiệm, em còn có thể chuyển sang nghề này luôn. Anh Uy, yên tâm đi, em tự chăm sóc tốt.”
Thái Uy chần chừ nửa ngày, không chịu nổi Chu Tường kiên quyết, đành phải gọi điện cho người phụ trách đoàn làm phim, giới thiệu sơ qua về Chu Tường. Thái Uy cũng có tiếng tăm trong nghề, những người anh giới thiệu đều rất uy tín, bên kia vui vẻ nhận lời ngay, hẹn Chu Tường hôm sau đến gặp mặt rồi bắt đầu xuất phát, ngoại trừ hai bộ quần áo thì không cần mang thêm gì, đồ đạc leo núi bọn họ đã chuẩn bị hết rồi, quần áo bình thường thực ra cũng không dùng được. Đoàn làm phim hình như đang rất vội vã.
Thái Uy không ngờ bọn họ gấp rút như thế, Chu Tường cũng trở tay không kịp. Thái Uy lại hỏi hắn thêm lần nữa, có định đi thật không.
Chu Tường nghĩ tới hoàn cảnh mình hiện giờ, lại nhớ đến thái độ của Yến Minh Tu, hắn gật đầu.
Chu Tường tới gặp người phụ trách, sau đó ngồi máy bay đến thẳng Quảng Tây.
Điện thoại của hắn vẫn tắt máy. Hắn biết Yến Minh Tu và Lan Khê Nhung đang tìm hắn, nhưng lúc này hắn không muốn nghe bất cứ người nào, hắn chỉ muốn vùi đầu vào công việc. Có lẽ một năm rưỡi sau hắn trở về, tất cả đã yên ổn lại, đến lúc đó hắn sẽ một lần nữa trù tính cuộc đời mình.
Người duy nhất hắn liên hệ là Thái Uy, thực ra Thái Uy gọi cho người phụ trách, đòi gặp hắn bằng được. Thái Uy biết lý do hắn không bật máy, nhưng Thái Uy cũng khổ, Yến Minh Tu và Lan Khê Nhung đồng thời khủng bố điện thoại anh.
Tuy hai người đó không biết gì cả, nhưng vẫn linh cảm Thái Uy nắm được thông tin về Chu Tường.
Chu Tường đang phải đương đầu với khó khăn lớn nhất trong đời người, Thái Uy tuy rất cực, nhưng cũng không nói lại với hắn chuyện gì, chỉ dặn hắn phải tự chăm sóc bản thân. Một năm sau mọi thứ sẽ lắng xuống, có lẽ chính là lúc hắn trở về để làm lại từ đầu. Mọi thứ đều có thể xảy ra, chỉ cần hắn biết tự lo cho bản thân, vui vẻ trở về.
Lúc trao đổi qua điện thoại cũng đã nói đường vào núi rất hiểm trở, nhưng khi ấy Chu Tường tuyệt không nghĩ tới, chờ đợi hắn phía trước là vận mệnh quái quỷ thế nào.
Mới đầu tất cả vẫn còn rất thuận lợi, bọn họ tiến hành theo thông lệ, được dân địa phương dẫn đường tới lưng chừng núi Thập Vạn Đại Sơn. Nơi này rời xa trần thế, cảnh sắc tươi đẹp, không khí trong lành, khiến cho vài người lớn lên ở thành phố xao xuyến vô cùng.
Mục tiêu nằm cách đó hơn 100km, dọc đường đi bọn họ có thể xin ngủ nhờ trong thôn, thôn làng ở đây có cả sóng di động, nhưng nếu tiếp tục tiến tới, chỉ không đầy hai ngày, đừng nói sóng di động, ngay cả một con gà cũng chẳng có, đến lúc ấy bọn họ sẽ bắt đầu cuộc sống màn trời chiếu đất. Dù vậy nhưng ai cũng ôm tinh thần cao cả hết mình vì khoa học và xã hội, mọi người chung sống rất hài hòa, đoàn kết nhất trí, giúp đỡ lẫn nhau trong rừng sâu núi thẳm. Chu Tường cảm thấy đoàn làm phim này thoải mái hơn giới showbiz nhiều lắm, ít nhất nội bộ sẽ không lục đục, bất kể là nhà khoa học hay nhà thám hiểm, lòng dạ ai cũng rất đơn thuần.
Sống chung với họ vài ngày, được thiên nhiên và ý chí hun đúc, Chu Tường có cảm giác mình đã khá hơn nhiều. Mỗi ngày hắn đều mệt mỏi rã rời, thời gian nhung nhớ Yến Minh Tu cũng không có nhiều, đây quả thực là thu hoạch ngoài ý muốn.
Vào núi ngày thứ tám, bọn họ tá túc tại thôn xóm cuối cùng có liên hệ với bên ngoài. Ô tô không thể đi tiếp, bọn họ phải đeo hành lý, xách thiết bị, tự thân vận động.
Đêm đó ai cũng ăn uống no nê rồi đi ngủ sớm, chuẩn bị mặt trời mọc là xuất phát ngay.
Chu Tường không ngủ được, chẳng biết tâm tình bất ổn thế nào, hắn trằn trọc không thể nằm yên.
Nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ tối.
Hắn nhịn không được, lấy điện thoại định gọi cho Thái Uy, không biết vì sao hắn rất bất an, hắn lo chị dâu xảy ra chuyện, dù sao chị dâu cũng sắp đến ngày sinh.
Đây đã là thôn làng cuối cùng có sóng di động, một khi hắn vào núi sẽ không thể liên lạc với ai, lúc đó có muốn gọi về cũng đã muộn.
Hắn sạc pin qua loa khoảng hai mươi phút, sau đó cầm điện thoại đi đến nơi cao nhất trong thôn, tìm chỗ có sóng mạnh.
Vừa bật máy, mấy chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiện lên, làm hắn giật cả mình.
Tất cả đều từ Yến Minh Tu và Lan Khê Nhung, hắn không đọc, hắn sợ phải nhìn thấy những gì hắn không muốn.
Hắn gọi cho Thái Uy, nhưng Thái Uy tắt máy. Hắn không biết Thái Uy bị Yến Minh Tu và Lan Khê Nhung quấy rầy nên tắt máy, hay là điều hắn lo sợ đã thật sự ứng nghiệm, hắn chỉ có thể thầm cầu nguyện chị dâu mẹ tròn con vuông.
Điện thoại vẫn còn pin, hắn quyết định gọi cho Lan Khê Nhung. Khiến Lan Khê Nhung lo lắng nhiều như thế, trong lòng hắn cũng rất áy náy.
Lan Khê Nhung nhận cuộc gọi ngay lập tức, thét lên, “Anh Tường! Anh đi đâu thế? Tại sao không nghe điện? Anh có biết em sốt ruột phát điên lên không? Anh Uy chỉ nói anh đi công tác, còn chẳng thèm nói anh công tác chỗ nào, anh không tin em đến thế sao?!” Câu cuối cùng còn đặc biệt tủi thân.
Chu Tường áy náy đáp, “Anh đi công tác thật, dạo này bận quá nên không bật máy…”
“Anh muốn lừa cả em đấy à? Anh Uy kể lại với em rồi, anh tắt máy để trốn tránh Yến Minh Tu. Hôm đó em đến nhà anh, nhưng trong nhà chẳng có ai cả, nếu em gặp cái thằng súc sinh vô lương tâm đó, em nhất định phải đánh chết nó!”
Chu Tường thở dài, “Khê Nhung, coi như anh Tường xin cậu, tránh xa cậu ta ra đi. Cậu ta không phải người chúng ta có thể đụng vào, anh đã cắt đứt với cậu ta rồi, cậu cứ coi như cậu ta chưa từng tồn tại. Bây giờ anh rất tốt, công việc này anh cũng thích. Mấy tháng nữa anh về, đến lúc đó chúng ta gặp nhau.”
Lan Khê Nhung cũng thở dài, “Nghe được giọng anh là em yên tâm rồi, ít nhất anh cũng phải cho em biết anh đang làm gì, ở nơi nào chứ?”
Chu Tường bèn kể sơ qua một chút.
Lan Khê Nhung nghe xong thì khá lo lắng, “Có vẻ không an toàn.”
“Không sao, trong đoàn có hơn hai mươi người, chỉ khổ cực thôi, chứ mở mang được rất nhiều thứ, đừng lo cho anh. Điện thoại sắp hết pin, ngày mai anh lên núi sẽ không có tín hiệu nữa, bao giờ về anh sẽ liên lạc, đừng lo.”
Lan Khê Nhung lưu luyến không rời níu kéo hắn nói thêm vài câu, cuối cùng mới nồng nàn bảo “Em chờ anh về”. Chu Tường biết câu đó có ý gì, nhưng lúc này hắn chẳng còn cách nào đáp lại y. Có lẽ hơn một năm sau hắn trở về, nếu khi đó hắn đã quên Yến Minh Tu, hắn sẽ thử quen Lan Khê Nhung một lần, nhưng bây giờ hắn không muốn.
Mới vừa gác máy với Lan Khê Nhung, điện thoại từ Yến Minh Tu đã lập tức đánh tới, Chu Tường do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi.
Giọng Yến Minh Tu rất mệt mỏi, còn lẫn theo cả tức giận, “Cuối cùng anh cũng chịu mở máy.”
Chu Tường cảm thấy hơi quá trùng hợp, nhịn không được hỏi, “Cậu nghe lén điện thoại của tôi?”
“Đúng thế, chứ không anh muốn tôi gọi cho anh 24/24 à?”
Chu Tường giận đến nói không ra lời.
“Anh chạy đến cái nơi xa lắc đó là vì trốn tôi?” Mấy ngày nay Yến Minh Tu đã bị Chu Tường làm cho phát điên, điên đến nỗi y chẳng còn sức cáu giận nữa. Lúc y thông qua phần mềm nghe được hắn và Lan Khê Nhung “tâm sự”, y chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn, có lẽ Chu Tường sẽ chẳng bao giờ chủ động gọi cho y.
“Tôi đi vì công việc.” Chu Tường cố hết sức giữ mình bình tĩnh.
Yến Minh Tu mệt mỏi nói, “Chu Tường, anh về đi, anh cứ chống đối tôi làm gì? Cứ thế này có lợi gì cho anh?”
“Tôi không chống đối cậu, tôi lên núi là để làm việc. Yến Minh Tu, cậu đã dọn khỏi nhà tôi chưa?”
Yến Minh Tu nghiến răng, “Không, tôi sẽ ở nhà anh, chờ anh về.”
Chu Tường thấp giọng hỏi, “Tại sao cậu không chịu buông tha cho tôi?”
Yến Minh Tu trầm ngâm, thật lâu sau mới đáp, “Tôi muốn bắt đầu lại một lần nữa với anh, tôi thích cảm giác ở bên anh, lý do này đã đủ chưa?”
Đáy lòng Chu Tường bắt đầu rối loạn, “Nếu cậu nói những lời này trước khi ôm tôi gọi Uông Vũ Đông, tôi sẽ đồng ý hết tất cả.”
“Chu Tường! Anh đừng có quá trớn! Anh còn muốn tôi thế nào nữa?”
Chu Tường nhìn mảnh rừng tối đen u ám, trống rỗng nói, “Minh Tu, cậu không hiểu… Cậu coi tôi là thế thân của Uông Vũ Đông, cảm giác đó đối với tôi là như thế nào. Cậu cũng không hiểu vai diễn kia có ý nghĩa như thế nào với tôi. Nếu hai chúng ta đã không thể hiểu nhau, thôi thì cứ vậy đi.”
“Chu Tường!” Yến Minh Tu biết hắn sắp dập máy, vội vàng hét lên, giọng nói của y còn mang theo đôi phần tủi thân đã được che giấu kỹ, “Anh còn thích tôi không?”
Trái tim Chu Tường lại bắt đầu đau đớn.
Yến Minh Tu chậm chạp nói, “Anh vẫn thích tôi phải không? Anh Tường, anh cứ tiếp tục thích tôi đi, tôi sẽ không xem anh là Uông Vũ Đông nữa, bởi vì tôi đã…”
Điện thoại đột ngột tắt.
Chu Tường nhìn màn hình đen ngòm, đúng là hết pin rồi.
Hắn nhìn thật lâu, thật lâu sau mới mệt mỏi quay về phòng, nằm trên giường, trắng đêm mất ngủ.
Ngày đầu tiên gặp Yến Minh Tu, kinh diễm và ái mộ, trở thành hình ảnh duy nhất trong đầu hắn lúc này, trái tim hắn đau như bị dao cắt.
Có được sinh mệnh mới, những ngày cuối cùng này, chính là ký ức Chu Tường không bao giờ muốn nhớ lại.
Ngày thứ tư lên núi, trời đột ngột mưa to, đường đất lầy lội không chịu nổi, bọn họ đi lại rất gian nan. Tất cả đều chỉ còn biết dựa vào ý chí để tiến tới, vì nơi này không có chỗ cho bọn họ dừng chân, ngay cả người dẫn đường cũng không biết phải chống chọi thế nào.
Quá nửa đêm, đất đá sụt lở, đội hình tan rã, thất lạc nhau, cùng đường, trong đêm đen, tất cả đều mất phương hướng, Chu Tường cũng không ngoại lệ.
Chu Tường luôn đi phía sau đội ngũ, lúc sạt lở, mọi người tản ra, chạy trốn hỗn loạn, hắn cũng chạy vào sâu trong núi, chờ đến khi an toàn, hắn mới phát hiện liên lạc đã đứt, hắn không biết mình đang ở chỗ nào.
Hắn không có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, không biết càng tản ra chạy loạn thì càng nguy hiểm, tại thời điểm đó, hắn chỉ biết hoảng sợ. Nếu có người bên cạnh, có lẽ hắn đã không đưa ra quyết định sai lầm đến thế, nhưng xung quanh chỉ là bóng đêm đen kịt, giữa rừng nguyên sinh tràn ngập những mối nguy hiểm không tên, phán đoán của một người lớn lên ở thành phố, phần nhiều đều bị nỗi sợ hãi tác động. Hắn càng chạy càng hoảng, la bàn đã bị nước mưa làm hỏng, hắn chỉ có thể không ngừng lao tới, cuối cùng kiệt sức, thất lạc trong rừng sâu.
Chu Tường mãi mãi không thể quên cảm giác đó, một chân bước hụt xuống khoảng không. Nỗi sợ hãi khi thân thể mình rơi xuống, chính là nỗi sợ hãi ăn sâu vào tận trong xương tủy.
Hắn hoàn toàn không biết mình tới gần vách đá từ bao giờ, ba mươi năm cuộc đời thoáng qua óc hắn, sau đó, hắn không còn biết gì nữa.
END39.