Dịch giả: Đức Thành
Ánh mắt các sư phụ đều trở nên cổ quái, vì bọn họ còn nhớ rõ mới đây Diệp Linh Đồng còn đánh nhau với Lam Hiên Vũ. Hơn nữa,lần kia còn là do Diệp Linh Đồng động thủ trước nên Lam Hiên Vũ không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì. Rất rõ ràng tiểu cô nương này là đến để trả thù mà.
"Được rồi, chú ý an toàn." Thu Vũ Hinh nhìn Diệp Linh Đồng một cách đầy thâm ý mà nói, cùng lúc đó nàng quay về phía năm nhất ban hai của mình mà tìm kiếm đứa trẻ dễ thương kia.
"Hiên Vũ, Diệp Linh Đồng khiêu chiến ngươi, phải cố gắng lên nha, vì vẻ vang của ban hai chúng ta."
Lam Hiên Vũ mang một bộ mặt ủ rũ mà bước ra. Qua một học kì này hắn cũng đã hiểu rõ Diệp Linh Đồng hơn một chút rồi. Lớp trước ngt của ban một năm nhất, thành tích toàn bộ đều đứng đầu lớp, thực chiến lại càng đứng đầu cả nam nhất. Đây là còn vì nàng bị nứt xương mà phải nghỉ mất một đoạn thời gian.
Tuy qua một học kỳ này Lam Hiên Vũ cũng đã học được không ít kỹ xảo thực chiến cùng vật lộn, cũng đã là trình độ trung đẳng trong lớp, Đương nhiên đây là dưới tình huống không sử dụng hồn kỹ. Nhưng bây giờ Diệp Linh Đồng cũng đã có hòn kỹ đầu tiên của mình, Lam Hiên Vũ nhất định là đánh không lại nàng a!
"Lam Hiên Vũ cố lên! Lam Hiên Vũ cố lên!" đám học sinh ban hai hô lớn.
Quan hệ của Lam Hiên Vũ cùng những bạn học trong lớp là rất tốt. Nếu không phải vì thành tích thực chiến của hắn bình thường thì hắn đã sớm là lớp trưởng của ban hai rồi. Hiện tại thì lớp trưởng ban hai là một người khác cũng đã đạt cấp mười một, mà võ hồn của hắn thì tốt hơn Lam Ngân Thảo rất nhiều.
"Lần này ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại!" Diệp Linh Đồng kiêu ngạo mà hất hất chiếc cằm nhỏ về hướng Lam Hiên Vũ.
"Bắt đầu!" Giáo viên chủ nhiệm của ban một năm nhất tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Diệp Linh Đồng chờ đợi ngày này đã rất lâu, nàng không thể chờ đợi được mà phóng thích vũ hồn ngay từ đầu.
Trên người nàng phóng xuất ra một tầng sáng trắng nhàn nhạt, có thể nhìn thấy rõ ràng trên hai tay nàng dần hiện ra từng khối lân khiến màu trắng. Lân phiến hiện lên hình tam giác, mỗi một khối lân phiến đều có góc cạnh nổi trội, hai đồng tử mắt của nàng cũng theo đó mà hóa thành dựng thẳng đứng lên, đôi mắt to đen nhánh biến thành vàng óng. Kèm theo đó là một âm thanh long ngâm vang lên nho nhỏ, nàng bước mạnh về phía trước, đúng là có vài phần khí thế bức người.
Võ hồn của Diệp Linh Đồng rất lợi hại, các sư phụ cũng biết, trong lần đệ tử này thì võ hồn của nàng là tốt nhất. Nàng có tiên thiên hồn lực là tám cấp, vạyà trong thời gian ngắn ngủi của một học kỳ đã có thể tu luyện tới cấp mười một, Võ hồn của nàng là một loại biến dị hiếm thấy, không giống với cha mẹ nàng.
Đó là một loại võ hồn Địa Long biến dị, từ Thiết Giáp Long mà biến dị thành Thiên Cương Long, từ nguồn gốc Á Long mà tiến hóa đến Chân Long. Mặc dù chỉ là một loại yếu kém trong Chân Long nhưng dù sao cũng là võ hồn loài rồng, mà võ hồn rồng luôn là một tồn tại cường hãn nhất trong các loại võ hồn.
Một cái hồn hoàn màu vàng bay từ dưới chân nàng mà lên, màu vàng đại biểu trăm năm. Đây cũng là lý do mà Diệp Linh Đồng tin tưởng vào bản thân như vậy, nàng đã có được một cái hồn hoàn trăm năm. Nàng tin mình sẽ có thể rửa sạch được sự sỉ nhục lúc trước. Vừa nghĩ tới việc mình bị Lam Hiên Vũ đè cho không thở nổi thì nàng lại giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Phóng ra võ hồn của ngươi đi!" Diệp Linh Đồng hô lớn.
Nhìn cái bộ dáng hùng hổ kia của nàng, Lam Hiên Vũ không khỏi ủ rũ một trận. Hắn nâng tay trái lên, một đám Lam Ngân Thảo mang theo đường vân màu bạc lập tức phóng lên cao.
Nếu để ao sánh với lúc mới khai giảng thì Lam Ngân Thảo này của hắn cũng không có thay đổi gì, từng giọt nước tự chuyển động trên lá cây, khí tức sinh mệnh thơm ngát mang theo mùi thơm của thực vật tỏa ra.
Khi Diệp Linh Đồng thấy cái hồn hoàn màu trắng bay lên theo đám Lam Ngân Thảo kia thì không thể kìm được mà vọt về phía hắn.
Dù sao thì kinh nghiệm thực chiến của Lam Hiên Vũ cũng chưa đủ, đối mặt với việc Diệp Linh Đồng xông tới đột ngột như vậy thì trong lòng hắn vẫn có chút sợ, hắn vô thức mà lui về sau một bước, cùng lúc đó thì hồn hoàn màu trắng cũng sáng lên.
Lam Ngân Thảo lập tức tản ra ngân quang nhàn nhạt, từng điểm giọt nước trên lá cây bắt đầu chuyển động nhanh dần, dưới khống chế của hắn những giọt nước đó dần tụ lại một chỗ, hóa thành một vòng xoáy nước chừng một mét mà chắn trước người hắn.
Đúng vậy, Lam Ngân Thảo của hắn rất đặc thù, sau khi có hồn hoàn đầu tiên thì hắn có được năng lực khống chế thủy nguyên tố. Có điều, năng lực khống chế này cũng không mạnh lắm, dù là công hay phòng cũng chỉ có hiệu quả bình thường mà thôi.
Advertisements
Ngưng tụ thành vòng xoáy là do Lam Hiên Vũ đã từng nhiều lần nếm thử, tương đối mà nói thì hiệu quả cũng đã khá hơn một chút.
Cây cỏ cũng xoay tròn theo dòng nước, thoạt nhìn thì rất đẹp nhưng uy lực có bao nhiêu thì chỉ có Lam Hiên Vũ mình là rõ ràng.
Hồn hoàn trăm năm tỏa ra ánh sáng vàng lóng lánh, thiên long đệ nhất hồn kỹ, Thiên Cương Phách Thể!
Nhất thời, vầng sáng trắng quanh người Diệp Linh Đồng tập tức trở nên mãnh liệt, nàng không có một chút ý nghĩ né tránh nào, cứ trực tiếp mà lao thẳng về hướng vòng xoáy nước của Lam Hiên Vũ.
Nàng rất tin tưởng với hồn kỹ Thiên Cương Bá Thể này của mình, đừng nói là nước, coi như là một khối băng nàng cũng vẫn có thể lấy cứng chọi cứng
"Rồi — "
Lúc này biểu lộ của Lam Hiên Vũ là có chút kinh hoảng, mà biểu lộ của Diệp Linh Đồng thì không thể nghi ngờ là đắc ý.
Thế nhưng khi va chạm thì nét mặt của bọn hắn lại trở nên giống nhau trong ngắt mắt.
Kinh hoảng cùng đắc ý đều biến mất, thay vào đó chính là kinh ngạc.
Đúng vậy, Lam Hiên Vũ kinh ngạc, mà Diệp Linh Đồng lại càng kinh ngạc hơn.
Ngay khi nàng sắp đụng vào cái vòng xoáy của Lam Hiên Vũ thì tất cả ánh sáng trên người nàng lại không hề báo hiệu mà biến mất
đúng vậy, biến mất.
Thiên Cương Bá Thể biến mất...
Sau đó thì toàn thân nàng lao vào giữa vòng xoáy nước kia. Dù nó có yếu đi nữa thì nó cũng vẫn là một cái hồn kỹ a! Vì vậy, thân thể nhỏ của Diệp Linh Đồng đã bị vòng xoáy cuốn cho xoay tròn. Sau đó thì đám Lam Ngân Thảo kéo lấy thân thể nàng mà quăng ra ngoài...
"Bịch". Toàn thân Diệp Linh Đồng té nhào xuống bãi cỏ.
Các học sinh nhìn một màn này mà sợ ngây người, mà ánh mắt của các sư cũng là ngơ ngác.
Cái này là... chuyện gì xảy ra vậy?
"Không có khả năng, không thể nào!" tuy lần này Diệp Linh Đồng không bị thương tích gì nhưng quần áo đều bị ướt cả, nàng đứng lên từ bãi cỏ mà lớn tiếng khóc hô.
Thiên Cương Phách Thể mạnh như vậy làm sao lại không có? Làm sao lại đột nhiên mất đi hiệu lực? Điều này sao có thể? Ban đầu nàng nghĩ mình sẽ có thể xông qua vòng xoáy kia một cách đơn giản, sau đó là đụng bay Lam Hiên Vũ, sẽ đụng cho hắn té một cái. Vậy mà cuối cùng người bị té lại trở thành chính nàng, điều này làm cho nàng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Nhưng đừng nói là nàng, dù là các sư phụ ở đây cũng ngơ ngác cả ra với nhau, ai cũng không hiểu cuối cùng là xảy ra chuyện gì, hồn kỹ bị mất hiệu lực? Đây là tình huống gì vậy?
"Lam Hiên Vũ thắng." Thu Vũ Hinh có chút đắc ý mà dắt Lam Hiên Vũ về hàng.
"Lam Hiên Vũ" Diệp Linh Đồng hô lớn. Lam Hiên Vũ quay đầu lại nhìn nàng, trên mặt hắn còn mang theo vài phần không hiểu, lại còn dùng ánh mắt vô tội mà nhìn nàng. Nhưng đối với Diệp Linh Đồng thì cái ánh mắt vô tội này thật sự rất đáng giận, rất đáng giận!