Dịch giả: Đức Thành
Na Na ngồi yên trong phòng của mình, ngẩn người là một trong những sinh hoạt hàng ngày của nàng. Cũng là biện pháp giết thời gian tốt nhất của nàng. Mà tuyệt đại đa số thời gian nàng ngẩn người thì trong đầu đều là trống rỗng, không có trở về hồi tưởng, cũng không có suy nghĩ gì, chỉ đơn giản là ngồi ngẩn người như vậy.
Nhưng hôm nay có vẻ như có một chút khác lạ, khi nàng lâm vào trạng thái ngẩn người thì từ đầu tới cuối đều hiện lên bóng dáng của đứa nhỏ có đôi mắt to đen láy kia, còn giọng nói dễ thương đó nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn có chút mập, Na Na giơ lên bàn tay của mình, hình như là muốn chạm tới khuôn mặt nhỏ nhắn kia, trong nội tâm nàng lúc này cũng là một cảm giác nói không ra lời.
Đây là tưởng niệm mà trong sách vẫn nói sao? Thế nhưng vì sao ta lại có cảm giác này với một đứa nhỏ mới chỉ gặp lần đầu chứ?
Chính bản thân Na Na cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng nàng cảm thấy mình rất có duyên phận với đứa bé kia.
Dù nàng đã ở cùng Vân Diễm một thời gian lâu như vậy nhưng nàng vẫn còn có chút bài xích Vân Diễm, nhưng kia đứa nhỏ kia vuốt lấy mái tóc của nàng thì nàng lại có một cảm giác đặc biệt ấm áp. Thậm chí còn muốn ôm hắn vào lòng.
Gọi là Lam Hiên Vũ sao? Thế nhưng giờ hắn đang ở đâu đây?
Na Na chậm rãi mà nhắm hai mắt lại, không biết vì cái gì nàng lại cảm thấy lực cảm nhận của mình lại có thể phóng thích ra phía ngoài, rất nhanh nàng đã có thể thấy rõ thế giới bên ngoài.
Hiện tại thì nàng cũng đã có thân phận công dân tạm thời của Liên bang nên sẽ ở trong viện nghiên cứu, có một phòng khách và một phòng ở, ở đây cũng không có nhiều tầng phòng hộ như trong viện nghiên cứu. Nàng cảm thấy lực cảm nhận của mình đang không ngừng phóng ra.
Nàng có thể nhìn thấy sân vận động một cách rõ ràng. cũng nhìn thấy kiến trúc hình bán cầu màu trắng bạc ở phía xa kia, đó chính là viện nghiên cứu mà nàng đã từng ở sáu năm qua.
Nàng cảm thấy có chút mờ mịt, vì cái gì mà mình lại có thể nhìn được một cách rõ ràng như vậy?
Na Na lại tiếp tục cảm nhận tiếp, rất nhanh nàng đã thấy được người quen, đó nhà những nhà khoa học trong viện nghiên cứu, bọn hắn đang đi ra khỏi đó, hẳn là vừa làm xong công tác.
Mình có thể cảm nhận xa như vậy được sao? Rốt cuộc mình là ai đây? Liệu mình có thể cảm nhận được vị trí của đứa bé kia không đây?
Gia đình Lam Hiên Vũ vẫn tiếp tục chuyến đi của mình, vì Nam Trừng đã sắp xếp chi tiết chuyến đi này nên ngày thứ hai bọn họ đã bề bộn với việc "Cưỡi ngựa xem hoa". Đi xem một số nơi trọng điểm của Thiên Đấu Thành rồi lại tiếp tục tham quan những thành thị khác.
Ở đây thì bọn hắn cũng có thể thấy một số thứ giống trên hành tinh Thiên La. Nhưng cũng có rất nhiều thứ mà hành tinh Thiên La không có.
Dù sao thì đại đa số những thứ ở đây cũng là sau khi di dân tới mà xây dựng lên. Mà khi hành tinh Thiên La bắt đầu kiến thiết cũng đã tham khảo rất nhiều kinh nghiệm từ hành tinh Thiên Đấu.
" Thời gian tốt đẹp thì luôn trôi qua rất nhanh, còn có một ngày nữa là chúng ta sẽ phải về nhà, bảo bối của ta, con thấy chuyến đi này có hài lòng không?" Nam Trừng cười híp mắt mà hỏi Lam Hiên Vũ.
"Rất tốt a. Cám ơn mẹ"" Lam Hiên Vũ cười híp mắt mà đáp.
Hắn rất hài lòng, nhưng thật ra là do hắn rất thích những đồ chơi trong túi du lịch của mình, trong số đó có một cái mô hình. Đó là một mô hình cao chừng ba mươi phân, là mô hình một gã nam tử mặc bộ giáp trụ màu vàng. Lam Tiêu nói cho hắn đó không phải là giáp trụ bình thường mà là Đấu Khải, là thứ mà chỉ có những hồn sư rất cường đại mới có thể có được. Mà cái mô hình này lại càng đặc biệt, nó chính là mô hình của một vị hồn sư cực kì cường đại trong lịch sử nhân loại.
Cái mô hình này được chế tác vô cùng tinh xảo, nó có chừng hơn bảy mươi cái linh kiện, nhiều nhất đúng là linh kiện của bộ Đấu Khải màu vàng kia. Trông cực kì đẹp đẽ và có đôi chút huyễn khốc.
Cái mô hình này có Đấu Khải bao bọc lấy toàn thân, nhưng tướng mạo của nó lại có chút mơ hồ, nghe nói đây là bởi vì Liên bang đã quy định rằng không cho phép mô phỏng hoàn toàn tướng mạo của người này, nhưng cũng có thể là do không có tư liệu hay hình ảnh nguyên vẹn nào của vị này.
Vị này chính là Long Hoàng Đấu La, mà bộ đấu khải màu vàng kia được ngài gọi là Kim Long Nguyệt Ngữ!
"Mẹ, mẹ nghĩ là sau này con có thể có đấu khải không? Con sẽ có thể có bao nhiêu đấu khải đây a?" Lam Hiên Vũ nhảy nhót mà hỏi. Vấn đề này vẫn giống như trước, cũng không biết là Lam Hiên Vũ đã hỏi qua bao nhiêu lần rồi, thật sự là hắn quá thích đấu khải a!
"Sẽ có thể đấy. Chỉ cần con cố gắng tu luyện là nhất định sẽ có thể trở thành Đấu Khải Sư. Một Đấu Khải Sư cường đại là có thể so sánh ngang bằng với một thành viên lái chiến hạm đó." Lam Tiêu cười nói.
"Ba,mẹ, ba mẹ đều là hồn sư, vậy tại sao ba mẹ lại không phải là Đấu Khải Sư vậy?" Lam Hiên Vũ tò mò mà hỏi.
Advertisements
Nam Trừng cười khổ nói: " Muốn trở thành một Đấu Khải Sư làm sao có thể dễ như vậy a, sẽ cần phải có một số lượng tài nguyên khá khổng lồ đấy.
Chỉ có những hồn sư chủ chiến mới có tư cách này, hơn nữa sẽ còn phải qua phê duyệt cực kì nghiêm khắc mới được. Vì mỗi một vị đấu khải sư đều gây hao tốn rất nhiều tài nguyên vật chất, mà nếu muốn tự chế tạo lấy Đấu Khải cho mình thì số lượng tài nguyên cần tiêu tốn sẽ là một con số trên trời. Cho nên việc đầu tiên con cần làm là phải trở thành một hồn cường đại thì mới có thể trở thành Đấu Khải Sư."
Lam Hiên Vũ nói: " Vậy như thế nào thì mới được xem là một hồn sư cường đại đây?"
Nam Trừng nhéo nhéo lấy hai má trắng nõn của hắn: " hôm nay con có lắm vấn đề quá a. Muốn trở thành một hồn sư cường đại thì sau khi con tốt nghiệp học viện hồn sư sơ cấp sẽ phải vào được học viện hồn sư trung cấp Thiên La, như vậy là có cơ hội rồi."
"Vâng. Con nhất định phải trở thành một Đấu Khải Sư!" Lam Hiên Vũ dứt khoát mà nói.
Lam Tiêu có chút buồn cười mà nói: "Vài ngày trước còn có người nói muốn trở thành một thành viên lái chiến hạm cơ mà, cái này biến à nha?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Hiên Vũ có chút đỏ lên: " Con đều làm mà!"
"Ha ha." Lam Tiêu cùng Nam Trừng không hẹn mà cùng cười lớn.
"Đi thôi, chuyến cuối cùng này sẽ là một chuyến mua sắm thất lớn, Hôm nay con phải đi mua sắm với mẹ cho thật thống khoái, khi về mẹ con ta mới có thể sống sung sướng a."
Vì để tránh việc tiêu tiền bừa bãi làm ảnh hưởng tới những chuyến đi ngày hôm sau nên sau khi vợ chồng Lam Tiêu bàn bạc thì đã quyết định ngày cuối cùng mới đi mua sắm lớn một lần.
Giá cả thành phẩm các mặt hàng của liên bang vô cùng ổn định. Không hề có vấn đề chênh lệch giá cả quá lớn. Nên liên bang cũng không hạn chế gì về việc mua sắm vượt hành tinh này.
Trung tâm thương mại Thiên Đấu là một chuỗi cửa hàng trải rộng khắp tất cả các thành phố lớn của hành tinh Thiên Đấu.
Không thể nghi ngờ là trung tâm thương mại Thiên Đấu tại Thiên Đấu Thành là nơi có quy mô lớn nhất, nên gia đình Lam Hiên Vũ lại tới đây. nhưng khi thấy được trung tâm thương mại này có diện tích cực lớn thì Nam Trừng lại hận không có thêm chút thời gian mà mua sắm.
Nữ nhân đi mua sắm thì thật sự là không nhất định là
sẽ mua cho mình, mà quan trọng nhất là bọn họ muốn hưởng thụ khoái cảm khi mua sắm.
Nam Trừng mua cho Lam Hiên Vũ mấy bộ quần áo mới, lại mua cho Lam Tiêu một đôi giày, còn mình thì lại chẳng mua gì mấy.
"Lão công, ngươi xem cái này như thế nào đây? Bùa hộ mệnh, nghe nói đây là tác phẩm của vị đại sư khống chế tinh thần Thanh Quang Hàn. Nó có thể làm cho người ta bảo trì thanh tỉnh trong một khoảng thời gian, ngươi sắp phải đi xa nhà nên mang nó đi rất tốt đấy, có lợi cho công việc của ngươi. Tuy nó hơi mắc nhưng vẫn mua nhé" Nam Trừng nhìn lên vật trang sức đang bày trên tủ kính trước mặt mình, nàng quay sang mà nói với Lam Tiêu.
"Ngươi đồng ý cho ta đi rồi hả?" Lam Tiêu có chút kinh ngạc mà nhìn nàng.
Nam Trừng liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi rõ ràng có bản lãnh như vậy nhưng những năm nay lại thăng chức quá chậm.Tuy ngươi không nói nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi làm việc không có được vui vẻ như bề ngoài. Ngươi cần có không gian phát triển lớn lơn nữa, vậy thì ta có thể không ủng hộ ngươi sao? Ta chỉ có một yêu cầu, dù thế nào ngươi cũng phải bình an trở về. Thật sự là ta chỉ hy vọng gia đình chúng ta có thể sống một cách vui vẻ bình an, chỉ cần như vạy là đủ rồi"
Lam Tiêu có chút cảm động, hắn nắm chặt lấy tay Nam Trừng mà nói: "Nếu không, ta vẫn có thể...."
Nam Trừng giơ tay lên che lấy miệng hắn: "Được rồi, đừng nói những thứ này, ta biết ngươi vẫn muốn đi, Ngươi cứ đi thôi, không phải nhiều nhất chỉ có nửa năm thôi sao. Mẹ con ta ở nhà chờ ngươi."
"Ừm."
Lam Tiêu hít sâu một hơi, ánh mắt hắn trở nên kiên định. Hắn tuyệt đối sẽ không làm cho thê tử phải thất vọng, lần này nhất định hắn phải làm ra chút thành tích nào đó, không thể cao ngạo, càng không thể lười nhác.
"Cái bùa hộ mệnh kia chúng ta mua nhé, đây là thứ có thể bảo đảm an toàn cho ngươi một chút. Phục vụ, tính tiền cái bùa này cho ta. Hiên Vũ, con với ba ở đây chờ mẹ... a, Hiên Vũ đâu?"