Đặt An Nhi vô hoàn cảnh này là vô cùng bối rối.
Cô vốn dĩ không muốn gặp lại họ cho lắm, nhất là người cô từng từ chối, Vĩ Hoàng.
Nhưng lần trước có thể chạy, lần này thì không.
Cô có tưởng tượng cũng không tưởng tượng ra được dáng vẻ của vị tiên nhân kia lại là một thanh niên có dáng dấp kiêu hùng thế này.
Có chăng thì nhìn Hải Vinh sẽ giống với tưởng tượng của cô hơn đấy.
Người có tam quan vặn vẹo, không thích đối tác nữ, lại có ngoại hình thu hút phái nữ thế này, nói ra ai mà tin đây?
An Nhi cười sượng ngắt, lúc này đây cô thật muốn quay đầu xe chạy về ném lại cái hợp đồng vào tay sếp tổng.
"Vậy ra em làm việc cho công ty Núi à?" Vĩ Hoàng rất thản nhiên bắt chuyện với cô.
An Nhi gật đầu, trạng thái không khá hơn là mấy.
Trên mặt Vĩ Hoàng xuất hiện một nét cười, quay đầu ngó Hải Vinh một cái: "Đều là bạn cũ cả, cũng dễ nói chuyện."
An Nhi thầm nghĩ, là bạn cũ mới khó nói đấy.
Hải Vinh lịch thiệp mời cô ngồi xuống ghế bên cạnh Vĩ Hoàng.
Cô thản nhiên đặt mông xuống, nhưng ngồi cách anh ta một khoảng, chính xác là ngồi ở bìa ghế.
Sau khi ngồi xuống, cô bày tập giấy tờ lên bàn, rất thành thật mà nói:
"Đây là lần đầu tiên tôi đi ký loại hợp đồng như thế này."
Hai người đàn ông có hơi ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng thu lại.
Vĩ Hoàng tò mò nên lên tiếng hỏi: "Em ở bộ phận nào?"
"Nghiên cứu và phát triển thị trường."
Vĩ Hoàng à một tiếng, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì:
"Vừa rồi công ty em có cho người đến đàm phán hợp đồng với TN.
Là người của phòng em đúng không?"
An Nhi nghe đến đây thì trong lòng dâng lên một ngọn lửa, cô rất muốn nói cô là cái người chạy đến đàm phán nhưng bị anh từ chối tám lần trong một buổi chiều đấy.
Cả bước gặp mặt cô còn chưa thực hiện được, nói gì đến đàm phán ký tên.
Nếu không nhờ Ngọc Tư, chắc giờ này cô đang ở nhà nguyền rủa anh ta rồi.
Nhưng lời ra ngoài miệng đã giản lược đi nhiều: "Đúng vậy, rất trùng hợp, người đó là tôi."
Vĩ Hoàng mặt mày méo xẹo, anh không nghĩ hai người có thể vô duyên đến mức đó.
Nếu anh biết là cô thì đã không từ chối rồi, ít nhiều anh cũng sẽ nể mặt cô mà ký tên một cái, trực tiếp bỏ qua bước đàm phán luôn.
Anh cười cười, không nói thêm gì, không ngờ bạn của bạn gái hiện tại lại là người bạn cũ mà anh từng thích.
Anh cũng không nghĩ hai người sống chung thành phố, làm việc cùng một quận B, nhưng lại chưa từng gặp nhau trong hai năm nay.
Hải Vinh mà không về, anh không đi gặp cậu ấy, có lẽ cả hai sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại.
An Nhi lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ, đặt trước mặt Vĩ Hoàng: "Của Ngọc Tư đây."
Vĩ Hoàng đưa tay nhận lấy, không quên cảm ơn cô một tiếng.
Giao hàng xong xuôi, cô ngước nhìn Hải Vinh, người đang yên lặng từ nãy tới giờ: "Bây giờ anh có tiện nói chuyện không? Còn hơn mười lăm phút mới đến giờ hẹn."
Hải Vinh nghiêm nghị nói: "Chúng ta tiến hành ký kết luôn đi."
Vĩ Hoàng tự thấy mình dư thừa, liền đứng lên chỉnh đốn lại trang phục, rồi nói: "Hai người bàn việc đi, tôi đi trước nhé."
Hải Vinh gật đầu với anh, còn An Nhi thì không nhìn anh lấy một cái, cô ấy ghét anh à?
Sau khi Vĩ Hoàng ra về, hai người họ bắt đầu nói đến bản hợp đồng bán công xưởng.
An Nhi rất tò mò, người bạn cũ này mua cái công xưởng mà sếp tổng cô bỏ xó làm gì ấy nhỉ? Nghe nói ở nước ngoài về, không biết định làm ăn gì mà mua hẳn một cái xưởng sản xuất thế này? Định mở công ty à? Cô rất muốn nhiều chuyện một chút, nhưng nghĩ lại không tiện mấy.
Nếu là bảy năm trước cô sẽ rất thoải mái mà hỏi, còn bây giờ, cô còn không tính là bạn bè của người ta, hỏi hỏi cái gì chứ.
Cô giới thiệu sơ qua một lượt tình hình hiện tại của công xưởng, nó còn có vài chỗ hư hỏng, nếu không báo trước sẽ gây vấn đề về sau.
Dù sao cũng là cái xưởng trống bỏ không, hư hao một chút cũng là lẽ thường, cải tạo lại là được.
Cô mở hợp đồng ra, xem qua một lượt rồi chuyên nghiệp đàm phán, sau đó đi đến bước cuối cùng:
"Anh có muốn thay đổi điều kiện nào trong hợp đồng không?"
Hải Vinh cũng chìa ra một bản hợp đồng chính tay anh soạn sẵn, còn chi tiết hơn bản hợp đồng trên tay cô.
Cô xem qua, đều là các điều khoản nằm trong phạm vi cô quyết định được.
Người làm ăn lớn đúng là chuyên nghiệp quá, cô tự nhủ phải tu luyện thêm mới được, vậy thì may ra vài năm nữa cô cũng có thể trở thành bà chủ.
An Nhi xem lại bản hợp đồng thật kĩ, thấy không có vấn đề gì nữa thì nói:
"Được rồi, cái này tôi sẽ mang về cho sếp tổng xem.
Anh chỉ cần kí vào hai bản hợp đồng kia, sau đó bổ sung thêm điều khoản là có thể tiến hành làm thủ tục sang tên đổi chủ."
Hải Vinh là người hòa nhã và dễ chịu, lần đầu đi ký hợp đồng mà gặp người như anh cũng coi như là thuận lợi ngay từ bước đầu tiên đi.
Huống hồ, sếp tổng đã bảo cô đi làm quen, chứng tỏ trong tương lai công việc này chắc ăn sẽ tới tay cô rồi.
An Nhi xem đồng hồ, rất nhanh gọn, chưa đầy nửa tiếng đã ký xong, đúng là cuộc đàm phán nhanh nhất lịch sử làm việc của cô ở công ty Núi.
"Được rồi, cảm ơn anh nhé."
Hải Vinh mỉm cười thân thiện với cô, còn rất chủ động bắt chuyện ngoài lề:
"Em hiện là nhân viên phòng thị trường à?"
An Nhi đối với Hải Vinh từ xưa đã có ấn tượng rất tốt, là một người điềm đạm, nên cô thoải mái khi nói chuyện với anh: "Đúng vậy, chỉ là nhân viên nghiên cứu thị trường thôi.
Còn anh?"
Người đối diện để chậm một nhịp, sau đó mới trả lời câu hỏi bâng quơ của cô: "Tôi hiện đang nghiên cứu thị trường, để mở một công ty sản xuất bánh kẹo."
An Nhi nghe đến đây thì ngạc nhiên quá đỗi, người bạn cũ này ngày xưa là cậu ấm của gia đình làm chủ một công ty, bây giờ lại còn tự mở công ty, quả nhiên người sinh ra ở vạch đích luôn muốn bắt đầu bằng vạch đích.
Cái thông tin công ty Đại Dương bị phá sản dám chắc là thật tám mươi phần trăm rồi.
Nếu không, anh ta đã kế nghiệp nhà mình như Minh Anh rồi, còn chạy ngược chạy xuôi nghiên cứu thị trường làm gì.
"Anh định mua xưởng mở công ty hả?"
"Ừ, công ty nhỏ thôi."
Cô biết mình vô duyên, nhưng vẫn cố hỏi, bởi vì tò mò quá mà: "Còn công ty nhà anh? Anh không làm với gia đình à?"
Hải Vinh cười nhẹ, hoàn toàn không né tránh câu hỏi này.
Thật ra, đó cũng không phải là bí mật gì mà phải giấu: "Công ty cũ phá sản rồi.
Tôi muốn tạo một cái mới."
Nói nghe thì dễ, làm thì mới khó, công ty mà nói tạo là tạo như tạo tài khoản ngân hàng vậy à?
"Khá là mạo hiểm nha."
Hải Vinh không nhìn cô, cúi xuống khuấy ly cà phê đá đã tan gần hết đá, nói ra vài tiếng chậm rãi: "Làm đàn ông mà, phải mạo hiểm mới thành công."
Cũng khá là tự tin đi.
An Nhi nhìn dáng hình phong sương của anh, thầm cảm thán năm tháng trôi mau, cậu thiếu niên ăn ngon mặc ấm của nhà họ Dương năm xưa bây giờ đã không còn nữa rồi.
Người bạn cũ này của cô có lẽ đã chịu không ít khổ sở.
"Nếu cần giúp đỡ thì cứ liên hệ với tôi.
Mấy năm tôi lăn lộn trong phòng nghiên cứu thị trường chắc cũng giúp được anh phần nào."
Cô đoán là Hải Vinh sẽ từ chối, nhưng không, anh rất thoải mái mà tiếp nhận: "Được, em có danh thiếp không?"
An Nhi bật cười, một nhân viên nhỏ như cô còn dám đi in danh thiếp hả? Cô mở túi xách lấy ra một tập giấy ghi chú, viết vào đó địa chỉ Mail và số điện thoại: "Đây, danh thiếp, cầm lấy đi.
Khi nào cần thì gọi nhé."
Hải Vinh cầm lấy xem qua, cẩn thận cất vào trong túi áo.
Thật ra, anh còn dám trở về đây làm ăn đã là một bước đi mạo hiểm, cho nên anh phải biết tận dụng mối quan hệ để có thể thuận lợi gầy dựng lại sự nghiệp.
Một phần, anh cũng biết An Nhi là người thật tình, ánh mắt nghiêm nghị của cô từ xưa đến nay vẫn không thay đổi.
Cô đã nghiêm túc nói chuyện, anh cũng không thể nào xem đó như một lời nói ngẫu hứng.
"Cảm ơn em nhé.
Sắp tới phải làm phiền em nhiều rồi."
"Không có gì đâu.
Đều là bạn cũ, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường."
Sau khi trở về công ty, An Nhi lập tức gọi điện thoại cho Minh Anh, kể cho cô nghe về chuyện ngày hôm nay.
"Mày nói coi hôm nay tao đã gặp ai?"
"Ai?"
"Hải Vinh với Vĩ Hoàng."
Chuyện có hơi ngạc nhiên thật: "Lại gặp à? Ở đâu thế?"
"Ở quán cà phê gần công ty tao.
Nói mày nghe một tin động trời, người cõi trên kia chính là Vĩ Hoàng."
Lần này Minh Anh bất ngờ thật, còn tưởng mình nghe lầm: "Gì má? Hoàng nào?"
An Nhi nói chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ: "Là Vĩ Hoàng."
Bây giờ cô mới nhớ, Vĩ Hoàng họ Lâm.
Chả trách gọi là giám đốc Lâm.
Nhưng người Việt Nam hiếm ai gọi họ như vậy, anh ta vẽ chuyện à?
"Vãi.
Không tin được luôn.
Mà người như anh ta lại có cái quy định tào lao vậy à? Cái vụ không gặp đối tác nữ ấy?"
Mặt mày An Nhi khi nhắc đến người đó thì méo xẹo: "Chả biết có phải dị ứng việc ngày xưa bị tao từ chối hay không nữa."
"Mày chột dạ à? Bảy năm rồi, ai rảnh nhớ mày hoài đâu."
An Nhi cười hi hí: "Ai biết người ta có phải Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng hay không."
Minh Anh trực tiếp đánh bay cái lối suy nghĩ đó của cô nàng: "Người ta đang yêu Ngọc Tư còn gì."
"Ừ nhỉ.
Do tao ảo tưởng quá." Đem cô đi so với Ngọc Tư, bít cửa.
"Không còn chuyện gì thì tao cúp máy đây."
"Còn chứ.
Ủa mày, Hải Vinh định mở công ty hả?"
Thông tin này là vô cùng mới mẻ với Minh Anh: "Mở công ty gì?"
"Ủa Hải Vinh không nói với mày à?"
"Không."
An Nhi nghe thế thì mạch lạc kể lại cho cô nàng nghe: "Hôm nay tao đi ký hợp đồng bán công xưởng, người mua là Hải Vinh.
Cho nên mới gặp cùng lúc cả hai người đó."
"Anh ấy mua công xưởng để mở công ty hả?"
"Ừ, nghe nói là mở công ty sản xuất bánh kẹo."
Tâm tình Minh Anh lập tức không tốt.
Hải Vinh gặp cô cũng không thèm nói gì, anh ta có thể thoải mái nói cho An Nhi nghe mà không muốn nói cho cô biết sao? Vậy xem ra, đối với anh, cô thậm chí còn không được tính là bạn cũ.
Trong lòng của Minh Anh như có cơn gió lạnh thổi qua, thái độ nói chuyện cũng giảm xuống vài phần hứng khởi: "Ừ."
"Nghe bảo đi ăn đi uống cùng nhau mà, sao chuyện gì mày cũng không biết thế?"
"Người ta có nói đâu mà biết." Lời này nói ra nghe chua xót quá.
"Thôi nha, tao đang đi gặp đối tác."
Cuộc gọi kết thúc.
Đối tác của Minh Anh là giám đốc của công ty Phạm Nguyên, công ty hợp tác với TN, và người này cũng chính là người cho cô danh thiếp của giám đốc Lâm.
À, lúc này nên gội là Vĩ Hoàng rồi nhỉ.
Hôm nay Minh Anh mặc bộ vest có màu vàng nhạt khá nền nã, phong thái vừa sang trọng vừa tự tin.
Cô ngồi đợi đã hơn mười phút thì người ta mới đến, rất vui vẻ chào hỏi cô:
"Đợi có lâu không?"
Minh Anh khách sáo đứng dậy, chìa tay ra chào đón giám đốc Đình Dĩ, anh ta cũng lập tức bắt lấy nhẹ nhàng:
"Chào giám đốc Dĩ, làm phiền anh quá đi."
Đình Dĩ là thanh niên chững chạc đã ngoài ba mươi, gương mặt được bảo quản tốt nên không ai nghĩ anh đã bước vào hàng ba.
Tuy không đẹp xuất sắc, nhưng cũng tính là người có diện mạo dễ nhìn: "Em khách sáo rồi.
Mau ngồi xuống đi."
Minh Anh đợi anh ngồi xuống rồi mới lịch thiệp ngồi theo, vẫy tay cho phục vụ đến gọi thức uống.
"Ngại quá.
Vì chút chuyện nhỏ mà cũng phải phiền anh đến đây một chuyến."
Đình Dĩ vui vẻ cười với cô, giọng anh phóng khoáng: "Em không tìm anh thì anh cũng sẽ tìm em thôi." Anh biết cô đang có ý định gì.
"Đó là lỗi về phía Vạn Hoa, em muốn gửi lời xin lỗi đến đội ngũ sản xuất của Phạm Nguyên.
Vì sai sót của phía em mà Phạm Nguyên phải sản xuất lại dây chuyền mới.
Anh còn nhận lỗ lã về mình, em thấy ngại lắm." Tuy vấn đề sản phẩm lỗi đã được triển khai khắc phục, nhưng vẫn còn nhiều việc cần phải giải quyết triệt để.
Nghe qua lời nói của cô, giám đốc Dĩ bật cười thành tiếng, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: "Em không cần phải như vậy đâu.
Chú Văn cũng từng giúp đỡ anh rất nhiều, xem như anh nể mặt mà giúp con gái ông ấy thôi."
Lời này từ miệng anh ta nói ra Minh Anh chỉ tin ba phần, bảy phần còn lại thì là ý khác: "Ân tình này khiến anh lỗ nặng đến thế, anh bằng lòng luôn sao?"
Ánh mắt Đình Dĩ né tránh sự thăm dò của cô, dời đến chỗ bồi bàn đang mang thức uống ra: "Hàng cơ bản đã vào kho của Phạm Nguyên, chuẩn bị xuất đến Vạn Hoa.
Về phần sản phẩm bị lỗi mã số, anh sẽ cho người tháo hết bao bì, đóng gói lại từ đầu."
Những lời này hoàn toàn nằm trong dự tính của cô.
Cô không phải chưa từng nghĩ đến cách này, nhưng nó cũng mang lại thiệt hại nhất định, vẫn chưa là con số thấp nhất: "Nếu làm như vậy thì sản phẩm sẽ bị hư hại gần một phần ba, em muốn tỉ lệ phải giảm xuống hơn nữa."
Ban đầu, vốn dĩ là muốn nói cho qua chuyện, nhưng Đình Dĩ biết rằng người trước mặt mình đang vô cùng nghiêm nghị, anh phải nghiêm túc mà cùng cô thảo luận cho đến nơi đến chốn.
"Tạm thời đó là cách tốt nhất rồi.
Không biết em có cao kiến gì không?"
"Em nghĩ là không cần xé bao bì, trực tiếp chèn mã số khác lên.
Cách như vậy người khác có thể làm, chúng ta cũng có thể."
"Nhưng hiện tại chất liệu không phù hợp rất dễ bị tróc trong quá trình vận chuyển và lên kệ ở các siêu thị."
Minh Anh ngẫm nghĩ một chút, cũng có lý đi.
Có điều, nếu chất liệu keo tốt hơn một chút vẫn rẻ hơn số hàng bị hư hỏng khi tháo bao bì cũ, gói bao bì mới.
Suy cho cùng cô vẫn tin tưởng cách của mình hơn.
Còn dùng loại keo gì, cô sẽ nghiên cứu kĩ lưỡng.
Giám đốc Dĩ như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, cười nhẹ một cái rồi thản nhiên nói: "Được.
Nếu em đã quyết thì anh sẽ ký tên cho em."
Cô không nghĩ là anh lại đồng ý rốp rẻng như thế, còn đồng ý rất chi là thoải mái nữa.
Với người lăn lộn trong thương trường nhiều năm như Đình Dĩ, cô quả thật không nhìn ra được bảy phần còn lại trong ý tứ của anh ta.
Minh Anh truyền cho anh một xấp giấy tờ và vài tờ giấy rời rạc:
"Anh xem qua đi, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký tên." Ký xong thì kế hoạch lập tức được triển khai, cô cũng nhẹ người đi nhiều.
Đình Dĩ thấy cô đã chuẩn bị chu đáo hết cả cũng đành cười trừ, xem qua một lượt rồi ký tên.
Không ngờ cô gái này làm việc cũng quyết đoán thật.
Bàn bạc gì chứ, đây rõ ràng là ép anh phải đồng ý.
Dĩ nhiên anh không thể từ chối.
Ai mượn anh thích cô chứ.
Minh Anh là một chấp niệm to lớn đối với Đình Dĩ.
Từ ngày đầu tiên gặp cô ở buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty anh, khi đó cô chỉ mới là một sinh viên thực tập của phòng kinh doanh.
Anh hết lòng giúp đỡ cô, nói là vì cha cô nhưng thật ra là vì cô.
Cho dù là vậy, anh vẫn chưa có cơ hội nói ra, bởi anh luôn cảm thấy cô chưa sẵn sàng để yêu đương, anh nghĩ cô cần có thêm thời gian.
Thoáng chốc đã năm năm, và anh vẫn chưa tìm thấy thời điểm thích hợp để nói với cô tình cảm của mình.
Mỗi lần gặp gỡ, chấp niệm càng sâu.
"Gần đây có một người đến tìm anh, muốn dò hỏi về sản phẩm mới của Phạm Nguyên."
"Sản phẩm mới anh định ký với Vạn Hoa đó hả?" Vạn Hoa và Phạm Nguyên hợp tác sâu rộng, đã lâu rồi Phạm Nguyên đều nhận phát triển sản phẩm của Vạn Hoa mà không phải là công ty khác.
"Đúng vậy.
Anh ta định mở công ty mới, muốn dùng sản phẩm mới của Phạm Nguyên để dò xét thì trường."
Thông tin này khiến Minh Anh lập tức liên hệ với những gì mà An Nhi nói, nếu cô đoán không lầm, thì chẳng ai khác ngoài Hải Vinh.
"Người quen của anh sao? Sao đột nhiên lại biết đến sản phẩm mới của Phạm Nguyên? Còn chưa tung ra thị trường nữa mà."
Đình Dĩ rất thoải mái mà nói cho cô biết: "Là người quen cũ.
Đúng hơn là con nợ cũ."
"Nợ cũ?"
"Ừ.
Lúc trước công ty cũ của nhà anh ta phá sản, bây giờ muốn làm lại từ đầu.
Phạm Nguyên trước đây từng đầu tư vào công ty đó."
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Đây là lần thứ hai trong ngày cô gián tiếp nghe nhắc về việc Hải Vinh muốn xây dựng công ty mới, mà không phải từ miệng anh ta.
Cô thấy giận, cũng thấy buồn.
Người bạn cũ đó của cô nói không có việc làm hóa ra là đang trong quá trình gầy dựng lại sự nghiệp.
Đình Dĩ vừa rời đi, Minh Anh không tìm Hải Vinh để nói chuyện, mà gọi cho An Nhi:
"Hải Vinh có nói với mày thêm việc gì không?"
An Nhi đang bận gõ máy tính, kẹp điện thoại vào đầu vai mà nói: "Không có, chỉ nói sơ lược vậy thôi.
Đâu có thân tới mức cái gì cũng nói."
Minh Anh thầm nghĩ, ít ra cũng nói thông tin quan trọng nhất.
"Người ta vừa về, không nói gì với tao, mà trực tiếp giành mối làm ăn với công ty của tao rồi."
"Quá đáng vậy à? Không giành được đâu."
"Nhưng mà..."
Thanh Nga ngoài cửa đi vào gõ bàn An Nhi ba cái: "Sếp tổng gọi em."
"Nói sau nha.
Sếp tổng tìm tao rồi, tao phải lên triều gấp."
Không để Minh Anh nói thêm câu gì, An Nhi trực tiếp cúp điện thoại, ba chân bốn cẳng chạy lên tầng trên.
"Sếp tổng cho gọi em."
"Hợp đồng ký cũng nhanh đấy." Đây là khen ngợi hay châm biếm thế nhỉ?
"Vâng, trùng hợp thế nào đó lại là bạn cũ của em."
"Vậy sao? Bạn cũ thế nào vậy?"
Sếp tổng của cô cũng nhiều chuyện lắm: "Học chung cấp ba ấy sếp."
Trường Phong cười nhẹ, đưa cho cô một tập hồ sơ khác: "Hợp đồng bổ sung em tự mình hoàn thành luôn đi.
Bên trong còn có một thương vụ mới, em xem qua rồi làm như cái cũ là được."
An Nhi hơi bối rối, nhưng không dám chậm trễ giây nào mà nhận lấy.
Sếp tổng quả nhiên muốn đích thân chỉ điểm cô, đào tạo cô.
Việc này nên gọi là vinh dự, hay là trọng trách khó gánh đây?.