Chương 3: Chuyện Của Tôi Từ Truyện Của Tôi

Phiên bản convert 10969 chữ

11.

Thôi tôi chịu đấy.

Tôi không ngờ chỉ vì cái tên chó Ngụy Hạo này mà chán nản suốt cả buổi chiều.

Ngụy Hạo thật sự biết cách khiến người khác khó chịu.

Bởi vì 11 giờ rồi mà tên chó này còn đăng bài lên vòng bạn bè, đáng nói là còn ghi cái caption: Cảm ơn vì hôm nay đã chăm sóc tôi.

Hình ảnh đi kèm là một đ ĩa táo đã được gọt, tất nhiên đây chính là đ ĩa táo lúc chiều Lâm Văn Văn gọt và bàn tay đang cầm cái đ ĩa không ai khác ngoài cô ấy.

Tôi nghiến răng nhấn like một cách dữ tợn rồi nằm lăn qua lộn lại như đ.iên trên giường.

Năm phút sau, Ngụy Hạo bình luận vào bài đăng đó: Cảm ơn mọi người đã quan tâm.

Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra nụ cười giả trân của cậu ta.

Càng khiến tôi khó chịu hơn là năm phút sau, Lâm Văn Văn cũng bình luận vào bài đăng đó: Đàn anh nhớ đi ngủ sớm, giữ gìn sức khỏe nhé.

Ngụy Hạo trả lời: Ừm.

Ừm? Ừm cái gì mà ừm!

Tỏ ra là người đàn ông bình tĩnh, kiệm lời, sống nội tâm à??

Tôi thấy cái tên này đối với người khác tử tế bao nhiêu thì đến lượt tôi chỉ có: Đàn chị, đòi nợ.

Hừ, đúng là tên nhân mô cẩu dạng*.

(*)Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Tôi không thèm nhắn tin cho Ngụy Hạo ba ngày, tên này cũng chẳng thèm nhắn cho tôi. Thậm chí còn không thèm nhắn nhắc tôi đem bữa sáng.

Hai ngày này tôi chỉ có thể cập nhật động thái của cậu ta thông qua mấy bài viết trên vòng bạn bè.

Lâm Văn Văn gọt trái cây cho cậu.

Lâm Văn Văn mang bữa sáng cho cậu.

Lâm Văn Văn hay tới hỏi về chủ đề biện luận.

Lâm Văn Văn, Lâm Văn Văn…. hết 80% vòng bạn bè là liên quan đến Lâm Văn Văn.

Tôi - một người có trái tim tan vỡ, đã viết một vài câu truyện đặc biệt lấy cậu ta làm nguyên mẫu cho các nhân vật.

Bộ tiểu thuyết H văn của tôi lúc trước bị người khác phát hiện đồng nghĩa với việc mấy bộ này thế nào rồi cũng sẽ bị phát hiện, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.

Vì vậy trong vòng hai ngày, Ngụy Hạo rốt cuộc cũng tìm tới tôi.

Cậu gửi một tấm ảnh chụp màn hình rồi hỏi tôi: “Đàn chị, chị có thể giải thích tại sao tên của người đàn ông thích khoe hàng nơi công cộng này lại là Ngụy Ngô* không?”

(*)Ngụy Hạo: 魏昊 (wèi hào); Ngụy Ngô: 魏 吴 (wèi wú). Thấy khác nhau chỗ nào không ạ =))))))) hí hí

Tôi thấy thế liền giả khờ, một bộ dạng “tôi chẳng biết gì hết, tôi vô tội”: “Không có gì đâu mà, chắc chỉ là trùng hợp thôi ấy mà!”

Bên kia im lặng được một lúc thì lại gửi cho tôi một tấm ảnh chụp màn hình khác nữa, “Ừm, vậy đàn chị có thể giải thích tại sao người này cũng được gọi là Ngụy Ngô không?”

“Cậu được làm nhân vật chính đấy, không hài lòng chỗ nào?”

“Chị có thấy nhân vật chính nào mà bị mắng thậm tệ như vậy chưa?”

Bên kia lại gửi một tấm ảnh chụp màn hình phần bình luận sang: “Ngoại tình, cắm sừng, PUA*, vô dụng.”

(*) PUA là viết tắt của “pick-up artist” ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình d*c. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".

“Đàn chị, chị cố ý à?”

Đùa à, sao tôi có thể cố tình làm thế chứ… Được rồi, là tôi cố tình, nhưng tôi thừa nhận được à?

Cậu ta không đánh ch.ết tôi mới lạ đấy.

“Ài, đàn em à, suy nghĩ thoáng lên. Đều là đàn ông với nhau cả mà, thông cảm cho nhau xíu nhe.” Cửa sổ trò chuyện hiển thị đối phương đang nhập, nhưng suốt cả buổi vẫn không thấy tin nhắn nào.

Tôi sốt ruột chờ bên kia nhắn lại, nhưng lại đợi đến phát cáu thế là chưa kịp suy nghĩ mà đã nhắn: “Lần trước cậu nói có thích một cô gái, giờ còn thích không?”

Gửi rồi tôi mới bắt đầu cảm thấy hối hận, quyết định lỡ rồi liều luôn, kiên nhẫn đợi tiếp ba phút thì nhận được một dấu chấm hỏi.

Chấm hỏi? Ý gì đây?

“Thôi, quên đi. Cậu ngủ sớm đi. Ngủ sớm dậy sớm, eo đẹp, chân khỏe, thận tốt.”

Năm phút sau.

“Cố Viên Viên… chị đúng thật là đồ ngốc.”

Ôi trời ơi, thật sự không hiểu nổi cái người này!!

“Câm mồm, ngủ đi, tạm biệt và không hẹn gặp lại.”

***

12.

Ngày hôm sau, Thẩm Phiến Phiến lôi kéo đòi dẫn tôi đi ăn tối với Mạnh Sách.

À phải rồi, nhờ sự giúp đỡ tận tâm của tôi mà Mạnh Sách đã thành công theo đuổi được tình yêu. Bữa ăn này chính là để cảm ơn công sức to lớn của tôi.

Nhưng mà tôi nghĩ tốt hơn là không nên đồng ý lời mời này.

Cái cặp đôi gà bông này làm gì cũng nhét một họng cơm chó cho tôi.

Được rồi, tôi chính là một con chó độc thân đáng thương.

Lúc đầu bọn tôi định buổi chiều sẽ đến công viên giải trí, nhưng…

“Ê tớ đột nhiên nhớ tới chiều nay còn có việc, lát nữa không đi chơi chung được nên có gì cậu tự đi chơi nha.”

Tôi phớt lờ cái nhìn khó hiểu của cô bạn và thản nhiên cho nhỏ “leo cây”.

Khi chúng tôi tách nhau ra, Mạnh Sách lén kéo tôi sang một bên không ngừng cảm ơn tấm lòng độ lượng này của tôi.

Haiz.

Cậu ta đứng trước mặt tôi, cười kiểu thần thần bí bí rồi nói: “Hôm qua Ngụy Hạo có tìm cậu không?”

Tôi có hơi thắc mắc nhưng cũng thành thật trả lời: “Có á.”

“À haha, hôm qua tôi có gặp cậu ta, cậu ta thế mà hỏi tôi quan hệ giữa hai chúng ta là gì đấy.”

***

13.

Trong lòng tôi không khỏi kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì: “Vậy cậu trả lời thế nào?”

“Tất nhiên là có sao nói đó rồi, sẵn tiện giới thiệu bạn gái của tôi luôn.”

Tôi nghĩ đến những chuyện trên vòng bạn bè mấy ngày qua, trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy: “Lúc cậu ta hỏi cậu thì có ai khác ở đó không*?”

(*)或许,最近你去找我要的时候有没有看到别人呀?

Cậu ta nhìn tôi một cách đầy ẩn ý rồi nói: “Mấy ngày nay Lâm Văn Văn đang chuẩn bị cho cuộc thi cấp thành phố nên chắc không có nhiều thời gian lượn lờ quanh Ngụy Hạo đâu.”

“Cậu đừng có hiểu lầm!”

Làm sao có chuyện đó được chứ? Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm vào vòng bạn bè của Ngụy Hạo rồi đưa tới cho Mạnh Sách xem.

“Cậu xem này!” Đập vào mắt là có tới bốn đến năm bài đăng liên quan đến Lâm Văn Văn.

Mạnh Sách nhìn thấy thế liền rút điện thoại của mình ra, vào trong vòng bạn bè của Ngụy Hạo rồi đưa tôi xem.

Khá lắm, vòng bạn bè hoàn toàn trống không luôn! Hoàn toàn không có bài đăng nào liên quan đến Lâm Văn Văn cả!

Lúc Mạnh Sách nhận lại điện thoại còn làm động tác cổ vũ với tôi: “Cố lên.”

Tôi có cảm giác rất vi diệu.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhanh trí nhấn like mấy bài gần đây của Ngụy Hạo. Haha tôi còn không sợ ch.ết mà bình luận vào: Nhân duyên của đàn em tốt thế. Em gái kia chăm sóc cậu chu đáo thật, chắc em ấy bận rộn lắm á!

Tôi còn đang định chọc tiếp thì Ngụy Hạo đã nhắn tới.

“Đàn chị thật vô tâm.”

“Từ lúc tôi bị té tới bây giờ cũng một khoảng thời gian rồi mà chị chỉ đến thăm đúng một lần.”

Ây dô, cuối cùng cũng tới, tôi đợi cậu nói câu này nãy giờ đấy. Tôi trả lời: “Cậu không phải còn có em gái kia chăm sóc à?”

Bên kia nhanh chóng nhắn lại: “Khác nhau chứ. Được đàn chị tới thăm, chăm sóc là khác mà.”

Tôi còn đang suy ngẫm lời này thì thấy Ngụy Hạo thu hồi tin nhắn lại rồi. Sau đó khung trò chuyện rơi vào tĩnh lặng, không còn động tĩnh gì nữa. Tôi vờ như không thấy gì hết, mở ứng dụng photoshop làm một cái đơn báo giá rồi gửi sang.

“Dịch vụ mua bữa sáng hộ có giá 3 tệ, tới căn tin mua hộ cũng là 3 tệ, cơm bưng nước rót trong lúc hồi phục vết thương sẽ là 10 tệ, … giá cả được ghi chú rõ ràng, không làm ăn gian dối. Mọi ý kiến thắc mắc vui lòng liên hệ người cung cấp dịch vụ.”

“Vậy quý khách cần tôi phục vụ dịch vụ nào ạ?”

***

14.

Ờm, kết quả là Ngụy Hạo thuê tôi chăm sóc trong vòng một tháng.

Nói là chăm bệnh thế thôi chứ thật ra cũng chẳng phải làm gì nhiều. Chỉ là mỗi tối sẽ cùng Ngụy Hạo học bài, mặc dù thành tích của tôi chẳng tiến bộ lên xíu nào nhưng trình độ viết tiểu thuyết thì chỉ có tăng chứ không giảm.

“Đàn chị, gu đàn ông của chị là như thế sao? Ngày nào cũng nói về phụ nữ?”

“Giời ơi, cậu thì biết cái gì. Cái này gọi là tổng tài bá đạo cưỡng yêu*!”

(*)Ờm đại khái chính là cưỡng chế/ ép yêu(?), nhưng mà Dâu thấy để cưỡng yêu nó… vô tri hơn chăng? Nói thế thôi chứ mọi người thấy khó chịu thì Dâu sẽ đổi =))).

“Còn cái này thì sao, hằng ngày nếu không phải là chống tay lên tường (kabedon) hoặc là chống tay lên cây*, sô pha - don, thậm chí chỗ nào được là ”don” hết luôn?”

(*) sẵn cho ai chưa biết thì “kabe” là tường, “don” là từ tượng thanh của tiếng rầm khi đập vào tường ⇒ thay vì kabedon bằng cách chống tay lên tường thì ở đây là chống tay lên cây =)))))) ⇒ cây - don. Áp dụng công thức này cho những từ sau nhé hê hê.

“Cậu đúng là chẳng biết gì hết. Đây chính là đặc quyền của tổng tài có đôi tay dài hai mét đấy! Chỉ có như thế thì anh ấy mới có thể toát ra được toàn bộ sự quyến rũ của tổng tài bá đạo!”

“…”

Nếu bỏ qua sự săm soi (khoa tay múa chân) của Ngụy Hào với bộ tiểu thuyết của tôi thì nhìn chung cuộc sống như hiện tại vẫn rất ổn.

***

15.

Mới được chừng nửa tháng thôi mà Ngụy Hạo đã gần như hồi phục, tốc độ hồi phục của người trẻ nhanh thật đấy.

Chủ tịch câu lạc bộ biện luận của Ngụy Hạo đã đặt một phòng KTV chỉ để ăn mừng Ngụy Hạo hồi phục sức khỏe, tất nhiên là mời luôn cả tôi tham gia.

Bởi vì là bạn gái của Mạnh Sách, Thẩm Phiên Phiên cũng có mặt trong danh sách khác mời của bữa tiệc.

Thế là tôi cùng với Thẩm Phiên Phiên dắt tay nhau chui vô một góc ngồi xem mọi người nhảy múa một cách đ.iên cuồng.

Mới ngồi được một lúc thì Thẩm Phiên Phiên đã bị Mạnh Sách kéo đi nhập tiệc. Tôi ngồi một mình trong phòng cảm thấy hơi chán nên quyết định ra ngoài đi dạo xung quanh một lúc.

Tôi vừa rẽ vào một góc phố thì thấy Lâm Văn Văn và Ngụy Hạo đang ở cùng một chỗ. Quả thật tôi không nén nổi tò mò nên lén trốn vào một góc rồi thò đầu ra hóng chuyện.

Khoảng cách không xa lắm, vừa vặn có thể nghe rõ hai người họ nói chuyện.

Lâm Văn Văn đưa lưng về phía tôi, ngẩng đầu nhìn Ngụy Hạo: “Đàn anh, anh thật sự không thể cân nhắc đến em sao?”

“Xin lỗi, tôi có người tôi thích rồi.”

“Nhưng em không thấy anh thân thiết với cô gái nào cả, vậy là em vẫn còn cơ hội phải không?”

“Xin lỗi, chúng ta không hợp.”

Ngụy Hạo nhìn lướt qua Lâm Văn Văn, ánh mắt nhìn thẳng tới tôi: “Chị định trốn ở đó bao lâu nữa?”

Vãi thật… bị phát hiện rồi.

Tôi nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp: “À tôi đang đi tới nhà vệ sinh, hai người cứ tiếp tục đi~ Không cần để tâm đ ến tôi đâu~”

Sau đó tôi liền nhanh chân quay trở lại phòng tiệc.

Năm phút sau, Lâm Văn Văn và Ngụy Hạo cũng nối đuôi nhau quay về đây.

Bữa tiệc đã diễn ra được một lúc, bầu không khí cũng hoàn toàn nóng lên. Việc Lâm Văn Văn thích Ngụy Hạo cũng chẳng phải bí mật gì nên khi hai người cùng nhau bước vào, những người ở đây liền bắt đầu thi nhau hú hét. Vừa hay bài hát tiếp theo là một bài tình ca, bạn A liền nhanh trí đưa micro cho Lâm Văn Văn và Ngụy Hạo.

Lúc Lâm Văn Văn nhận lấy micro, tiếng ầm ĩ cũng lớn hơn.

Còn về phía của Ngụy Hạo, không biết có phải là do tôi quá nhạy cảm hay không mà tôi cứ có cảm giác lúc cậu nhận lấy micro thì ánh mắt luôn nhìn sang chỗ tôi.

“Hôm nay cổ họng tôi không được khỏe lắm, các cậu hát đi.” Ngụy Hạo nói xong liền đem micro trả lại.

(còn tiếp)

Bạn đang đọc Chuyện Của Tôi Từ Truyện Của Tôi của Zhihu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!