Dịch: LTLT
“Thông báo lần cuối cho các thí sinh, môn thi đầu tiên là môn Ngữ Văn, thời gian thi là 120 phút, không được mang theo vật dụng không liên quan đến cuộc thi…”
Thiệu Trạm mang theo dụng cụ thi, hắn với Hứa Thịnh một trước một sau mới bước ra khỏi lớp thì gặp “Hạng Hai Vạn Năm”, Hạng Hai Vạn Năm đang định đến phòng thi đầu tiên, cậu ta đứng lại ngăn Thiệu Trạm lại: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Thiệu Trạm nhìn Hứa Thịnh, Hứa Thịnh chỉ cầu thang ở đối diện: Tôi chờ cậu ở đó.
Lúc này Thiệu Trạm mới nhìn Hạng Hai Vạn Năm, không biết cậu ta tìm mình có chuyện gì: “Có việc gì sao?”
Hạng Hai Vạn Năm muốn nói lại thôi, dường như có rất nhiều dấu chấm hỏi: “Lần trước cậu nói với tôi trên thế giới còn có rất nhiều chuyện thú vị hơn việc học, muốn tôi mở to mắt ra để nhìn thế giới, câu này tôi suy nghĩ rất lâu rồi, muốn đến hỏi cậu rốt cuộc là có ý gì?”
Thiệu Trạm: “…”
Hắn chắc chắn mình chưa từng nói câu này, nghĩ lại thì chắc là cái người chờ chưa đến hai phút đã dứt khoát ngồi xuống bậc thang ở đối diện nói rồi.
Phong cách nói chuyện vừa nghe đã biết là Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh ở trong cơ thể của hắn không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Hạng Hai Vạn Năm, chắc là lần họp cho cuộc thi trước đó.
Sao hắn biết được là có ý gì chứ?
Đối diện với đôi mắt cố chấp của Hạng Hai Vạn Năm, Thiệu Trạm thở dài, chỉ có thể thu dọn cục diện rối rắm của bạn trai, ném câu hỏi này về lại: “Cậu nên hỏi bản thân cậu.”
Hạng Hai Vạn Năm: “?”
“Có một số việc…” Thiệu Trạm nói, “Người khác nói không có tác dụng, tự mình nghĩ đi.”
Ở bên kia, Hứa Thịnh ngồi trên bậc thang, tranh thủ những giây phút cuối cùng xem lại câu sai, nhớ lại những câu hỏi mà Thiệu Trạm đã đoán cho cậu, vừa ngồi xuống thì có một người đi đến. Trương Phong tâm trạng phức tạp nhìn người anh em ngày xưa của mình: “Nghe nói Cố Diêm Vương gọi mày là sư tử.”
Hứa Thịnh: “…”
Biệt sanh này rốt cuộc đã lan đi bao xa rồi.
Hứa Thịnh hỏi: “Mày nghe từ chỗ nào vậy?”
Trương Phong nói: “Phỏng vấn sau cuộc thi, mày không biết à? Lúc trước Cố Diêm Vương có nhận một phỏng vấn, tả mày thành một trường hợp kinh điển, dùng việc này để thể hiện sức mạnh dạy học xuất sắc và tinh thần giáo dục không bỏ rơi học sinh của Lục trung Lâm Giang chúng ta.”
“…”
Trương Phong chỉ đi ngang qua, khoảng thời gian này bận ôn tập, cậu ta không có thời gian tìm Hứa Thịnh để bồi dưỡng tình cảm, rối rắm nói: “Mày đúng là thay đổi rồi, từ khi mày đổi bạn cùng bàn, từ khi mày nói với tao muốn học hành đàng hoàng thì mày đã trở nên lạ lẫm. Mày ở cuộc thi bốn trường càng lạ đến mức tao không dám nhận luôn.”
Hứa Thịnh không có lời gì để nói, chỉ có thể nhìn bộ câu hỏi sai vài lần.
Không chỉ Trương Phong rối rắm mà Hạng Hai Vạn Năm cũng rối rắm, quanh năm cậu ta coi Thiệu Trạm là đối thủ, nhưng mà kẻ địch cả đời này của cậu ta lại càng ngày càng khiến người ta không hiểu nổi. Cậu ta cho rằng hắn sa sút, nhưng hắn lại nhanh chóng giành được hạng nhất cuộc thi về. Thế là Hạng Hai Vạn Năm mở to mắt nhìn Thiệu Trạm đi đến cầu thang kéo cậu con trai đang ngồi trên bậc thang đứng lên, đi về phía phòng thi cuối cùng.
Hứa Thịnh miễn cưỡng đối phó Trương Phong xong, hỏi: “Cậu ta nói gì với cậu vậy?”
Thiệu Trạm: “Cậu nên nghĩ ngược lại, nghĩ xem mình đã nói gì với cậu ta.”
Hứa Thịnh: “…”
Thế thì có lẽ cậu biết rồi.
Bầu không khí trong phòng thi cuối cùng vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không có vẻ náo nhiệt và bình yên của ngày xưa.
Đội quân học sinh dốt “ở cuối xe” của Lục trung Lâm Giang trước đây đều là tùy tiện thi cử, nhưng mà lần thi này khác biệt rồi, học thần thế mà thi cùng phòng thi với bọn họ, việc này khiến phòng thi cuối cùng bỗng nhiên được chú ý.
“Đm, cũng quá ảo diệu rồi.” Học sinh hàng cuối ngồi nghiêm chỉnh, “Tao vậy mà thi cùng phòng với học thần…”
“Tâm trạng bây giờ của tao vừa căng thẳng vừa kích động, cuộc đời của tao viên mãn rồi.”
“Lát nữa học thần vào, chúng ta có nên đứng lên hết rồi cúi chào không?”
Thiệu Trạm ở Lục trung gần giống như bốn chữ “bật hack nghịch thiên”, không ít học sinh lúc đi ngang qua phòng thi cuối cùng đều đi chậm lại, muốn nhìn học thần thử.
Từ khi nhập học, mỗi lần thi hắn đều hạng nhất khối, có thể tưởng tượng được sự chấn động khi xuất hiện ở phòng thi cuối cùng.
Kỳ thi vừa bắt đầu, trong topic couple ở tieba đã thêm một đống hình.
Bởi vì là chụp trộm học sinh trong phòng thi vì thế chất lượng ảnh rất mờ, nhưng chất lượng ảnh có mờ đi nữa cũng không cản được ánh nắng tùy ý rực rỡ trong ảnh. Tia sáng khuếch tán ra ngoài, chiếu vào góc sát bức tường cuối phòng thi, thiếu niên ngồi ở vị trí cuối cùng nằm sấp trên bàn, ánh mắt hơi nheo lại, duỗi tay ra, trong tay cầm bút đụng vào người phía trước.
Môn Văn thi đầu tiên không có gì khó, lần thi này Hứa Thịnh tập trung ôn môn Toán, những môn khác ngay cả tên môn học cũng không xem, điền hết bài thi thì coi như xong việc. 120 phút thi Văn trôi qua nhanh chóng.
Môn khó là môn Toán thi thứ hai.
Lần này Hứa Thịnh vẫn ở hạng chót, là vị trí quen thuộc của cậu, ngồi xuống hàng cuối cùng, khép bộ câu hỏi sai lại, dựa vào tường xoay bút trong tay, quang minh chính đại ngồi ở sau nhìn Thiệu Trạm.
Nhìn tư thế ngồi thẳng của hắn, cổ áo sạch sẽ, còn có cái cổ trắng trắng của hắn.
… Bạn trai cậu ngồi trong phòng thi này quả thực không hợp chút nào.
Hứa Thịnh đi thi chưa bao giờ căng thẳng như vậy, vừa khép bộ câu hỏi sai lại thì cảm thấy nội dung xếp hàng lung ta lung tung, gần như trộn thành một đống bột nhão, nhìn bóng lưng Thiệu Trạm lại thấy bình tĩnh lại không ít. Cuối cùng, cậu bỗng dưng nhớ đến dáng vẻ Thiệu Trạm dạy học cậu hôm qua.
Tối hôm qua, bài thi Hứa Thịnh làm chấm được hơn một trăm điểm, tranh thủ lúc Thiệu Trạm chấm bài cậu tắm sơ qua ở trong phòng của hắn. Tắm xong bước ra lại bắt đầu thấy buồn ngủ, ngồi trên giường híp mắt nhìn hắn.
Thiệu Trạm đặt bút xuống, Hứa Thịnh mới miễn cưỡng mở mắt ra, định hỏi bao nhiêu điểm thì ngay sau đó lại không đề phòng bị hắn đè xuống giường.
Ngón tay Thiệu Trạm khẽ luồn vào trong mái tóc hơi ướt của cậu, một tay khác thì chống bên tai cậu, mùi hương trên người cậu giống như tuyết tùng, lại mang theo chút mùi sửa tắm hương bạc hà hắn thường dùng: “Hôm nay có thưởng, đoán xem lần này cậu được bao nhiêu điểm.”
Hứa Thịnh nghĩ đến đây, cây bút trong tay xoay hơn một vòng rồi ngừng lại, sau đó cậu chọt sau lưng Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm bình tĩnh dựa ra sau, Hứa Thịnh nằm sấp trên bàn nói: “Tôi căng thẳng.”
Lúc này, trong loa phát thanh lại phát ra một đợt tiếng rè, sau khi hết rè là nhắc nhở của kỳ thi: “Môn thi thứ hai là môn Toán, thời gian thi…”
Vang lên cùng lúc với tiếng loa phát thanh còn có giọng nói nghiêm nghị của giáo viên coi thi, cuối cùng giáo viên coi thi của phòng thi vì là giáo viên đã có tuổi nên ông nặng nề nói: “Phát đề thi rồi, cất những thứ nên cất vào cho thầy.”
Phát giấy nháp trước, giấy nháp phát từ hàng đầu xuống, lúc đến tay Thiệu Trạm chỉ còn lại hai tờ.
Hứa Thịnh không chú ý đến động tác truyền giấy của Thiệu Trạm chậm đi một nhịp. Sau khi nhận giấy từ tay Thiệu Trạm, những chuyển động sột soạt qua đi, trong phòng lại yên tĩnh. Cậu cầm bút định viết tên lên giấy nháp, lúc này mới nhìn thấy trên tờ giấy vốn trắng tinh có thêm hai chữ.
Nét bút mạnh mẽ, thậm chí hơi viết tháo.
– Cố lên.
Hứa Thịnh nhìn hai chữ này một hồi, không nhịn được cười một lúc lâu. Biết rõ đây không phải là trò chuyện tức thời, dù có trả lời thì Thiệu Trạm cũng xem không hiểu nhưng cậu vẫn viết một chữ “được” ở bên cạnh, tiện thể vẽ một nét đơn giản.
Đề thi nhanh chóng phát xuống, lòng cậu chùng xuống viết tên lên, sau đó xem đề.
Đề thi giữa kỳ môn Toán lớp 11 năm 2018.
Câu thứ nhất…
Lúc làm bài thật Hứa Thịnh mới phát hiện đề thi lần này có 80% cậu biết làm, 10% quen mắt không chắc làm được, 10% còn lại quá khó, xem không hiểu.
Trước đây Hứa Thịnh thật sự không coi trọng thi cử.
Nếu như cậu nghiêm túc làm bài hơn thì sẽ phát hiện hầu hết các đề thi đều có tám phần là cơ bản, hai phần là đề khó.
Lần trước kiểm tra tháng, Hứa thịnh cảm thấy Thiệu Trạm đoán đề vô cùng chuẩn, lần này còn chuẩn đến đáng sợ… ngoại trừ câu hỏi lớn ở cuối cùng thì tất cả câu hỏi đơn giản hầu như đều bị Thiệu Trạm đoán trúng, điền vào chỗ trống ở phía trước cũng đoán được gần hết, đều là những kiến thức trọng tâm phải kiểm tra.
Trong đầu Hứa Thịnh chỉ còn lại một câu: Đệt, bạn trai cậu đúng đỉnh.
Câu “tôi tin bản thân tôi” của Thiệu Trạm lúc đó không hề chém gió.
Hắn đúng là có thể đoán đề.
Đang lúc thi, giáo viên coi thi nhắc nhở: “Thời gian thi còn 20 phút.”
Hứa Thịnh dựa theo cách giải đề mà Thiệu Trạm nói làm xong mấy câu biết làm, không tốn thời gian ở câu khó, đến khi làm xong hết một lần mới quay lại xem câu khó chưa làm.
Ngoại trừ câu hỏi thứ ba của câu cuối cùng từ bỏ không cần nghĩ ngợi thì những câu khác Hứa Thịnh đều điền đầy đủ.
Cậu không giống Thiệu Trạm nhìn lướt qua cũng có thể đoán được xác suất chính xác, sau khi làm xong cũng không biết đúng hay không, càng không dám tin giác quan thứ sáu của mình: Học sinh dốt không có giác quan thứ sáu.
Kỳ thi giữa kỳ kéo dài hai ngày, sau khi kết thúc hết các môn thi, giáo viên Lục trung vội vàng bước vào giai đoạn chấm bài.
Hứa Thịnh quay về lớp 11-7, phát hiện bầu không khí trong lớp không tốt lắm, vừa thi xong, trừ khi làm bài tốt nếu không thì không thể nào vui được. Hầu Tuấn ngồi trước bục giảng thở dài: “Mọi người tự học đi, một lần thất bại có là gì đâu…”
Đàm Khải: “Đổi chủ đề nhé? Cuối tuần là sinh nhật của Khưu Thu, ai có ý muốn tham gia thì đến chỗ tui đăng ký nha.”
Hầu Tuấn: “Cuối tuần là sinh nhật của chị Thu lớp chúng ta à?”
Khưu Thu ngồi ở hàng thứ hai, cười nói: “Đúng, chủ nhật này. Ừm, quà của mấy anh em đến là được, người đến hay không không quan trọng.”
Cả lớp cười ồ lên.
Hứa Thịnh cũng cười theo một hồi, sau đó lại bắt đầu lo lắng: “… Đệt, nếu lần này tạch thì làm sao?”
Thiệu Trạm tìm lại tờ đề thi môn Toán còn trống, định đoán điểm cho cậu: “Muốn biết điểm không?”
Trước đây Hứa Thịnh hoàn toàn không quan tâm đến cái thứ gọi là điểm thi, lần này ngoại trừ phải giữ “thiên phú Toán học” của mình thì cậu phát hiện chỉ cần nghiêm túc nỗ lực, đương nhiên sẽ nhìn thẳng vào chuyện này.
“Đoán được?”
“Có thể đoán đại khái.”
Hứa Thịnh đang định nói cũng được, đoán trước thì trong lòng có chuẩn bị. Nhưng mà cậu không ngờ tốc độ chấm bài của giáo viên Lục trung còn nhanh hơn cậu nghĩ, cửa lớp 11-7 có một cái đầu thò vào: “Hứa… Hứa Thịnh, đến văn phòng giáo viên, thầy Mạnh tìm.”
Trong văn phòng giáo viên.
Tốc độ chấm bài của giáo viên Lục trung thật sự rất nhanh.
Tối qua sau khi thi xong môn Toán thì đã bắt đầu chấm rồi, đến bây giờ đã chấm xong hơn phân nửa.
Trước khi Hứa Thịnh gõ cửa, Mạnh Quốc Vĩ đang vào điểm trong máy tính, bên cạnh tay đặt một chồng bài thi thật dày, thấy Hứa Thịnh bước vào thì ngừng lại việc trong tay: “Đến rồi à.”
Hứa Thịnh: “Thầy Mạnh.”
Mạnh Quốc Vĩ chắp hai tay lại, muốn thừa nước đục thả câu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em có biết lần này mình thi thế nào không?”
Bây giờ mỗi lần Hứa Thịnh bước vào văn phòng giáo viên đều cảm thấy thấp thỏm bất an, đi vô đi ra giống như mấy đi nửa cái mạng vậy: “Em…”
Mạnh Quốc Vĩ thừa nước đục được một nửa thì không giấu được niềm vui mừng trong lòng: “Hứa Thịnh, quả nhiên thầy không nhìn lầm em! Em là một thiên tài học lệch!”
“…?”
“113 điểm!”
“Môn Toán lần này em thi được 113 điểm!”
“Em có thiên phú Toán học, em không phải học sinh dốt chỉ là em học lệch thôi!”
Không.
Không có “thiên tài học lệch” gì hết, đứng sau “thiên tài học lệch” là một người bạn trai biết đoán đề.