Dịch: LTLT
Âm nhạc trong phòng quá ồn, Hứa Thịnh chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của Thiệu Trạm, loáng thoáng nhận ra được ba chữ “không kìm được”.
Lúc Thiệu Trạm lớn gan, cái tính liều lĩnh không quan tâm còn dữ dội hơn cả cậu. Hứa Thịnh cũng thường bị hình tượng này của “học thần” mê hoặc, tạm thời quên đi tính áp bức chỉ có trên người hắn.
Hứa Thịnh ngẩn người một hồi mới liếm môi dưới.
Ngọt.
Trong tình huống có thể làm người ta điếc như này muốn ngồi xuống cùng nói chuyện phiếm rõ ràng là chuyện không thực tế.
Hứa Thịnh đặt túi ăn vặt đã mở ra lên bàn lại, móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thiệu Trạm, sau khi gửi xong thì huơ huơ điện thoại về phía Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm cúi đầu, mở điện thoại ra nhìn thấy một tin nhắn mới.
– Anh giở trò lưu manh nha.
Thiệu Trạm còn chưa kịp trả lời thì bên kia lại gửi đến một câu nữa.
– Bánh quy ngon không?
Rõ ràng là quang minh chính đại gửi tin nhắn, Hứa Thịnh lại bỗng nhiên có cảm giác đang làm chuyện mờ ám với Thiệu Trạm, giống như truyền giấy trên lớp bị người khác phát hiện vậy.
Điện thoại trong lòng bàn tay khẽ rung mấy cái.
– Cũng được.
– Cậu ngon hơn.
Nếu như không phải trong phòng mờ tối thì Hứa Thịnh nghĩ rằng tai mình lúc này đã đỏ bừng rồi. Cậu cất điện thoại qua một bên, đứng lên mở một chai nước trông giống nước ép trái cây. Nửa thùng đồ uống nhỏ này là hoạt động hôm nay trong quán, thuê phòng thì sẽ được tặng, không biết nhãn hiệu gì, sau khi mở ra cậu lười dùng ống hút, cứ thế cầm trong tay ngửa đầu uống một hơi.
Hầu Tuấn giành một hồi không có giành lại đám con gái đu trai điên cuồng này, lúc cậu ta định quay lại hét “anh Thịnh chọn bài không…” thì vừa vặn nhìn thấy bóng của Hứa Thịnh và Thiệu Trạm tách ra, bị người bên cạnh đẩy một cái, cậu ta cũng không quan tâm Hứa Thịnh nữa, bây giờ quay đầu lại thì anh Thịnh vẫn còn duy trì tư thế ngồi trên sô pha vừa rồi, bánh quy trong miệng thì đã mất tiêu, Thiệu Trạm ngồi bên cạnh cậu.
Hầu Tuấn gọi: “Anh đại ca có chọn bài không? Hát một bài nhé?”
Hứa Thịnh cũng hét lên: “Mấy cậu chọn trước đi.”
Hầu Tuấn hoàn toàn không nghe rõ, cho rằng cậu nói tên bài, gân cổ lên hỏi: “Đó là bài gì?”
“…”
Hứa Thịnh vốn không định hát, nhưng câu hỏi của Hầu Tuấn khiến cậu đã làm thì làm đến cùng, đành phải một tay cầm chai thủy tinh, một tay gõ chữ hỏi Thiệu Trạm muốn nghe gì.
S: Muốn nghe bài gì?
Thiệu Trạm thỉnh thoảng có nghe nhạc, nhưng cũng chỉ nghe bài hát tiếng Anh, chủ yếu là để mở rộng vốn từ, thế là trả lời cho Hứa Thịnh một dãy tiếng Anh.
Dãy tiếng Anh này thật sự làm khó Hứa Thịnh, cậu không chọn bài hát mà bạn trai chọn, cậu hát tâm tình cho bạn trai nghe.
S: …
S: Không hiểu, không biết hát, vẫn là để tự tôi xem rồi làm thôi.
Cuối cùng Hứa Thịnh chọn một bài tình ca khá nổi tiếng gần đây, tên là “Tỏ tình:. Trước khi bấm bài hát này, Khưu Thu với mấy nữ sinh đang vừa hát vừa nhảy ở trước, ủng hộ cho thần tượng mà mình thích. Sau khi đến bài hát này thì bầu không khí lập tức yên tĩnh, tiếng ghita dạo đầu trong trẻo vang lên.
Giai điệu của bài hát này rất chậm, ca sĩ hát gốc là giọng nam rất dịu dàng. Hứa Thịnh tắt hát gốc, cầm chai nước vẫn chưa uống xong, đứng lên đi về phía trước, nhận lấy micro từ trong tay Khưu Thu.
Hai từ “trai đẹp” và “tình ca” liên hệ với nhau luôn khiến người ta không kìm được mà suy nghĩ viễn vông, đặc biệt là thời học sinh, dễ dàng rung động.
Không ai phát hiện ánh mắt của cậu vẫn luôn nhìn về phía người nào đó đang ngồi trong góc.
Trước màn hình có một cái ghế lẻ, Hứa Thịnh một chân chống dưới đất, hát vô cùng tùy ý, tay gác lên trên chai thủy tinh, âm thanh hoàn toàn khác biệt với giọng gốc, rạng rỡ ngân cao.
Dáng vẻ Hứa Thịnh hát tình ca rất phù hợp với gương mặt của cậu, với lại cậu thật sự biết hát, giọng hát hay, âm cũng chuẩn, tùy tiện đánh trúng mọi người. Hát được một nửa còn nhân lúc đang phát nhạc đệm thì ngước mắt mỉm cười, khuấy động bầu không khí: “Tiếng vỗ tay đâu?”
Vừa dứt lời, những người khác phối hợp vỗ tay.
Hứa Thịnh: “Tiếng cổ vũ to lên.”
Những người khác lập tức: “Woooo!”
Khưu Thu cầm điện thoại quay lại, hiếm khi mừng sinh nhật ở trường nên phải lưu giữ kỉ niệm mới được, ống kính trong tay lắc lư theo Hứa Thịnh: “… Tim tui đập nhanh quá.”
Hầu Tuấn: “Tui cũng nhanh, anh Thịnh sao lại đẹp trai đến thế.”
Đàm Khải: “Hoa khôi của lớp đập nhanh cũng không sao, Hầu Tử, mày kiềm chế chút đi, mày không thể quá nhanh.”
Ống kính vô tình chuyển đến bên cạnh, giống như cố ý chuyển đến trên người Thiệu Trạm, màn đen xẹt qua ngắn ngủi, khiến hai ống kinh dính liền với nhau.
Hứa Thịnh nhớ lại lúc cậu tỏ tình với Thiệu Trạm, cậu ngồi xổm trên tường, chỉ có hai người các cậu biết. Nhưng mà bây giờ ở trước mặt các bạn hát hết bài hát này giống như tỏ tình một lần nữa bằng một cách khác trong tiếng vỗ tay giòn giã ấy vậy, tuy lần này cũng chỉ có hai người các cậu biết.
Nhưng vẫn có một cảm giác vui vẻ bí mật, không kiềm chế được.
Hứa Thịnh khuấy động bầu không khí, tuyển thủ lên hát sau đó càng ngày càng mất liêm sỉ hơn, không chỉ yêu cầu vỗ tay mà còn bắt đầu yêu cầu nịnh nọt: “Là thế này, trước khi tui thể hiện giọng ca kinh ngạc của mình, tui cho mọi người ba phút, cho phép mọi người khen tui, tui sợ lát nữa nhạc lớn quá không nhận được sự ca ngợi của mọi người.”
Hứa Thịnh dứt khoát tỏ ý không khen cậu ta nổi: “Tự Cường, ông đừng hát.”
Viên Tự Cường rưng rưng muốn khóc: “Vì sao mấy người phối hợp với anh Thịnh mà không phối hợp với tôi?!”
“Anh Thịnh ở trình độ gì?” Hầu Tuấn cà khịa, “Ông ở trình độ gì? Một người Thanh Đồng, một người Vương Giả*.” (*hai cấp bậc trong game Vương giả vinh diệu, Thanh Đồng là cấp thấp nhất, Vương Giả là cấp cao nhất)
“…”
Viên Tự Cường hét lên: “Tui mặc kệ! Khen tui trước!”
Cuối cùng vẫn là Hầu Tuấn vắt nát óc nghĩ ra một câu: “Ông muốn miễn cưỡng tụi tui như thế đúng không? Được, ông lợi hại, ông là Châu Kiệt Luân của Lâm Giang!”
Khưu Thu bị bọn họ chọc cười, máy ảnh cầm trong tay rung điên cuồng.
Đối với học sinh Lâm Giang lục trung mà nói thì tỉ lệ việc học chiếm quá nhiều trong cuộc sống học đường thời cấp ba, mỗi ngày ngoại trừ giải đề thì là giải đề, một tháng hiếm khi mới về nhà một chuyến, cũng phải vội vàng làm bài tập, khi bận rộn cũng không có thời gian gội đầu, thời gian để bung xõa như thế này rất hiếm.
Sau khi uống hết chai nước trong tay, Hứa Thịnh cảm thấy uống rất ngon, thế là lại mở thêm một chai, uống hết hai ba chai thì không biết có phải là không khí trong phòng quá ngộp hay không mà cứ cảm thấy người hơi lâng lâng.
“Cậu có cảm thấy khó chịu không?” Tiếng nhạc đệm yếu đi, Hứa Thịnh dựa lại gần Thiệu Trạm, “Sao tôi cảm thấy hơi lâng lâng.”
Khóe mắt Hứa Thịnh hơi đỏ lên, lúc nói chuyện tâm trạng cũng là lạ, thậm chí cách nói chuyện còn có hơi quen thuộc.
Thiệu Trạm nhanh chóng nhớ đến dáng vẻ Hứa Thịnh say ở buổi tiệc chúc mừng.
Hắn rút chai “nước uống” trong tay cậu ra, mượn ánh sáng điện thoại nhìn rõ chữ bên trên: Rượu trái cây, 15 độ.
Thiệu Trạm im lặng một lát hỏi: “Cậu uống mấy chai rồi?”
Hứa Thịnh nhìn chằm chằm hắn, đưa ba ngón tay ra nói: “Uống… một chai.”
“…”
Xem ra say thật rồi.
Độ cồn của rượu trái cây không cao lắm, nhưng mà Hứa Thịnh uống rất nhiều, lúc uống không có cảm giác, đến khi ngà ngà say mới phát hiện dư âm của rượu này rất lớn.
Trong miệng Hứa Thịnh nói “lâng lâng” nhưng vẫn muốn vươn tay với lấy chai rượu, Thiệu Trạm đành phải cầm tay của cậu nói: “Đừng uống nữa.”
Tay Hứa Thịnh bị người ta cầm chặt, cũng không thể lấy chai rượu nữa, vô thức trả lời: “Ờ.”
Cậu trước tiên im lặng một hồi, sau đó dứt khoát chơi với ngón tay Thiệu Trạm, mắt cụp xuống, giống như tìm thấy đồ chơi thú vị nào đó. Đầu ngón tay bị chai rượu làm đông lạnh khẽ bóp bóp khớp xương của hắn, ánh sáng trong phòng không tốt, động tác lén lút này không có thu hút sự chú ý của người khác.
Thuê phòng bốn tiếng đồng hồ, hát xong đi ra ngoài thì trời đã tối đen rồi. Tuy không có ăn cơm tối nhưng cơm trưa ăn rất nhiều, cộng thêm trái cây, đồ ăn vặt trong phòng cũng không ít, bước buổi tối này có thể lược bớt.
Hứa Thịnh không nhớ mình co người trên sô pha ngủ mất từ lúc nào, tửu lượng của cậu thật sự tệ, ba chai rượu mà người ngồi trước mặt là ai cũng không nhận ra, nghe giọng của Thiệu Trạm mới mở bừng mắt.
“Đứng lên, đi thôi.”
“…”
Những người khác ồn ào đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người các cậu, giọng nói của Hầu Tuấn truyền vào từ bên ngoài phòng “anh Trạm, hai người nhanh lên”.
Sau khi ngủ một giấc, ý thức của Hứa Thịnh hơi quay lại, nhưng tốc độ suy nghĩ vẫn chậm cực kỳ, bốn chữ mà Thiệu Trạm nói xoay trong đầu cậu mấy vòng, định phản ứng lại thì lại nghe thấy Thiệu Trạm nói: “Muốn tôi ôm cậu đi về không?”
Trong tiềm thức của Hứa Thịnh có lẽ còn nhớ lần trước mình uống say đã làm những gì.
Cậu không chờ Thiệu Trạm nói hết, chủ động vươn tay ôm lấy cổ Thiệu Trạm, nhỏ giọng nói: “Ôm.”
Thiệu Trạm rất muốn ôm cậu về.
Nhưng bạn học lớp 11-7 vẫn còn chờ ở cửa.
Thiệu Trạm dùng tư thế này ôm cậu khỏi sô pha, chờ bản thân cậu đứng vững: “Đi được không?”
Hứa Thịnh miễn cưỡng đi được, chỉ cần nắm tay Thiệu Trạm là được. Nhóm người lớp 11-7 đi thang máy xuống, Hứa Thịnh cẫn còn choáng, mơ hồ nghe thấy Hầu Tuấn hỏi “anh Thịnh sao thế”, sau đó Thiệu Trạm đáp “cậu ấy uống say”.
Ban đầu Hầu Tuấn để ý đến tay của hai người đang nắm lấy nhau, sau khi nghe thấy ha chữ “uống say” thì không nghĩ nhiều nữa. Khi mọi người đến cổng sau trường sắp tách ra: “Thùng rượu trên bàn đúng không? Tui uống một chút, độ cồn rất cao, theo tửu lượng của anh Thịnh thì không được… Vậy ông phụ trách đưa anh Thịnh về nhé, tui với đám Hầu Tuấn về phòng học lấy bài tập.”
Nói xong, một nhóm người tách ra.
Hứa Thịnh lên lầu cùng Thiệu Trạm, sau khi ra ngoài hứng một đường gió thì năng lực suy nghĩ đã nâng lên không ít. Thiệu Trạm mở cửa phòng của mình trước, định tìm xem có thứ gì đó giải rượu không. Sau đó hắn lại tính đưa Hứa Thịnh về, nhưng mà tìm đồ ở trên bàn xong, lúc xoay người lại thì bị Hứa Thịnh cùng vào phòng ôm chầm lấy.
Hứa Thịnh cúi đầu, cằm gác trên vai hắn, giọng có hơi khàn, một lát sau mới nói: “Ôm thêm một hồi, vừa rồi chưa ôm đủ.”
Năm ngón tay của Thiệu Trạm khẽ luồn vào trong mái tóc của Hứa Thịnh, sau đó dùng chút sức ép cậu ngửa đầu lên, giọng lạnh lùng hỏi: “Chỉ ôm sao?”
Đã không phân biệt được là ai tiến lại gần ai trước, cũng dần dần không phân biệt được hô hấp của nhau. Có thể là vì Hứa Thịnh uống rượu, cả nụ hôn này giống như rượu mạnh vậy. Môi dưới của Hứa Thịnh hơi nhói, vô thức vươn đầu lưỡi kiếm nhưng lại chạm vào lưỡi của Thiệu Trạm. Nụ hôn khi say còn dữ dội hơn trước đây mấy lần, dường như thiêu rụi tất cả lí trí còn sót lại.
Thiệu Trạm bóp eo Hứa Thịnh, khó khăn lắm mới ngừng được cái tay có ý định muốn đi xuống dưới: “Được rồi, nếu tối nay còn muốn nghỉ ngơi cho tốt thì đừng chọc tôi.”
Hứa Thịnh lại không đáp, mượn cơn say mơ màng nhìn chằm chằm hầu kết nhô lên của hắn một hồi, sau đó cơ thể phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã hé miệng khẽ cắn lên đó.
Phát cắn này giống như ám chỉ và ngầm đồng ý chuyện gì đó.
Sau khi Hứa Thịnh cắn xong chẳng những không dừng lại mà còn nghiêng đầu, cắn vào ngón tay Thiệu Trạm đưa lên muốn đẩy cậu ra. Hôm nay cậu mặc một cái quần jean đáy ngắn màu đen.
Bên dưới vạt áo được che hững hờ là cơ bụng và đường nhân ngư thoáng ẩn thoáng hiện.
…
Bình thường Hứa Thịnh không có tự mình làm nhưng cảm giác bị người khác nắm trong tay hoàn toàn khác biệt, cả người cậu giống như ngọn lửa,khóe mắt ửng đỏ, bị làm đến mức cả người mềm nhũn. Thiệu Trạm bảo cậu gọi anh ơi, cậu bèn khàn giọng gọi một tiếng.
Đến khi cậu không còn chút sức lực lại nghe thấy Thiệu Trạm thì thầm bên tai cậu “dùng tay làm giúp anh”.
Cuối cùng Hứa Thịnh chỉ cảm thấy mỏi tay, còn tốn không ít giấy để dọn dẹp.