Dịch: LTLT
Bầu không khí nặng nề không tả nổi, Trương Bằng Vũ không biết mình thi được bao nhiêu điểm, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cậu biết mình thi không tốt lắm, bởi vì trong nửa tiếng đồng hồ này cậu đã trải qua sự tấn công của một đống khái niệm khó hiểu.
Khái niệm khó hiểu có thể đơn giản chia thành hai loại, một loại trong đó quả thực là khái niệm mà cậu không hiểu lắm, nhưng sau khi nghe “anh họ Thiệu Trạm” giảng xong thì cậu càng không hiểu. Một loại khác là khái niệm mà cậu biết, vốn dĩ cậu biết khái niệm này nhưng sau khi nghe xong thì cậu phát hiện hình như mình không biết nữa rồi.
Trương Bằng Vũ bắt đầu rơi vào trong ngờ vực về kiến thức dự trữ của mình, không dám chắc chắn đáp án mình nghĩ rốt cuộc có phải đáp án chính xác hay không, khiến cho cả bài thi làm đến mức đầu óc mơ hồ.
Có vài câu hỏi, trước khi “anh họ Thiệu Trạm” giảng, cậu rõ ràng rất giỏi, chưa bao giờ bị mất điểm.
Trương Bằng Vũ căng thẳng móc móng tay: “Anh họ, em làm bài… thế nào?”
Anh họ Hứa Thịnh lần đầu tiên làm gia sư dạy kèm tại nhà cho người khác: “…”
Cậu ngại nói cho em họ rằng, em thi tệ vô cùng.
48 điểm, cách điểm trung bình còn một khoảng rất xa, điểm sàn sàn với điểm của người đang ở trong cơ thể Thiệu Trạm.
Một lát sau, Hứa Thịnh đặt bài thi xuống, cũng buông cây bút trong tay ra, cầm điện thoại đứng lên: “Em chờ chút, có bạn của anh đến tìm anh, anh đi đón cậu ấy. Việc học coi trọng lao động với nghỉ ngơi, em nghỉ… nghỉ ngơi trước đi.”
“Muốn ra ngoài à?” Hứa Thịnh vừa mang giày xong, cô của Thiệu Trạm đã thò đầu từ ban công ra hỏi.
“Bạn học của cháu đến tìm.” Hứa Thịnh tiện thể nói trước, “Đang chờ dưới lầu ạ, cháu dẫn cậu ấy lên đây có được không?”
Cô Thiệu Trạm lần đầu tiên nghe thấy Thiệu Trạm còn có bạn học quan hệ khá thân, không kìm được mà vui mừng giùm cho hắn. Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, Thiệu Trạm vẫn luôn cô độc một mình, có bạn bè là việc tốt: “Được chứ, đương nhiên được rồi. Bạn của cháu ăn cơm trưa chưa? Thế này đi, cô cắt trái cây cho thằng bé.”
Hứa Thịnh trước đây nửa “nuôi nhờ” ở nhà dì Khang nên rất giỏi chuyện giao tiếp với người lớn thế này. Cậu cong môi cười theo thói quen, để ý thấy cô Thiệu Trạm đang tốn sức phơi quần áo ở ban công: “Vất vả cho cô rồi, nếu một mình cô phơi quần áo không tiện thì cô chờ một lát, cháu lên phơi giúp cô.”
Cô Thiệu Trạm giật mình, tỉnh táo lại phát hiện mặt có hơi nóng: “… Đứa nhỏ này, trở nên biết nói chuyện từ lúc nào vậy?”
Thiệu Trạm dùng tốc độ nhanh hết mức chạy đến.
Nhưng thực ra bản thân hắn không có suy nghĩ nào về việc “ngăn cản Hứa Thịnh dùng cơ thể của mình làm xằng làm bậy”, so với chuyện này, hắn phát hiện nguyên nhân khiến hắn muốn nhanh hơn, lại nhanh hơn xíu nữa chỉ là vì muốn gặp Hứa Thịnh.
Cũng sợ cậu sẽ cảm thấy “khó xử” vì chuyện “dạy kèm”.
Lúc Hứa Thịnh đi xuống vừa vặn nhìn thấy “mình” ngồi trên lan can bên đường ở phía dưới tòa chung cư. Hôm nay “mình” mặc một cái áo khoác thể thao, bên tay áo có hai đường sọc trắng, quần dài màu đen bao lấy chân, vì lan can quá thấp nên một chân chạm trên mặt đất.
Thiệu Trạm ngước mắt: “Xuống rồi à?”
Nhìn gương mặt kia của mình cứ cảm thấy là lạ chỗ nào, hắn vừa mới mở miệng đã xua tan sự kỳ lạ kia. Hắn không thể làm biểu cảm lạnh lùng, giọng điệu cũng không còn lạnh nhạt như thế.
Nhưng mà một ngày không gặp, dù có nói chuyện với gọi điện thoại video đi nữa vẫn cảm thấy không thể đủ được.
Nhưng bây giờ không có thời gian ôn chuyện.
Hứa Thịnh: “Trước khi lên cậu chuẩn bị tâm lý đi nha, vừa rồi tôi cho em họ của cậu làm một đề thi môn Hóa, thằng bé thi không tốt trước.”
Thiệu Trạm: “…”
Thiệu Trạm có chút ấn tượng với em họ, một đứa nhỏ rất nghe lời. Hắn từng dạy kèm cho em họ đương nhiên cũng hiểu rõ trình độ học tập của đứa em họ này đại khái đang ở đâu.
Ba phút sau, Thiệu Trạm đi theo Hứa Thịnh bước vào nhà, uyển chuyển từ chối lời mời nhiệt tình của cô, đi thẳng vào phòng ngủ của em họ, sau đó hắn ngồi trước bàn, nhìn bài thi đánh đầy dấu “X”, rơi vào một sự im lặng ngắn ngủi.
Trương Bằng Vũ không quen người bạn này của anh họ, nhưng mà trông dáng vẻ không thân thiện lắm.
Hứa Thịnh giới thiệu: “Đây là bạn cùng bàn của anh họ, thành tích của cậu ấy… khá tốt, cổ họng anh họ không thoải mái, bài thi này để cậu ấy giảng cho em.”
Em họ ngoan ngoãn “dạ” một tiếng.
Sau đó cậu thấy bạn của anh họ nhìn toàn bộ bài thi hai ba lần xong, mặt lạnh lùng đặt bài thi xuống, nói một chữ: “Bút.”
“Vì sao chọn sai câu này?”
Ngòi bút của Thiệu Trạm chỉ vào một câu hỏi trắc nghiệm, khoanh lại đáp án sai mà em họ chọn, khái niệm này hắn nhớ mình từng nhấn mạnh cho em họ, không thể hiểu nổi, em họ đã cấp hai rồi mà câu hỏi cơ bản này vẫn sẽ chọn sai: “Ai nói với em cách biểu thị nồng độ của dung dịch là biểu thị như thế này?”
Em họ rụt cổ lại, không biết vì sao cậu cứ cảm thấy người bạn của anh họ có cảm giác quen thuộc, ngay từ lúc bước vào cửa giống như tự mang theo hơi lạnh, ngồi xuống bên cạnh, cả căn phòng hạ nhiệt độ nhanh chóng. Cậu đứng ngồi không yên nhìn thoáng qua Hứa Thịnh: “Anh họ nói.”
Anh họ giả Hứa Thịnh dạy hư học sinh: “…”
Anh họ Thiệu Trạm chân chính: “…”
“Câu này, xảy ra chuyện gì với công thức này vậy?”
Thiệu Trạm còn chưa nói xong, em họ dạ dạ nói: “Đây cũng là anh họ dạy.”
“…”
Bản thân anh họ bày tỏ mình chưa từng dạy như thế.
Lúc ở dưới lầu, Hứa Thịnh không tiện nói điểm số này là do mình dạy, sợ hắn không chịu nổi. Thiệu Trạm nhanh chóng hiểu ra, liếc mắt nhìn Hứa Thịnh. Nhân lúc em họ cúi đầu sửa đề, hắn gửi tin nhắn cho Hứa Thịnh, gửi xong ngón tay đặt trên màn hình, thản nhiên gõ mấy cái.
– Cậu dạy à?
Hứa Thịnh: Chẳng phải là tôi kéo dài thời gian cho cậu sao?
Hứa Thịnh: Trước khi dạy, tôi cho rằng tôi làm được.
S: Cậu quả thức rất được.
S: Dạy nửa tiếng có thể kéo xuống ba mươi điểm.
Hứa Thịnh nhìn thấy câu này “khụ” một tiếng, di chuyển ánh mắt khỏi màn hình, trong phòng chỉ có hai cái ghế, cậu không có chỗ ngồi chỉ có thể ngồi trên bệ cửa sổ, trên bệ cửa sổ có đặt một quyển tiểu thuyết bán chạy, cậu tiện tay mở ra để giết thời gian.
Ban đầu em họ còn cảm thấy người bạn của anh mình có cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà cậu nhanh chóng không còn thời gian để suy nghĩ những việc này, chuyên tâm vào việc học. Phong cách giảng bài của bạn anh họ ngắn gọt dứt khoát, khái niệm có thể giảng xong trong một câu thì sẽ không dùng đến câu thứ hai, so với việc khiến cách giảng của mình phù hợp, hắn có thói quen hướng dẫn đối phương tự theo kịp, hoàn toàn đi theo dòng suy nghĩ của mình.
Nhưng mà thời gian nửa buổi chiều chỉ có thể giảng xong hết một quyển sách Hóa.
Sau khi dạy kèm, hai người sợ ở lại nữa thì dễ bị lộ, không ở lại nhà cô Thiệu Trạm lâu.
Cô Thiệu Trạm tiễn bọn họ xuống lầu, đèn đường vẫn chưa sáng, nhưng sắc trời đã tối, Hứa Thịnh xua tay nói: “Cô à, không cần tiễn đâu, cô về đi.”
Chờ sau khi cô Thiệu Trạm đi, Hứa Thịnh với Thiệu Trạm đứng ở dưới lầu nhìn nhau một hồi, không biết là ai cười trước một tiếng, trái tim căng thẳng lúc dạy kèm ban nãy mới nhẹ nhõm, có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Hứa Thịnh cũng cười: “Đệt.”
Những việc trải qua cả ngày hôm nay rốt cuộc là sao thế?
Hứa Thịnh: “Buổi trưa lúc em họ cậu đến gõ cửa, cậu không nhớ ra chuyện dạy kèm sao? Nếu tôi biết còn có chuyện này thì có nói gì cũng sẽ không đi.”
Thiệu Trạm: “Quên rồi.”
Nơi này khá gần nhà Thiệu Trạm, cách mấy con đường cùng hai khu dân cư, đi về phía trước mấy bước, giữa hai tòa chung cư vừa vặn có một con hẻm nhỏ, tối hôm qua có mưa, con đường lót đá xanh ướt đẫm, sau khi Thiệu Trạm nói xong “quên rồi” thì bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh bị hắn kéo vào trong ngõ hẻm, lưng dựa vào bức tường hơi lạnh, cậu bị một câu “ôm một lát” làm cho tỉnh táo.
Tuy tình hình bây giờ có hơi kỳ lạ, dù sao người mang theo cảm giác áp bách chợt đến gần lại có gương mặt giống hệt mình. Nhưng tình cảm là chuyện rất khó nói, có đôi khi lí trí có thể gác qua một bên.
Hứa Thịnh có thể cảm nhận rõ ràng tiếng hít thở của Thiệu Trạm ở bên tai cậu, và cả tiếng tim đập gần trong gang tấc.
“Anh này, mặc dù cảm giác bản thân ôm lấy bản thân có hơi…” Hứa thịnh không nói tiếp, cậu lại nói, “Nhưng mà có thể miễn cưỡng cho anh ôm một lát.”
Lúc hai người về đến nhà Thiệu Trạm thì trời đã tối đen hoàn toàn, đèn đường đúng giờ sáng lên.
Khoảng thời gian này Hứa nhã Bình đều phải tăng ca ở công ty, dù có về nhà cũng đều là đi sớm về muộn, không có thời gian quan tâm Hứa Thịnh. Thiệu Trạm chỉ cần nói với bà đến nhà bạn chơi một tiếng là được.
Lúc Thiệu Trạm đứng ở ban công gọi điện thoại, Hứa Nhã Bình đơn giản hỏi “bạn nào”, rõ ràng từng nghe thấy cái tên Thiệu Trạm này, bèn nói: “Chú ý an toàn, học hỏi mấy bạn học xuất sắc nhiều lên, con nhìn người ta rồi lại nhìn điểm của mình đi.”
Tóm lại, quang minh chính đại ở lại qua đêm.
“Tôi còn cho rằng tùy tiện đi trên đường mấy bước thì có thể gặp được mấy tên đàn em.” Hứa Thịnh ngồi trên ghế sô pha nhìn Thiệu Trạm đang bận rộn trong bếp. Có chính chủ của căn phòng ở đây, vị trí của Hứa Thịnh trong nhà trở về thành du khách, ánh mắt của cậu chuyển đến bức tường dán mấy tờ thông báo xử phạt, co chân nói, “Cuối cùng lượn mấy vòng không gặp được ai.”
Thiệu Trạm thường bị suy nghĩ khác hẳn với người thường của bạn trai khuất phục: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Hứa Thịnh: “Chẳng phải trong phim đều diễn thế sao?”
Thiệu Trạm: “Bộ nào?”
Hứa Thịnh co người trên ghế sô pha, nghĩ một chút: “Người trong giang hồ?”
“…” Thiệu Trạm lấy đồ ụp mì lại, xoay người bước ra khỏi nhà bếp.
Tuy bây giờ hắn đang ở trong cơ thể của Hứa Thịnh nhưng mà vẻ ngoài của Hứa Thịnh lúc không cười cũng có thể hù người. Hắn đi đến trước mặt Hứa Thịnh, để tay ra sau lưng cởi áo khoác ra, hơi cúi người, dùng hai ngón tay nhấc cằm Hứa Thịnh lên, rất tự nhiên chuyển về lại chế độ đầu gấu, lạnh giọng hỏi: “Kiểu thế này?”
Hứa Thịnh không sợ hắn, nheo mắt lại: “Trước đây cậu thường trêu ghẹo bạn học như thế này sao?”
“Không thường.” Thiệu Trạm buông tay, “Bạn học Hứa Thịnh là người đầu tiên. Dậy ăn mì.”
Hứa Thịnh nằm trên sô pha một lát mới đứng lên, còn Thiệu Trạm thì cầm quần áo đến phòng tắm tắm.
Đã không phân biệt được rốt cuộc là ai ngủ lại nhà ai rồi.
Hứa Thịnh vừa ăn tối vừa lướt nhóm chat của lớp một hồi. Đám Hầu Tuấn hôm nay ồn ào lập một nhóm chơi Ultima.
Hầu Tuấn hối trong nhóm lớp: Còn có ai chưa online không?
Viên Tự Cường bày tỏ không hiểu nổi: Mấy ông đều là người mới, rốt cuộc có thú vị gì hả? Lập nhóm làm gì? Cùng làm nhiệm vụ người mới hả?”
Hầu Tuấn: Ông hiểu cái gì, người mới ngây ngô cỡ nào, lãng mạn cỡ nào. Tuyển thủ level 5 như ông đi qua một bên.
Viên Tự Cường: …
Lúc Hầu Tuấn tag toàn bộ thành viên cũng tag luôn Hứa Thịnh với Thiệu Trạm không có mặt.
[Hầu Tuấn]: @S, @Thiệu Trạm, hai ông chơi không?
Bất ngờ, người trả lời trước vậy mà là học thần.
[Thiệu Trạm]: Được.
[Hầu Tuấn]: Anh Thịnh đâu?
Hứa Thịnh một tay bấm điện thoại, không nghĩ nhiều, tiện tay trả lời: Cậu ấy à? Chờ cậu ấy tắm xong đã.