Editor: Mứt Chanh
Văn phòng chi nhánh công ty Lạp Vực tại Thành phố Y.
Kế toán Giang gõ cửa phòng làm việc của Trần Diệu, “Giám đốc Trần, trợ lý chọn cho cậu ở phòng họp, cậu muốn gặp một lần không?”
Dân cư ở thành phố Y thưa thớt, giá nhà đất tăng chóng mặt, tưởng như tương lai tươi sáng nhưng thực chất lại là động tiêu tiền để đầu cơ bất động sản. Ở đây chỉ có một trường đại học, nhân tài chuyên ngành tài chính kế toán vô cùng thưa thớt. Muốn kiếm tiền muốn thực hiện lý tưởng đều đi về Hải thị, việc tuyển người cũng trở nên cực kỳ gian nan.
Trần Diệu làm một mình đơn độc hơn hai tháng, làm không được nữa nên vội vàng gọi người thông báo tuyển dụng.
Đợt tuyển dụng này kéo dài hơn ba tuần, trong những ngày qua, người ta lần lượt đến phỏng vấn nhưng hầu hết đều bị xử bắn khi gặp mặt.
Trần Diệu tuyển chọn đến mức hơi phiền não, anh gật đầu, cặp mắt xếch phong lưu kia còn chưa tỉnh ngủ.
Kế toán Giang lại gõ cửa, Trần Diệu mới đứng dậy đi tới phòng họp.
Bên này mặc dù dân số ít nhưng diện tích lại rộng, chi nhánh công ty Lạp Vực còn lớn hơn bên Hải thị kia, phòng họp cũng rộng rãi sáng sủa.
Vừa mở cửa đã thấy một cô gái ngồi một mình trong phòng họp, nhìn xinh xắn.
Cô nhìn thấy Trần Diệu tiến vào thì vô ý thức đứng lên chào: “Đàn anh.”
Trần Diệu vốn đang lười lười, vừa nghe thấy thì nhíu mày: “Ơ? Đàn em?”
Chu Kỳ cười, bên môi hiện lên một lúm đồng tiền hơi ngọt ngào.
Trần Diệu vén tay áo sơ mi lên, ngồi xuống ở đối diện cô rồi giơ tay lên nói: “Ngồi đi.”
Chu Kỳ đáp ứng, ngồi dọc theo mép váy, nhìn nhau trong hai giây, Trần Diệu nói: “Sơ yếu lý lịch đâu để tôi nhìn.”
Chu Kỳ gật đầu và đưa bản sơ yếu lý lịch cho Trần Diệu.
Trần Diệu nhận lấy, nhìn sang một hồi, quả nhiên là đàn em trường mình, ngay phía sau anh một khoá, chuyên ngành tài chính, lại thi chứng chỉ kế toán, tiếng Anh sáu cấp đã qua, này không nói, hình như còn lấy học bổng, trừ chưa có kinh nghiệm làm việc ra, thì hiển nhiên chính là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Nhân tài.
Trần Diệu hơi hả lòng hả dạ, anh nhìn về phía Chu Kỳ: “Tại sao em lại muốn đến thành phố Y?”
Chu Kỳ mím môi cười ngại ngùng: “Ở bên cạnh mua nhà nên thuận tiện đến bên này làm việc, hơn nữa cũng là vì để học tập đàn anh nhiều hơn.”
Khá giỏi ăn nói đấy!
Trần Diệu gật đầu: “Vậy lúc nào thì có thể đi làm?”
“Ngày mai có thể.” Chu Kỳ đáp ứng cực kỳ lanh lảnh, Trần Diệu suy nghĩ lại nói: “Sao không liều một phen ở Hải Thị?”
Chu Kỳ thở dài: “Hơi lười biếng.”
Trần Diệu: “.....”
Câu trả lời này khá tốt.
Anh coi đó là điều hiển nhiên.
“Tiền lương vừa rồi phòng nhân sự đã nói với em chưa?” Bởi vì là thành phố Y mà không phải Hải thị, đãi ngộ bên này có thể rất tốt nhưng tiền lương lại không quá tốt.
“Nói rồi, không sao cả, em làm được, hơn nữa không phải lúc nào cũng làm trợ lý của anh? Đúng không?”
Trần Diệu nhíu mày: “Đúng vậy, em gái rất thông minh.”
Chu Kỳ nhẹ nhàng cười, hai người xem như là đạt thành chung nhận thức.
Trần Diệu nhận lấy sơ yếu lý lịch của cô rồi đứng lên, đưa tay về phía cô.
Ý là hợp tác vui vẻ.
Chu Kỳ sững sờ, sau đó đứng dậy, vươn bàn tay trắng nõn mềm mại ra, có lẽ cô không ngờ động tác của mình hơi lớn, lại vô tình đụng phải điện thoại trên bàn.
Màn hình điện thoại sáng lên, khi tay Trần Diệu đang nắm tay cô, tầm mắt nhìn ngay màn hình điện thoại của cô.
Vừa nhìn thấy thì mặt anh đã cứng đờ.
Màn hình của em gái Chu Kỳ này là anh mặc trang phục phù dâu kia với phần ngực độn không nói còn lộ ra đôi vai rộng lớn, trên cánh tay khoác khăn lụa, trên mặt lại trang điểm đậm.
Trần Diệu: “…”
Này con mẹ nó ở đâu ra em gái này thế?
Anh tỉnh bơ mới buông tay, nhìn về phía Chu Kỳ, lộ ra tươi cười anh tuấn: “Tối về nhà ăn cơm sao?”
Chu Kỳ không xác định được anh thấy không nữa, lặng yên tắt màn hình rồi cười nói: “Em sống một mình nên gọi món bên ngoài.”
Trần Diệu vỗ tay: “Tôi cũng ở một mình và gọi món bên ngoài, nếu vậy thì cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”
Chu Kỳ hơi kinh ngạc, cũng hơi căng thẳng nhưng không muốn bỏ qua cơ hội này, cô cười nói: “Vâng, đàn anh mời khách.”
Trần Diệu cười: “Nhất định nhất định.”
*
Quyết định ăn cơm xong, Chu Kỳ cũng không trở về mà ở trong phòng hội nghị nhìn tư liệu văn kiện. Trần Diệu trở lại phòng làm việc, vươn vai đi lại trong phòng làm việc, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy đương nhiên. Dù sao lúc trước Tô Hà kết hôn, không ít sinh viên ở Hải thị tham gia, nhưng đây là người đầu tiên lấy bức ảnh này của anh làm màn hình khóa một cách hào phóng như vậy.
Chậc.
Cái quỷ gì thế.
Anh giả gái đẹp như vậy sao?
Thực sự là một lần sảy chân để hận nghìn đời.
Rất nhanh, trong công ty lục tục có người tan tầm.
Trần Diệu cầm áo khoác âu phục mặc vào, không cài nút mà đẩy cửa phòng họp ra: “Đàn em.”
Chu Kỳ khép tài liệu lại rồi đứng lên, bỏ điện thoại vào trong túi xách, cười đáp lời đi tới chỗ Trần Diệu. Trần Diệu cầm chìa khóa xe, hỏi: “Thích ăn cái gì?”
Chu Kỳ: “Cái gì cũng được.”
Trần Diệu: “Vậy để tôi sắp xếp nhé?”
Chu Kỳ gật đầu: “Vâng.”
Xuống lầu một, chiếc Mercedez Trần Diệu khoa trương lao vọt. Trần Diệu quẹo vào đại lộ, suy tư về việc ăn cái gì, cuối cùng chọn được một nhà hàng kiểu Hong Kong.
Hoàn cảnh tốt, có thể nói chuyện, ăn gì đó cũng nhiều.
Dừng xe xong, hai người tiến vào nhà hàng, vị trí cửa sổ đã có người chiếm, chỉ có một cái bàn tương đối nhỏ cho hai người, không có lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể ngồi xuống ở chỗ này.
Hai người mỗi người một bên, vị trí hơi hẹp, chân hơi lộn xộn đã đụng trúng, hai tay đặt ở trên bàn cũng sẽ dễ dàng đụng phải.
Chu Kỳ ngồi ngay ngắn.
Trần Diệu cũng rất quy củ, anh lấy thực đơn cho Chu Kỳ để cho cô chọn.
Chu Kỳ không khách khí mà nhìn gọi hai món.
Trần Diệu thêm hai ly coca ô mai, lại thêm một món nữa để nhân viên phục vụ đi lấy.
Nhân viên phục vụ đi rồi, hai người lại im lặng. Trong phòng ăn người đến người đi, âm thanh thăng trầm, làm rối loạn suy nghĩ của cả hai người.
Trần Diệu vuốt cằm, đầu ngón tay gõ xuống bàn, cười nói: “Em gái, có thể cho tôi xem màn hình điện thoại một chút được không?”
Chu Kỳ không nhúc nhích, trong lòng lại nghĩ: Chết tiệt, quả nhiên thấy được.
Cô ồ lên một tiếng, nhìn về phía Trần Diệu, mặt rất nhỏ trông vô cùng xinh xinh mềm mại: “Đàn anh, vậy em có thể cũng nhìn màn hình điện thoại di động của anh không á?”
Có qua có lại mới là bình thường.
Trần Diệu nhíu mày hí mắt lại.
Đệch.
Thủ đoạn của em gái thật nhiều nha.
Anh gật đầu, rộng rãi nói với cô: “Có thể, trao đổi xem thôi.”
Chu Kỳ ồ lên một tiếng lấy điện thoại từ trong túi xách ra đặt ở trên bàn.
Trần Diệu móc đầu ngón tay, đẩy điện thoại di động ra giữa bàn.
Kiểu dáng điện thoại của hai người như nhau, thế nhưng trang trí lại không cùng dạng, Chu Kỳ dùng vỏ “mèo phát tài”. Còn Trần Diệu thì dùng vỏ đen tuyền.
Hai người đồng thời mở màn hình khóa điện thoại di động của mình, Trần Diệu nhanh tay cầm của Chu Kỳ nhìn trước, bỏ qua các ứng dụng khác nhau ở trên. Hình nền đi kèm đều là hình anh mặc trang phục phù dâu, ở nhiều tư thế khác nhau và có một trang hình nền được ghép từ một số bức ảnh. Chỉ có một bức bình thường duy nhất là một bức ảnh anh mặc đồ tốt nghiệp đứng ở chỗ đài phun nước đó nhảy lên bị chụp được. Cái này nằm ở một góc của bức ảnh ghép này, tuy nhỏ nhưng ít ra cũng đẹp trai một chút.
Còn cái khác, Trần Diệu một búng máu ngăn ở ngực.
Này là thầm mến anh hay chỉ coi anh thành nhãn dán?
Hả? Hả?
Sao cũng nhìn không giống như là thầm mến anh á...
Anh nhất thời yên lặng.
Chu Kỳ ở đối diện anh càng yên lặng hơn, bởi vì màn hình điện thoại di động của anh là đàn em Tô Hà.
Không sai.
Là em gái Tô Hà, mặc dù Tô Hà lớn hơn cô một tuổi, thế nhưng cô ấy là sinh viên tự do hai mươi mốt tuổi.
Trước đó còn nghe nói Trần Diệu thích Tô Hà.
Rất tốt, người ta đã kết hôn rồi mà anh vẫn chưa buông tha cho người ta.
Đây là tình yêu đích thực.
Chu Kỳ lặng yên trả di động lại, giọng nói hơi thấp: “Xem xong rồi.”
Trần Diệu ừ một tiếng, cũng không phát hiện ra cảm xúc của Chu Kỳ, anh nhấp vào hình nền của cô và hỏi: “Có thể xóa không? Hoặc là có thể đổi không? Ít nhất hãy thay đổi một vài tấm đẹp trai hơn của tôi đi chứ?”
Chu Kỳ nhìn màn hình điện thoại, lại nhìn anh một lát mới nói: “Vậy anh có thể đổi hình nền điện thoại được không?”
“Đổi cái gì? Tôi lại không có lỗi với em, em rõ ràng là có lỗi với tôi.” Trần Diệu chọc vào ảnh chụp màn hình khóa điện thoại vô cùng thê thảm kia của Chu Kỳ.
Chu Kỳ đoạt lấy di động mới nói: “Em suy nghĩ một chút đã.”
Trần Diệu kinh ngạc: “Em!”
Chu Kỳ ngẩng đầu, hơi cố tình gây sự: “Em thế nào?”
Trần Diệu: “…”
Mẹ kiếp.
Tôi có thể thế nào? Giết chết em à?
Cho đến khi cơm nước được dọn ra, hai người không nói một lời, Trần Diệu vừa ăn vừa nghĩ, thật ra đàn ông không thể keo kiệt như vậy được. Lúc trước đã quyết định đánh cuộc thì phải gánh chịu được hậu quả, nói không chừng toàn bộ trường học có không ít người đang truyền ảnh chụp của anh.
Anh.... quen là tốt thôi.
Đàn ông mà, co được giãn được, mới có thể lấy được vợ như Tô Hà.
Thế là như thế an ủi mình một trận, sắc mặt của Trần Diệu đã khá hơn nhiều, trái lại vị em gái đối diện này hình như đang giảm béo? Ăn ít như vậy hả?
Trần Diệu cầm đôi đũa lên, gắp một đũa lớn món Chu Kỳ vừa gọi vào trong chén cô cùng lời nói thấm thía: “Đừng giảm béo, béo chút mới tốt.”
Chu Kỳ ngẩng đầu đáp lại một câu: “Miệng đàn ông, gạt người như quỷ.”
Trần Diệu: “…”
Mẹ nó?
*
Ăn cơm xong đã hơn tám giờ. Thành phố Y bất kể là mùa hè hay là trời thu ngày mùa đông gì đó thì vào ban đêm đều hơi lạnh. Chu Kỳ ôm cánh tay, Trần Diệu nhìn cô như vậy mới cởi áo khoác ra cho cô.
Chu Kỳ không khách khí, nhận lấy choàng lên vai.
Trần Diệu dừng một chút mới nói: “Tôi muốn nhường em che chân lại một chút, váy hơi ngắn, không lạnh sao?”
Chu Kỳ lắc đầu: “Không lạnh.”
Trần Diệu: “Rất tốt, coi như tôi nhiều chuyện.”
Phụ nữ đều thích lộ đùi như vậy, anh cũng quen rồi. Hai người lên xe thì ấm áp, Trần Diệu nổ máy xe chở Chu Kỳ về.
Tiểu khu ở thành phố Y đặc biệt nhiều nhưng không tập trung, trên cơ bản cách một đoạn đường náo nhiệt một chút, còn lại đi kèm với núi hoặc biển nhỏ. Nói chung, họ không lái xe vào ban đêm và người nhát gan sẽ không đi ra ngoài bởi vì có nơi ngay cả cầu vượt sửa chữa vài năm cũng không thấy ai lui tới.
Tiểu khu của Chu Kỳ là một nơi rất lớn, cũng không tệ lắm nhưng tỉ lệ vào ở rất thấp.
Trần Diệu trực tiếp chạy đến dưới lầu cô, dù sao xe ngoài cũng có thể tiến vào. Chu Kỳ trả lại áo khoác cho anh mới xuống xe rồi cúi người vẫy tay với anh: “Chúc đàn anh ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.” Trần Diệu cầm áo khoác đặt ở ghế phụ, ló đầu ra nói.
Chu Kỳ nhìn khuôn mặt lãng tử của anh thì cân nhắc trong hai giây: “Anh còn thích Tô Hà sao?”
Trần Diệu dừng một chút, tay áp lên tay lái: “Đúng vậy, còn thích á.”
Chu Kỳ: “…”
CMN.
Cô đóng cửa xe và đi bộ về chỗ mình đang ở.
Trần Diệu hí mắt, nhìn bóng lưng cô một hồi mới nổ máy xe lái đi.
*
Ngày hôm sau.
Chu Kỳ chính thức đi làm, hai người đều để lộ hình nền trên màn hình điện thoại di động của nhau, không ai nhắc lại nữa, cuối cùng Trần Diệu cũng có một trợ lý xinh xắn đứng sau. Vì công ty chủ yếu phục vụ người ở gần thành phố Y cho nên phàm là làm việc, căn bản là phải điều động xe con, trên đường cao tốc vượt qua một vài ngọn núi, rất bận rộn đến các thành phố cấp một.
Vì bên này người phụ trách chính là Trần Diệu nên trong tay anh có nhiều đơn hàng, phải dẫn người ra ngoài thường xuyên, hôm nay không phải kế toán Lý thì chính là kế toán Giang, hoặc là chính là kế toán Triệu. Chu Kỳ cũng thể hiện năng lực con nhà người ta của mình, thiết lập công việc cực kỳ đáng tin, hai người dần dần quên mất sự khó chịu trong ngày đầu tiên phỏng vấn.
Còn có vướng mắc trong lòng kia.
Hôm nay.
Anh đã giúp một công ty thực phẩm kỳ cựu trong việc thanh lý tài sản. Sau khi thanh lý xong, ông chủ của công ty kia vẫn kéo Trần Diệu không buông và liên tục gọi cháu ngoan.
Ba Trần Diệu xác thực quen biết ông tổng giám đốc này, còn từng hợp tác qua một ít hạng mục, đáng tiếc đều là hạng mục bèo bọt, không kiếm được tiền nhiều nhưng tình bạn ở nơi đó.
Chỉ đến giai đoạn phát triển sau này, hai công ty tách ra, công việc kinh doanh của nhà họ Trần ngày càng lớn mạnh, nhưng công ty thực phẩm này lại vướng phải một số vụ kiện do rối ren tài chính.
Sau đó lại đối mặt với đóng cửa.
Lúc này ông kéo Trần Diệu muốn cùng đi ca hát, nói chuyện nhân sinh, tâm sự lý tưởng.
Trần Diệu bất đắc dĩ, nhìn cao tốc với hai ngọn đồi, cuối cùng quyết định cả nhóm đều nghỉ đêm ở thành phố Y, đoàn người cùng ông tổng giám đốc bức xúc này đi xã giao.
Hãy đáng thương đáng thương ông đi.
Một đống tuổi không dễ dàng gì mà.
Ăn cơm xong đến phòng bao, đoàn người vừa ca vừa múa vừa ăn vừa uống, ông chủ gọi tất cả rượu mạnh của Nga, ông dường như muốn tìm một chút thoải mái trong rượu.
Trần Diệu làm cháu ngoan, không theo không được.
Nhưng vài lần xuống bụng thì hơi chịu không nổi.
Chu Kỳ ngồi bên cạnh anh nhắc nhở: “Uống ít chút đi.”
Trần Diệu kéo cà vạt, ngả người ra sau, phong lưu trong mắt hiện lên một tia bất lực: “Uống hết rồi, còn có thể uống ít à? Em nhìn tôi đi, nếu như say, gọi điện thoại cho anh tôi.”
“Đây là số của anh trai tôi thì phải?” Trần Diệu đưa số của Trần Tiên Tuyển cho Chu Kỳ.
Chu Kỳ nhận lấy, ồ một tiếng.
Sau đó thì nhìn thấy Trần Diệu lại nâng ly với đối phương, Chu Kỳ ngồi lẳng lặng, nghe bọn họ hát thì nghịch điện thoại.
Quả nhiên Trần Diệu say thật, anh mở cổ áo, trông hơi nóng.
Chu Kỳ muốn đút một miếng dưa hấu cho anh ăn để hạ nhiệt độ cho anh. Cô giơ tay cầm miếng dưa hấu trên bàn rồi đưa đến môi anh: “Ăn dưa hấu đi.”
Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt đẹp của anh càng nhìn rõ hơn, như có ý cười nhếch mép, ngây người nhìn miếng dưa hấu.
Chu Kỳ không hiểu ra sao cả nên hơi đỏ mặt.
Cô biết.
Thầm mến chính là như vậy, lúc này anh không đủ tỉnh táo càng làm trái tim cô đập rộn ràng.
“Ừ, ăn thôi.” Trần Diệu không xoắn xuýt lâu lắm, nắm lấy cổ tay cô, lại gần cắn dưa hấu. Chu Kỳ nhìn chằm chằm đôi môi xinh đẹp của anh, lại cố ý dời tay đi nên anh theo qua đây. Chu Kỳ hí mắt, can đảm tăng lên, cố ý dẫn dắt bờ môi của anh đi tới trước mặt mình. Trần Diệu đang muốn lui về sau thì cô ngước cổ lên hôn tới.
Bùm bùm, pháo hoa bay lên trời.
Trần Diệu lùi lại theo bản năng, còn muốn lui nữa lại bị cô hôn thật chặt, sau đó, đầu lưỡi quấn lấy, Trần Diệu chủ động.
Trong lòng Chu Kỳ hừ lạnh một tiếng.
Mắc câu đi.
*
Ngày hôm sau, Trần Diệu say rượu đi vào trong phòng làm việc, phát hiện ánh mắt mọi người nhìn anh hơi là lạ, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay mới hỏi: “Trợ lý Chu đâu?”
Lời nói vừa dứt, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Chu Kỳ cắn môi dưới đi ra, sắc mặt đỏ lên, có hơi ấm ức.
Trần Diệu nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Kế toán Giang tựa như khó mà mở miệng.
Một hồi lâu mới nói: “Giám đốc Trần, chiều hôm qua cậu cường hôn trợ lý Chu người ta.”
Trần Diệu dại ra.
Rất lâu: “Mẹ kiếp?”
Này con mẹ nó là thật hay giả?