Lúc này thì đến cả Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh cũng phải nín thở, nói sao thì Cảnh Vân Trạch cũng là bang chủ của một bang phái lớn, ai ai mà không biết anh là người máu lạnh, giết người không gớm tay, nhưng có lẽ đối với người chị dâu mới cưới này thì anh hai chẳng là cái đinh gì cả.
Ngay cả Cảnh Vân Trạch cũng không ngờ được bản thân sẽ có một ngày bị như thế này, anh đưa mắt nhìn Lâm Quân Nhi, vốn định mắng cô một trận, nhưng có lẽ cô không biết nguy hiểm đang trước mắt nên vẫn an ổn mà hát du dương một bài. Giọng hát trong trẻo, nhẹ nhàng lại khiến cho cả Cảnh Vân Trạch và Cảnh Vân Trình phải nhìn cô bằng cặp mắt khác.
Anh còn đang định nói gì đó thì Tước Xạ đã đi đến, nói nhỏ vào tai anh chuyện quan trọng, ánh mắt của anh lập tức thay đổi. Anh nhìn cô, nói:
- Mấy đứa ở lại chơi, anh có việc đi xử lý gấp.
Nói xong thì anh cũng có nhìn về phía của Lâm Quân Nhi, nhưng hình như cô chẳng để ý đến lời anh nói là mấy. Nhưng không sao, người mới có cứng đầu đến đâu thì anh còn huấn luyện được, huống chi chỉ là một cô gái nhỏ không có sức kháng cự, mọi chuyện rồi cũng sẽ đi vào quỷ đạo của nó thôi.
Đợi khi Cảnh Vân Trạch rời khỏi thì Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà liền vỗ tay tán thưởng, nói:
- Chị dâu, chị cừ thật đấy. Trước giờ chưa ai dám nói chuyện với anh hai như vậy, đến cả cha mẹ nói chuyện với anh ấy cũng phải kiêng dè mấy phần.
Nhưng họ chỉ thấy một mà không biết hai, ai nói cô không sợ chứ? Vừa rồi cũng chỉ là cô mạnh miệng vậy thôi, chứ cô dù gì cũng thân cô thế cô, hơn nữa mắt còn không nhìn thấy đường, nếu thật sự Cảnh Vân Trạch ra tay trừ khử cô thì cô trốn bằng niềm tin à?
Nhưng nếu dựa vào lời nói của Cảnh Vân Tranh thì cô lại không đúng, theo như những gì họ nói về Cảnh Vân Trạch thì anh là kẻ không màn tình thân, vậy tại sao từ hôm qua đến giờ cô nói móc anh cũng mấy lần, nhưng hình như anh không giận thì phải?
Suy nghĩ của Lâm Quân Nhi còn chưa kịp hoàn chỉnh thì Cảnh Vân Trình đã nhận được điện thoại của cha, ông ấy bảo cậu ta về Cảnh thị có việc gấp. Nên cậu ta đành để Vân Tranh ở lại rồi về trước, lúc này thì Vân Tranh mới nói.
- Nếu chị không gả thay cho Lâm Tuệ Y thì tốt quá.
Lâm Quân Nhi và Diệp Vấn có chút không hiểu, nếu cô không gả thay cho Y Y thì sao chứ? Nếu như không phải vì em gái thì cô cũng chẳng muốn dính dáng gì với thế gia vọng tộc như Cảnh gia, nhưng mà hình như cô có thể cảm nhận được ánh mắt của hai anh em nhà họ Cảnh đúng là rất khác lạ.
- Chị dâu, thật ra trước ngày kết hôn của anh hai, thì anh ba đã có nói với cha mẹ rằng anh ấy đã có ý muốn kết hôn.
- Chuyện này thì liên quan gì đến chị?
- Liên quan chứ. Người anh ấy muốn cưới là chị, vừa rồi gặp chị ở đây, còn biết chị gả thay cho em gái... Anh ấy còn sốc đấy.
Lâm Quân Nhi có chút không hiểu, nếu nói về tiếp xúc thì cô tiếp xúc với người em rể hụt Cảnh Vân Trạch nhiều hơn, chứ còn người em trai của em rể hụt này thì cô chẳng có chút ấn tượng. Ngay cả hôm đưa sính lễ thì cô và cậu ấy cũng chẳng trò chuyện được câu nào, sao đột nhiên lại nói muốn lấy cô? Gia đình này đúng là lạ thật đấy.
Nhưng Lâm Quân Nhi còn chưa kịp tiêu hóa hết câu nói của Cảnh Vân Tranh thì Triệu Thiếu Hà đã nói:
- Thật sao? Anh Vân Trình thật sự muốn cưới Quân Quân sao? Không phải chứ, anh ấy nổi tiếng là Đường Tăng không gần nữ sắc, em còn tưởng anh ấy... Anh ấy là "đoạn tụ".
- Phỉ phủi cái miệng thiêng của em, Triệu Thiếu Hà chị họ nói cho cưng biết nhé, nếu so sánh giữa việc gả cho anh hai và anh ba, thì gả cho anh ba còn tốt hơn.
Triệu Thiếu Hà đương nhiên hiểu rồi, nhìn tính cách của cả hai người là biết. Một người thì ngang tàn, bá đạo, còn có chút cổ quái. Nhưng người còn lại tuy có chút khép kín, nhưng lại cực kỳ dịu dàng, chu đáo, không những thế mà Cảnh Vân Trình còn là người dễ nói chuyện, gả cho cậu ta đúng là không tồi.
Lâm Quân Nhi nghe đến đây thì đầu óc hoang mang vô cùng, nhưng mà chợt cô lại tự trấn an bản thân, hiện tại cô hoang mang cái gì chứ? Rõ ràng mối quan hệ này của cô và Cảnh Vân Trạch chỉ là hợp đồng, sớm thôi họ sẽ ly hôn, đến lúc đó thì cô chỉ cầu mong bản thân chạy càng xa càng tốt, chứ còn dính với Cảnh gia thì đời của cô đúng là quá đen đủi rồi.
- Chị dâu, thật ra giữa chị và anh hai chỉ là hợp đồng. Chị có thể cân nhắc anh ba mà?
- Vân Tranh, em đang tự đào góc tường của anh hai em sao? Nếu anh hai em biết thì sẽ khen em ngoan ngoãn đó.
Nhắc đến Cảnh Vân Trạch là Cảnh Vân Tranh tự bật chế độ ớn lạnh, nói là anh em trong nhà, anh cũng cưng chiều cô ấy, nhưng cái giọng của Cảnh Vân Trạch thì không thay đổi được. Anh lúc nào cũng lạnh lùng, khó chịu, tựa như là người ta mắc nợ anh tám mươi kiếp chưa trả vậy, nghĩ lại thì nếu anh biết cô em gái như Cảnh Vân Tranh đang đào góc tường nhà anh, thì Cảnh Vân Trạch sẽ xé xác cô ấy ra mất thôi.
- Chị đừng nhắc nữa, nhắc đến anh ấy là em nổi gai óc rồi này.
- Cũng biết sợ sao? Còn tưởng em là người không sợ trời, không sợ đất chứ.
- Cảnh Vân Tranh em trời không sợ, đất không sợ, cha mẹ không sợ, chỉ sợ mỗi Cảnh Vân Trạch.
Lâm Quân Nhi và Triệu Thiếu Hà nghe đến đây liền bật cười lớn. Nhưng mà lúc này thì cô cũng bắt đầu lo cho cuộc sống sau này của cô, nghĩ lại xem từ hôm qua đến bây giờ cô đã đắc tội anh bao nhiêu lần... Có khi nào Cảnh Vân Trạch sau khi xử lý việc công, thì sẽ về nhà xử trảm cô không?
Nghĩ đến kết cục có thể rất bi thảm của bản thân, cô liền rùng mình một cái, tự nhủ:
- Thôi thì dù sao cũng chết, hi vọng bản thân chết nguyên vẹn chút.
Cô đã nói rất nhỏ, nhưng nhìn cô lảm nhảm thì Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà cũng khó hiểu, liền nghiêng đầu hỏi:
- Chị dâu, chị nói gì vậy?
- À... Ờ... Không có gì, nói khùng nói điên thôi.
Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh cũng gật đầu, đúng là nhìn cô cũng giống bị điên thật, không cãi được luôn.