Hai ngày sau, vào một ngày nắng đẹp trời khiến tâm tình người ta tươi tốt, bỗng dưng lại có một tiếng siết nổ ầm lên từ chỗ Tưởng Mộng Hoàn cô.
- Gì cơ? Ba muốn con tối nay về nhà ăn cơm? Ba không nhằm chứ? Ba vẫn còn nhớ bà còn một người con gái là con sao?!
Tưởng lão gia - ba của Mộng Hoàn không biết đã bao năm rồi không liên lạc với cô, vậy mà hôm nay lại muốn cô về ăn cơm? Chuyện này đúng là chuyện nực cười nhất từ trước đến nay rồi.
"Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?"
- Vậy được, tối nay con sẽ về!
Tuy trong lòng không ngừng thấp thỏm, lo âu nhưng biết sao được, lỡ đâu lần này trở về lại có chuyện tốt xảy ra với cô!!
...----------------...
Thế là tối cô liền bắt taxi trở về Tưởng gia, trở về ngôi biệt thự....!mà cô không bao giờ muốn bước chân vào.
Vì...!nơi đây thật sự quá phức tạp, quá cao sang và ngột ngạt đầy mùi tiền và quyền lực, và cô vốn dĩ không hề thuộc về nơi đây.
Tưởng Mộng Hoàn vẫn ăn vận như thường ngày với đôi mắt kính dày cộm và thân hình quê mùa, chả có tí gì giống một vị tam tiểu thư cả.
Khi Mộng Hoàn bước chân vào cửa Tưởng gia thì đã nhận ra rõ rệt sự khác biệt đẳng cấp.
Bao năm không trở về mà bầu không khí vẫn y thế, những người hầu trong biệt thự không ai là không bàn tán, không ai là không nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Ha! Có gì đáng để tâm chứ, mình còn lạ gì với cái thân phận này, một đứa con hoang được nhặt về!"
Nhưng vì cô đã quá quen thuộc với cảnh này nên cô cũng khá bình thường, chỉ cúi đầu rồi bước vào trong tránh né ánh mắt của bọn họ.
Bước chân vào bên trong, cô cứ tưởng sẽ vô cùng ngột ngạt, khó thở, nhưng không hiểu Tưởng phu nhân lại trở nên rất ân cần với cô, cứ thúc giục cô ngồi xuống bàn ăn rồi cười nói, không lẽ...!bà ấy đã thay đổi thật sao?
- Mau ngồi đi! Tiểu Hoàn, hôm nay dì nấu rất nhiều món ngon cho con đấy, toàn là những món con thích thôi.
Mộng Hoàn cười gượng rồi nhìn vào những món ăn trên bàn, trong đó...!có món thịt gà chiên, thịt gà kho kho, thịt gà nướng...!hầu hết toàn là thịt gà, chỉ có vài món thịt lợn và thịt bò.
- Dì à! Con...!bị dị ứng với thịt gà!!
- Hả? Không phải chứ? Dì tưởng đây là những món con thích ăn chứ! Chắc là dì nhớ nhầm rồi!!
Chị của cô - nhị tiểu thư nhà họ Tưởng - Tưởng Y Như cáu gắt lên tiếng.
- Không ăn được thì đừng ăn, cũng đâu có ai ép cô phải ăn hết nhiêu đây!! À, mà em gái à, sao bao năm rồi em vẫn tồi tàn thế kia, nếu mà để người khác biết em là con của Tưởng gia thì thật là mất mặt ba mẹ.
Đại thiếu gia nhà họ Tưởng - Tưởng Tuấn Anh nhanh chóng ngăn miệng Tưởng Y Như lại.
- Em nói nhiều quá, ăn đi! Cũng đã đính hôn rồi, sắp phải gả đi rồi mà tính tình vẫn như vậy.
Hôm nay ba gọi em gái về là có chuyện quan trọng, em đừng có phá.
Tưởng Y Như bực bội.
- Em gái gì chứ? Ai có em gái là con ả quê mùa như cô ta!! Nhìn thôi đã thấy chướng mắt rồi, thật mất hứng, em không ăn nữa, em lên phòng đây!!
Nói xong cô ta hậm hực bỏ lên lầu.
- Tiểu Hoàn, con đừng nghe nó làm gì, mau ăn đi để thức ăn nguội hết thì không ngon.
Nhận ra được mọi thứ hình như không chỉ là một bữa cơm tối bình thường, Mộng Hoàn bất an.
- Lúc nãy anh bảo là ba gọi em về có chuyện quan trọng..
rốt cuộc là chuyện gì?!
Đúng lúc, Tưởng lão gia từ phòng khách bước xuống.
- Nếu con đã hỏi thì ba đây cũng không cần dài dòng làm gì.
Con chuẩn bị tinh thần đi, ba đã sắp xếp cho con một cuộc xem mắt vào tối mai rồi.
Tưởng Mộng Hoàn sững sờ đứng phắt dậy, cô không nghe nhầm chứ?!
- Con không đồng ý, sao ba có thể tự ý quyết định như vậy được.
- Tại sao không chứ?! Con cũng đã hai mươi sáu rồi, cũng nên lấy chồng rồi.
Hơn nữa người này không hề tệ, cậu ấy là con trai nhà họ Lâm.
Nhà họ với nhà ta đã thân thiết bấy lâu, nếu còn làm sui gia thì còn gì bằng, con cũng đâu có thiệt!
Tưởng Mộng Hoàn cười dài trong sự đau đớn.
- Ba đừng có giả vờ như muốn tốt cho con.
Anh ta dễ dàng đồng ý như vậy sao? Cho dù đồng ý cũng là do sự ép bức hai nhà, có phải không? Ba...! vốn có ý muốn liên hôn, muộn thế lực họ họ Lâm để tăng thêm địa vị trong giới kinh doanh phải không? Ha! Con không đồng ý, càng không bao giờ để ba sắp đặt cuộc đời của con.
Tưởng Mộng Hoàn cầm giỏ lên quay lưng bước đi nhưng lại bị Tưởng phu nhân cản lại.
- Mày đứng lại đó! Mày nghĩ mày là ai hả con kia, có phúc mà không biết hưởng sao? Cái nghề viết tiểu thuyết kia của mày thì ăn nên làm ra được gì, thay vì thế thì mày bước vào nhà họ Lâm không phải tốt hơn?? Ha! Nếu mà Tưởng Y Như nó chưa đính hôn thì tới lượt mày chắc, ở đó mà hống hách, ngạo mạn.
Mày tỏ ra thanh cao thế thì được gì nào? Mày cũng giống như mẹ mày, là hồ ly tinh thôi!!!
Nghe thấy mẹ mình bị mắng, Tưởng Mộng Hoàn không cam lòng.
- Dì nói gì tôi cũng được nhưng tôi không cho phép dì nhục mạ mẹ tôi!!
- Ha!!! Vậy sao? Thế thì xem mày có cái bản lĩnh đó không??!
- Dì....
Tưởng lão gia đập bàn.
Rầm!!
- Đủ rồi, không nói nhiều, ngày mai con chỉ cần đến đó là được.
Tốt nhất là hãy trang điểm và ăn mặt cho đẹp vào để quyến rũ Lâm thiếu gia.
- Nếu con cứ nhất quyết không nghe thì sao?!
- Vậy thì...!cái cô nhi viện kia....
- Ba muốn làm gì cô nhi viện??!!
- Con nghĩ xem, ba có thể làm gì được?!?
Bị uy hiếp Tưởng Mộng Hoàn chỉ đành siết chặt tay, cắn chặt răng.
- Được, xem như là các người giỏi!!
Song, cô quay lưng bỏ đi!!
- Cuộc xem mắt này rất quan trọng, tốt nhất là đừng để thất bại, nếu không...!đừng trách ba của con vô tình.
"Vô tình? Các người có tình với tôi lúc nào vậy?"