Chương 117: Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Phiên bản 13318 chữ

Ngày đầu tiên của ngày mùng một Tết, cả nhà họ Ôn ngoại trừ ông cụ dậy sớm ra, tất cả mọi người đều ngủ nướng.

Ngay cả Ôn Diễn từ trước đến nay luôn ổn định thời gian nghỉ ngơi cũng ngủ nướng.

Lúc ăn sáng chỉ có một mình ông cụ ngồi ở bàn ăn, đối mặt với bàn cơm trống không, ăn bữa sáng này càng ngày càng tức.

“Rốt cuộc người trẻ tuổi bây giờ xảy ra chuyện gì vậy? Một đêm không ngủ ban ngày không dậy nổi, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cơ thể cũng chơi chết! Ngay cả ông già nửa chân đã bước vào trong quan tài như tôi cũng không bằng!”

Đến gần mười một giờ sáng, dì giúp việc trong nhà đã chuẩn bị cơm trưa rồi, mấy tiểu bối mới lục tục xuống nhà.

Mỗi đứa xuống, ông cụ nói âm dương quái khí* một câu.

*Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định

Cháu gái và cháu rể là những người dậy sớm nhất.

Sau khi hai người nghe ông cụ cằn nhằn xong thì ngồi trên ghế sofa xem TV với ông cụ, hôm nay đài truyền hình vẫn đang phát lại Đêm hội mùa xuân tối qua nhưng vẫn không ai xem, TV lại mở ra như vậy, chỉ có thỉnh thoảng màn ảnh có nghệ sĩ nào từng hợp tác hoặc có quan hệ không tồi xuất hiện, Ôn Lệ mới thuận tiện tán gẫu vài câu công việc với Tống Nghiên.

Người chiến thắng cuối cùng của cuộc thi ngủ nướng ngày Tết không phải là Ôn Chinh hay Từ Lệ, hiếm khi năm nay lại thay đổi người.

Ôn Chinh và Từ Lệ đều ngáp ngắn ngáp dài xuống lầu, kiểu tóc của người là kiểu tóc trào lưu cần nhiều tóc và dài, bình thường sau khi tạo kiểu chăm chút xong nhìn rất trào lưu rất đẹp trai, hôm nay dậy quá trễ không làm tóc kịp nên nhìn tóc rất rối bời.

“Đi! Chải tóc lại cho tôi! Hai thằng đàn ông đội hai cái đầu ổ chim không xấu hổ à!”  Ông cụ ra lệnh: “Không chải kỹ tôi trực tiếp dùng tông đơ cạo hai đầu đứa bây, tin không?”

Không còn cách nào khác, hai cậu cháu đành phải chải đầu.

Ôn Lệ buộc tóc đuôi ngựa cao đơn giản cười đến vô cùng vui sướng khi người gặp họa.

“Lạ quá, ngay cả Ôn Chinh và Từ Lệ hai người này đều dậy rồi.” Rốt cuộc người chướng mắt cũng rời đi, ông cụ lẩm bẩm nói: “Sao cậu cháu còn chưa dậy?”

Ôn Lệ vừa cắn hạt dưa vừa nhún vai nói: “Không biết.”

Ông cụ suy nghĩ nửa ngày, hạ thấp giọng hỏi: “Cháu nói coi không phải cậu cháu chưa đám cưới mà đã đẻ một đứa cháu cho ông rồi chứ?”

Tống Nghiên vốn đang yên lặng uống trà bỗng dưng nghẹn một chút, biểu cảm Ôn Lệ phức tạp, không biết sao ông ngoại nghĩ đến chuyện này.

“Không thể nào, cậu cháu là người truyền thống như vậy, làm sao có thể lên xe trước sau mới bù vé chứ.”* Ôn Lệ lắc đầu.

*Giống ăn cơm trước kẻng á.

Ông cụ vừa may mắn vừa thất vọng mà mím môi.

Đến gần ăn cơm trưa, rốt cuộc hai người cũng khoan thai đến muộn.

Phản ứng của người nhà họ Ôn đều rất bình thường, hỏi hai người rửa mặt tốt chưa, chuẩn bị ăn cơm, ngược lại chính Thịnh Nịnh cảm thấy rất ngượng ngùng.

Cô càng ngượng ngùng, lại càng oán trách Ôn Diễn.

Trước khi đi ngủ, cô ngàn lần vạn lần dặn dò Ôn Diễn, bảo anh nhất định phải gọi mình dậy sớm một chút, bình thường ở nhà lười biếng không quan trọng nhưng đây là ở nhà họ Ôn, nhất định không thể dậy quá trễ.

Kết quả vào buổi sáng, đồng hồ báo thức vừa vang lên, Ôn Diễn trực tiếp bấm tắt, Thịnh Nịnh mơ mơ màng màng tỉnh lại hỏi anh mấy giờ, lại bị người đàn ông ôm vào trong ngực còn nói còn sớm tiếp tục ngủ đi.

Sau đó cứ vậy trực tiếp ngủ đến trước bữa trưa.

Nhìn tinh thần hai người cũng không tốt lắm, vì thế vốn dĩ Ôn Lệ không hoài nghi nguyên nhân hai người thức dậy muộn cũng hơi hơi hoài nghi.

Không phải cô ấy sẽ chào đón em trai họ hay em gái họ chứ?

Ông cụ cũng nghĩ như vậy, miệng Ôn Diễn tương đối cứng, cho dù là bố cũng cạy không ra cho nên ông bảo cô gái duy nhất trong nhà là Ôn Lệ đi hỏi bóng hỏi gió, tìm Thịnh Nịnh hỏi thăm một phen.

“Hỏi rồi.” Ôn Lệ nói: “Năm sau mợ sẽ thi cho nên hôm nay mợ ấy dậy muộn là vì buổi tối học muộn.”

“Vậy cậu cháu thì sao?”

“Bởi vì không muốn làm phiền mợ học tập cho nên hôm qua xem TV ở trong phòng khách tới hơn ba giờ, cũng dậy muộn.”

“...” Mặt mày ông cụ phức tạp, cuối cùng vẫn là gật đầu miễn cưỡng nói: “Được rồi, có chí tiền lên là tốt.”

Vốn dĩ bao lì xì năm mới cho Thịnh Nịnh đã được chuẩn bị số tiền sẵn rồi, cuối cùng ông cụ lại thêm sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu mươi sáu tệ nữa, có nghĩa là kỳ thi thuận lợi.

Qua mùng một Tết, mùng ba Ôn Diễn với Ôn Chinh phải đi làm, mùng bốn Tết hai vợ chồng Ôn Lệ với Từ Lệ nhận được lời mời tiệc Nguyên Tiêu của đài truyền hình nên cũng phải sớm kết thúc kỳ nghỉ để trở về làm việc, tuy rằng trong lòng ông cụ không nỡ nhưng bọn nhỏ đều có công việc riêng, ông cũng không thể không thả người đi.

Duy chỉ còn lại Thịnh Nịnh là thí sinh chuẩn bị thi cử, vốn dĩ cô cũng là mùng ba Tết sẽ đi theo Ôn Diễn, kết quả bị ông cụ bắt ở lại nhà họ Ôn để hỗ trợ ứng phó với họ hàng thân thích đến tận nhà chúc Tết.

Lúc đầu Ôn Diễn không đồng ý, những người khác cũng cảm thấy không hợp quy tắc, ông cụ mất hứng vừa oán giận vừa bán thảm, cuối cùng vẫn là Thịnh Nịnh mềm lòng, đồng ý ở nhà họ Ôn thêm vài ngày.

Cứ một họ hàng thân thích tới cửa chúc Tết, ông cụ liền đẩy Thịnh Nịnh ra để giới thiệu, Thịnh Nịnh vốn còn tưởng rằng mình sẽ như đứng đống lửa như ngồi đống than rất mất tự nhiên, kết quả ông cụ đúng là chỉ để cho cô lộ mặt sau đó tùy tiện nói chuyện hai câu rồi để cho cô trở về phòng.

Thỉnh thoảng có họ hàng thân thích ngăn cản nói lại muốn nói chuyện phiếm thì cũng bị ông cụ một câu từ đẩy đi.

“Năm sau vợ Ôn Diễn phải đi thi, ngồi đây nói những câu vô ích với chúng ta còn không bằng tranh thủ thời gian đọc sách nhiều hơn một chút.”

Cho dù là ở nhà họ Ôn, mỗi ngày Thịnh Nịnh vẫn đọc sách học tập ở trong phòng như cũ, chỉ một ngày ba bữa thì ông cụ mới gọi cô xuống lầu ăn cơm, thời gian còn lại hoàn toàn không khác gì một mình mình.

Thịnh Nịnh ở nhà họ Ôn đến mùng bảy Tết, Ôn Diễn đến đón Thịnh Nịnh về.

“Thi thật tốt có nghe thấy không?” Trước khi đi, ông cụ dặn dò Thịnh Nịnh: “Da trâu bác đều khoe khoang ra ngoài rồi, nói sau này vợ Ôn Diễn sẽ làm việc ở Bộ Ngoại giao, con đừng làm bác mất mặt.”

Thịnh Nịnh dùng sức gật đầu: “Bác yên tâm ạ.”

Trên đường ngồi xe trở về, Ôn Diễn hỏi Thịnh Nịnh mấy ngày nay ở nhà có tự nhiên không, Thịnh Nịnh liền nói thành thật tình huống mấy ngày nay.

Khóe miệng Ôn Diễn giật giật.

Thật ra ông già cũng không cần nhiều, chính là muốn lúc bình thường ăn cơm có người ăn cùng ngồi cùng hoặc là lúc một mình rảnh rỗi không biết nên làm cái gì thì có thể nhớ tới trong nhà còn có người là được.

-

Có vẻ như kỳ nghỉ năm mới dài dòng đã trôi qua.

Năm sau, Thịnh Nịnh chính thức tham gia thi viết do cơ quan công chức thống nhất sắp xếp, ngày danh sách thi vòng hai được công bố, cô lên mạng tra cứu, cuối cùng tìm được số giấy chứng nhận dự thi của mình ở đầu danh sách.

Còn một bước cuối cùng nữa.

Học kỳ đầu tiên của cô tốt nghiệp vì vấn đề của giáo viên hướng dẫn đã bỏ lỡ kỳ thi tuyển chọn do Bộ Ngoại giao sắp xếp ở trường, bây giờ vất vả lắm mới vượt qua được cửa ải này, cô không muốn xảy ra bất kỳ sai sót nào nữa.

Thịnh Nịnh hít sâu một hơi, càng thêm cố gắng bắt đầu chuẩn bị thi vòng hai,

Kỳ thì vòng hai được chính thức công bố vào đầu tháng ba, nội dung kiểm tra bao gồm kiểm tra chất lượng tâm lý và kiểm tra trình độ chuyên môn, trong đó bài kiểm tra trình độ chuyên môn được chia thành bài kiểm tra viết và kiểm tra miệng, cùng với vòng phỏng vấn cuối cùng, khoảng thời gian gần một tuần.

Nói cách khác, trong vòng một tuần này, Thịnh Nịnh cần phải duy trì một trăm phần trăm chuyên chú đối mặt với mỗi kỳ thi.

Vào cuối tháng ba, cuộc phỏng vấn cuối cùng cũng kết thúc lúc sáu giờ chiều.

Dù kết quả như thế nào, tóm lại áp lực kéo dài nửa năm này cuối cùng cũng đóng dấu chấm hết tại đây.

Ôn Diễn cố ý kết thúc công việc sớm, đỗ xe ở cửa học viện chờ cô thi xong.

Đi ra từ phòng thi, Thịnh Nịnh đã không còn sức lực suy nghĩ cái khác, trầm mặc ngồi trong xe, sắc mặt cũng không tốt lắm, Ôn Diễn hỏi cô có muốn đi ăn cơm không, cô lắc đầu, nhẹ giọng nói tạm thời còn ăn không vô.

Ôn Diễn không miễn cưỡng, lái xe dẫn cô đến quảng trường công viên gần nhất, muốn dẫn cô tản bộ thoải mái một chút.

Cuối tháng ba gió buổi tối còn mang theo một tia mát mẻ nhưng mùa đông đã hoàn toàn phai nhạt, thời tiết này không lạnh không nóng, rất thích hợp để đi ra ngoài.

Trên quảng trường rộng lớn như vậy cũng có không ít cư dân ở gần đó cũng đang tản bộ, dì nhảy múa trên quảng trường đã tập hợp xong, người dẫn đầu đang điều chỉnh âm thanh, bọn nhỏ cầm đồ chơi dạ quang của mình đuổi theo đùa giỡn nhau.

Hai người vốn đi rất tốt, bỗng nhiên Thịnh Nịnh lại dừng bước, dang tay ôm lấy eo anh từ phía sau.

“Cuối cùng em cũng thì xong rồi.” Cô nói: “Đau đớn quá.”

Áp lực trong khoảng thời gian này quá lớn, cảm xúc đè nén không dám bày tỏ ra bên ngoài, cho đến bây giờ giờ giờ mới hoàn toàn thoải mái.

Mà cô đã là người trưởng thành, áp lực thi cử không chỉ là thành tích, còn về triển vọng và tương lai của mình.

Ôn Diễn cũng không thể đi về phía trước nên tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.

Lẳng lặng mặc cho cô ôm một lát, lúc này Ôn Diễn mới nhẹ giọng mở miệng: “Đừng tạo áp lực cho mình quá lớn.”

Mấy ngày nay cơ hội anh và Thịnh Nịnh gặp mặt không nhiều lắm, thỉnh thoảng dẫn cô ra ngoài ăn cơm nhưng cô vẫn nghĩ đến kỳ thi.

Thịnh Nịnh không phải không biết nghỉ ngơi kết hợp làm việc nhưng vẫn không khỏi cảm thấy khẩn trương.

“Nhưng mà anh, còn có người nhà anh, em gái em, bạn bè em, mọi người đều muốn em thi đậu, em không muốn để mọi người thất vọng, cũng không muốn làm cho mình thất vọng.”

Cô mím môi, bỗng dưng rất trẻ con hỏi: “Nếu em không thi đậu, anh còn thích em không?”

Một mặt là sợ thi không tốt làm cho những người xung quanh cảm thấy thất vọng, mặt khác cũng không thể tránh khỏi là bởi vì mặt mũi, sợ cố gắng lâu như vậy cuối cùng lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng, bị người nói nhỏ bàn tán nghị luận ở sau lưng.

*Lấy giỏ trúc múc nước: Giỏ trúc không kín, múc bao nhiêu cũng xì hết ra ngoài, ý nói công dã tràng.

Ôn Diễn hiểu cảm giác áp lực này của cô, dưới áp lực cường độ cao như trước cho đến bây giờ thần kinh mới được thả lỏng, cực kỳ cần người bên cạnh có thể đi cùng, nói cho cô biết dù kết quả tốt xấu, cũng không sao hết.

“Ngốc sao em?” Ôn Diễn nói: “Em thi đậu hay không thì cũng là phu nhân Ôn, chuyện này không thay đổi.”

Có những lời được anh hơi mạnh mẽ an ủi, Thịnh Nịnh nghĩ thầm dù sao mình cũng đã dốc hết toàn lực, không thi đậu cũng không tính là tiếc nuối.

Trước khi có kết quả vòng thi thứ hai, cô còn tự an ủi mình, không có việc gì, nhiều người ưu tú như vậy, tất cả mọi người đều là cạnh tranh công bằng, cho dù thua những người đó cũng không tính là mất mặt.

Từ kỳ thi quốc gia chọn ra chín trăm người, lại từ chín trăm người người chọn ra hai trăm người, cuối cùng trong hai trăm người này chọn ra một trăm rưỡi người cuối cùng.

Chỉ có điều cũng may Thịnh Nịnh là một người trong một trăm năm mươi này, hơn nữa thành tích tương đối đứng đầu.

Cũng không biết là vào trang web chính thức bao nhiêu lần rồi, bây giờ lời nói của Bộ trưởng còn được thể hiện trên trang web chính thức của kỳ thi.

“Các thanh niên bạn trẻ thân mến:

Chào mừng các bạn đến với sự nghiệp ngoại giao của tổ quốc.

Đây là một sự nghiệp thiêng liêng, cao cả, công tác đối ngoại đầy thách thức, cần phải vượt qua khó khăn mà tiến lên, ở một điểm khởi đầu mới trong lịch sử ngoại giao Trung Quốc ngày nay đã tạo ra một sân khấu rộng lớn cho đông đảo thanh niên ưu tú báo đáp tổ quốc, thể hiện tài năng, tầm nhìn giá trị cuộc sống”.

Mà đến khoảnh khắc này. Thịnh Nịnh mới cảm giác rõ ràng những lời này giống như là nói với cô.

“Đồng chí Thịnh Nịnh, chúc mừng đồng chí thông qua cạnh tranh công bằng trở thành một thành viên của Bộ Ngoại giao, hy vọng trong tương lai đồng chí có thể đóng góp trí tuệ và sức mạnh của mình để xây dựng ngoại giao nước lớn với đặc điểm của Trung Quốc!”

Sau khi tất cả các thủ tục kiểm tra sức khoẻ và kiểm tra chính trị được thông qua, cô nhận được một cuộc gọi từ Phòng Cán bộ, nhận được một lá thư chính thức, từ năm ngoái đến năm nay, hơn nửa năm, bao nhiêu kỳ thi lớn và nhỏ, học tập chăm chỉ cuối cùng sự đền đáp cũng đã đến.

Trước tiên Thịnh Nịnh gọi điện thoại cho Ôn Diễn, đầu tiên Ôn Diễn cúp máy, cô đoán được có thể anh đang bận nhưng tâm trạng cô thật sự quá kích động cho nên không gọi điện thoại nữa mà là nhắn tin cho anh.

Ôn Diễn đang họp, Thịnh Nịnh gọi điện thoại tới cũng không thể nghe máy, cô lại đổi thành wechat.

Anh cho rằng cô có việc gấp gì đó, nghĩ có nên nghe một chút hay không.

Kết quả lúc do dự, đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải tin nhắn thoại, giọng nói hào hứng của Thịnh Nịnh cứ bay ra như vậy.

“Em thi đậu thi đậu rồi!!!”

“Em thi đậu Bộ Ngoại giao rồi!!!”

“Giờ em ở dinh thự chờ anh, tan tầm anh trở về mau nha!! Đêm nay em sẽ bồi thường tốt cho anh mấy ngày nay cấm dục!!”

Anh nhanh chóng tắt điện thoại nhưng không kịp.

Vốn nội dung phía trước còn không có gì, chờ anh về nhà cũng không sao nhưng câu nói cuối cùng thật sự bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp đem lý trí của Ôn Diễn đánh cho nát bét.

“...”

Những người khác trên bàn hội nghị cũng không biết nên phản ứng như thế nào, phản ứng quá lớn, sợ ngày mai mình đi vào công ty bằng chân trái cũng bị ngỏm củ tỏi.

Không có phản ứng, đánh rắm mới không có phản ứng! Họ cũng không điếc!

Trong phòng hội nghị lớn như vậy, cứ lâm vào tĩnh mịch ngắn ngủi như vậy.

Bạn đang đọc Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!