Thịnh Nịnh biết Ôn Diễn đang nói cô. Mấy lần trước cô đều nghe anh nói cô là bánh trôi.
Cô cúi đầu nhìn chiếc váy đen mà cô đang mặc.
Cổ váy thực sự ở vị trí vừa vặn, lộ ra cần cổ dài và xương quai xanh. Đường viền cổ áo bao bọc vừa phải, không quá hở hang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa.
Nếu người khác nói, cô có thể sẽ thờ ơ không thèm đếm xỉa, hoặc là dứt khoác phản bác, nói ánh mắt của người đó quá bảo thủ.
Nhưng đổi lại là người đàn ông trước mặt, cô luôn cảm thấy giữa cô và anh chẳng liên quan đến chuyện gì khác ngoại trừ tiền bạc. Anh là bên A, là ông chủ, thậm chí nói anh là cấp trên hiện tại của cô cũng không ngoa.
Vì vậy, lúc anh chỉ ra sự khác biệt giữa nam và nữ, trong lòng cô không phải là xấu hổ, mà là xấu hổ và khó xử một cách khó hiểu, giống như cảm giác xấu hổ khi bị trưởng bối bắt tại trận khi đang xem "The Dream Boy*".
*The Dream Boy: là một bộ phim truyền hình Nam Gothic có chủ đề đồng tính nam năm 2008 được viết và đạo diễn bởi James Bolton và dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên năm 1995 của Jim Grimsley về hai thanh thiếu niên đồng tính yêu nhau ở vùng nông thôn miền Nam vào cuối những năm 1970.
"..."
Thịnh Nịnh lùi lại, lập tức mặc áo khoác lông vũ vào, sau đó kéo khóa lên kín mít.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Diễn thấy cô cuối cùng cũng bọc mình lại, mím môi, yết hầu đang siết chặt cũng chuyển động, nhìn giống như là thở phào nhẹ nhõm.
Cả quá trình hai người không nói chuyện gì với nhau nữa. Cũng may lúc này thang máy đã xuống, cuối cùng bầu không khí ngột ngạt cũng kết thúc.
Ôn Diễn đi tới trước, Thịnh Nịnh vẫn luôn duy trì khoảng cách hai bước chân với anh, đi theo phía sau anh.
Xe dừng lại ở vị trí cũ lúc nãy, Ôn Diễn gõ gõ cửa, không có phản ứng.
Anh đi đến phía trước, không thấy tài xế đâu.
“...” Ôn Diễn nhíu mày, không còn cách nào khác đành gọi điện thoại cho tài xế.
Tài xế lúc đầu vốn đợi ở dưới lầu, trong lòng nghĩ đoán chừng tổng giám đốc Ôn và cô Thịnh sẽ không giải quyết được chuyện giữa cậu hai và bạn gái của cậu ấy nhanh như vậy, kịch tính hơn nữa thì nói không chừng hai anh em sẽ còn trực tiếp động tay động chân ngay tại nhà hàng nữa.
Ý thức căn bản của cấp dưới là không nên nhúng tay vào việc nhà của ông chủ, vì vậy tài xế chỉ dám nghĩ trong lòng để anh ta xen vào chuyện của người khác, còn cố ý đi lên khuyên giải là chuyện không thể nào.
Anh ta ngồi trong xe vừa chờ vừa xem mấy video ngắn, cảm thấy rất nhàm chán, dự định xuống xe đi dạo một chút.
Ai ngờ lại nhanh như vậy, vừa mới đi nhà vệ sinh thì tổng giám đốc Ôn đã quay trở lại.
Tài xế liên tục nói xin lỗi qua điện thoại, nói sẽ quay lại ngay.
“Bỏ đi, hôm nay anh tan ca đi.” Ôn Diễn lãnh đạm nói: “Tôi tự lái xe.”
Nói về tính cách, Ôn Diễn tuyệt đối không phải loại ông chủ thân thiết, dễ gần. Nhưng mà dù sao ông chủ cũng là ông chủ. Đi khắp cả nước cũng không có mấy ông chủ có thể hòa thuận với cấp dưới. Mặc dù Ôn Diễn không dễ ở chung nhưng cũng không phải là loại người tùy tiện nổi nóng, cũng không phải là loại ông chủ tàn bạo không thông cảm cho cấp dưới.
Vì vậy, chỉ cần những người làm việc bên cạnh anh đứng đúng vị trí của mình, không muốn tạo mối quan hệ vượt quá mối quan hệ cấp trên và cấp dưới với Ôn Diễn, coi quan hệ với tổng giám đốc Ôn chỉ đơn thuần là công việc thì bọn họ sẽ phát hiện ra mặc dù ông chủ Ôn Diễn lạnh lùng, nhưng có một số việc, anh dễ hầu hạ hơn rất nhiều so với những ông chủ khác.
Tài xế biết rằng điều này có nghĩa là cho anh ta về nhà nghỉ ngơi, tâm trạng của anh ta lập tức tươi sáng lên.
"Vậy tổng giám đốc Ôn, ngài đi đường cẩn thận."
Cúp điện thoại, tổng giám đốc Ôn hất cằm về phía xe, nói với Thịnh Nịnh: "Lên xe."
Lại có thể hưởng thụ được dịch vụ tài xế của ông chủ lớn?
Đột nhiên trong đầu Thịnh Nịnh nảy ra ý tưởng, mở cửa ghế sau.
Giống như Ôn Diễn biết trong lòng cô có tính toán gì, lạnh lùng hỏi: "Tôi là tài xế của cô à?"
Thịnh Nịnh mím môi, đành phải ngồi ở ghế lái phụ.
Ôn Diễn hỏi cô có phải về trường học không, lần này Thịnh Nịnh rất tỉnh táo, không muốn vì để anh tốn chút tiền xăng mà khiến cho bản thân không thể ở căn hộ tận hưởng một đêm được.
"Tôi đến vườn hoa Bác Thần."
Ánh mắt Ôn Diễn tập trung, đánh tay lái quay xe, thản nhiên nói: "Chuyển đến đó rồi?"
Thịnh Nịnh gật đầu: "Dù sao cũng là nhà ngài cho tôi, tôi không thể để nó lãng phí được."
Ôn Diễn nhướng mày: "Tôi thấy để cô sống ở đó mới là lãng phí."
Anh lại bắt đầu rồi.
Bởi vì lúc nãy ở nhà hàng đã khiến cho người đàn ông này bị mất mặt, vì vậy lúc này tâm trạng của Thịnh Nịnh rất tốt, không so đo với anh.
Cô nhe răng, bình tĩnh đáp: "Ừm."
Không cãi lại, giống như Ôn Diễn vô ý liếc nhìn cô một cái, thấy cô dùng cái ót đối mặt với anh, bộ dạng không muốn nhiều lời với anh.
Người đàn ông nhíu mày, không hiểu sao suốt cả quãng đường này, cô gái này không cãi lại anh thì khoảng thời gian lái xe này thật nhàm chán.
Xe lái đi không được bao lâu, Ôn Diễn nhận điện thoại công việc.
Thịnh Nịnh vẫn luôn im lặng, rất nhanh nghe thấy anh đang nói chuyện với người bên kia điện thoại về hội nghị thượng đỉnh.
Trong nháy mắt cô nhớ đến chuyện của mình. Chờ Ôn Diễn cúp điện thoại, Thịnh Nịnh suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định hỏi anh một chút.
“Trước đây ngài đồng ý qua hợp đồng của tôi, còn nói giúp tôi lấy lại quyền dịch giả.” Thịnh Nịnh dừng lại một chút, không tự tin hỏi: “Ngài còn nhớ không?”
Ôn Diễn nhàn nhạt đáp: "Nhớ."
Hai mắt Thịnh Nịnh lập tức sáng lên: "Vậy ngài—"
Sao còn chưa hành động? Chờ đợi cái quái gì nữa.
“Tôi nói là muốn giúp cô.” Ôn Diễn hỏi: “Nhưng cho đến bây giờ cô đã báo đáp được tôi chuyện gì?"
Thịnh Nịnh mở miệng.
Đúng vậy. Cho đến bây giờ, tất cả sự cố gắng phá hoại cuộc hẹn hò của đôi tình nhân nhỏ, hình như lần nào cô cũng không cố gắng lắm.
Chẳng trách Ôn Diễn cảm thấy cô cầm tiền không làm việc, cố ý kéo dài hợp đồng để anh an tâm.
Thịnh Nịnh lập tức hứa hẹn với anh: "Cả hai lần đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lần này em trai của ngài cầu hôn không thành, nhất định sẽ có lần cầu hôn thứ hai. Lần sau cậu ta cầu hôn, tôi sẽ nói với em gái tôi nếu nó đồng ý, tôi sẽ đánh gãy chân nó."
"...."
Còn cầu hôn?
Sợ là can bản đứa em trai kia của anh không có ý định cầu hôn gì đó, trò hề ngày hôm nay là cố tình bày ra để đùa giỡn anh trai của nó mà thôi.
Thái độ của Ôn Chinh rất kiên định, vì để cưới Thịnh Thi Mông, thậm chí còn cãi nhau với người nhà nhưng mỗi một chuyện mà Ôn Chinh làm cho đến nay đều giống như là càn quấy. Đột nhiên anh không đoán ra rốt cuộc là thằng nhóc này muốn làm gì.
“Hơn nữa...” Ôn Diễn nói: “Gần đây tôi rất bận, chuyện của cô nói sau."
“Tôi biết anh đang bận chuyện hội nghị thượng đỉnh.” Thịnh Nịnh nói: “Tôi không thúc giục ngài, chỉ là ngài đừng quên là được.”
“Cô không bận chuyện hội nghị thượng đỉnh sao?” Ôn Diễn hỏi: “Lần này Đới Xuân Minh không đưa cô đi sao?"
Lần trước nói mấy lời kia với Đới Xuân Minh, theo lý mà nói, Đới Xuân Minh sẽ không dám lại đi cửa sau cho cháu gái của mình nữa.
Ôn Diễn biết sinh viên mà Đới Xuân Minh coi trọng nhất là Thịnh Nịnh, không đưa cháu gái đi được, vậy hẳn là nên đưa Thịnh Nịnh đi.
“Ngài quá coi trọng tôi rồi. Nếu ông ta không đưa cháu gái đi được thì cũng có thể không đưa tôi đi được.” Thịnh Nịnh mím môi nói: “Tôi không quan tâm tôi có được tham gia hội nghị thượng đỉnh lần này hay không. Bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng lấy lại quyền dịch giả của tôi. Đàn em cướp mất quyền dịch giả của tôi không chỉ là cháu gái của thầy hướng dẫn của tôi, mà mẹ của cô ta còn làm việc ở bộ giáo dục nữa."
Ôn Diễn: "Bộ giáo dục?"
Thịnh Nịnh gật đầu: "Ừm, có bối cảnh."
Ôn Diễn "A" một tiếng, khinh thường nói: "Vậy thì sao?"
“Cuốn sách đó sắp được phát hành. Lần xuất bản đầu tiên có mười mấy vạn bản.” Thịnh Nịnh cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Chờ đến sau khi phát hành mới lấy lại được quyền dịch giả, vậy thì không còn tác dụng gì nữa.”
Dù là nhà xuất bản hay nhà phát hành, ai cũng không chịu được tổn thất nặng như vậy.
Đó là lý do tại sao Đới Xuân Minh và Đới Doanh Doanh mới có thể thờ ơ. Bọn họ không làm bất cứ chuyện gì. Cho dù Thịnh Nịnh làm ầm ĩ như vậy, chỉ cần chờ tập thơ đến ngày tập thơ được phát hành, quyền dịch giả sẽ không có đường sống.
Mặc dù sách là do người có trí thức viết nhưng bán sách là công việc của thương nhân.
Không một vị thương nhân nào muốn làm chuyện lỗ vốn là in lại một cuốn sách vì một lỗi sai tên dịch giả nho nhỏ.
Ôn Diễn là thương nhân, làm sao anh không hiểu cho được.
“Có tôi giúp cô, cô còn lo lắng gì?” Anh lạnh lùng nói: “Cô cứ đưa chứng cứ cho trợ lý Trần trước, cậu ta sẽ xử lý.”
Thịnh Nịnh nghe thấy giọng điệu ra lệnh giống như hoàng đế của anh, không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy yên tâm.
“Cảm ơn ngài.” Cô do dự một chút, vẫn là quyết định nhận sai: “Chuyện đó, trò đùa dai lúc nãy ở nhà hàng, tôi xin lỗi ngài.”
Ôn Diễn mím môi.
Bánh trôi nước là đồ hai mặt.
Có sự đảm bảo của anh, thái độ của Thịnh Nịnh ngay lập tức khá lên, thẳng cho đến khi xe chạy vào cổng lớn của vườn hoa Bác Thần.
“Sắp đến rồi.” Thịnh Nịnh lịch sự nói: “Ngài có muốn lên nhà ngồi một lát không? Tôi pha cho ngài một tách trà nha?"
Ôn Diễn nhướng mày, hừ một tiếng, nói: “Ừm, tôi lên ngồi một lát.” Sau đó anh đi tìm chỗ đậu xe, tắt máy.
Thịnh Nịnh đứng hình.
Lúc nãy cô chỉ mời khách sáo thôi, sao anh lại tưởng thật.
"... Ngài thực sự muốn lên ngồi một chút hả?"
“Đó là nhà của tôi.” Ôn Diễn không cho là đúng, cố ý hỏi: “Tôi đến nhà tôi ngồi một lát thì sao?"
Đúng ha, bây giờ căn nhà vẫn là của anh.
Thịnh Nịnh đành phải lấy cớ khác: "Ngài Ôn, buổi tối ngài đến nhà một cô gái độc thân làm khách, không tốt nhỉ?"
Mượn cớ chuyện nam nữ, anh không thể kiên trì đòi lên nữa nhỉ.
Qủa nhiên Ôn Diễn sửng sốt một chút, cổ họng tắc nghẹn, giọng nói cũng hơi khàn khàn.
".... Trong đầu cô chứa thứ gì vậy hả?"
"Tôi có thể làm gì cô?"
Thịnh Nịnh giả ngu: "Đầu tôi chứa thứ gì?"
"Trong đầu cô chứa thứ gì cô tự biết."
Thịnh Nịnh vẫn cứng đầu: "Tôi không biết."
Ôn Diễn khẽ hừ, chuyển đề tài: "Được rồi. Cho dù tôi muốn làm gì cô, thì cô có thể làm gì?"
Nói đến đây, anh liếc xéo cô một cái, nhẹ giọng: "Cả mảnh đất này là của tôi, cô có thể trốn thoát sao?"
Kiêu căng, ngạo mạn, hơn nữa còn cố ý khoe khoang sự giàu có của mình.
Ôn Diễn luôn luôn nghiêm túc, rập khuôn, đột nhiên anh nói ra lời này, cho dù Thịnh Nịnh có thể nghe ra anh đang nói đùa, cũng hơi hoảng hốt.
Thấy đột nhiên cô trợn tròn hai mắt, người đàn ông nhướng mày, khóe môi vô thức khẽ cong lên.
“Tròng mắt cô sắp rớt ra ngoài rồi.” Tâm trạng Ôn Diễn rất tốt, được như ý nguyện, không trêu chọc cô gái nữa: “Được rồi, tôi chỉ đi nhờ nhà vệ sinh thôi.”
"...."
Trong lòng Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm.
Nhà tư bản âm hiểm dọa cô sợ chết khiếp. Chờ có ngày cô xuất sắc hơn người, việc đầu tiên cô làm chính là tìm một bác sĩ ngoại khoa giỏi, khâu cái miệng của anh lại.
Đáng tiếc là bây giờ cô vẫn chỉ là một xã súc nhỏ không có tiếng nói trước mặt ông chủ lớn.
*Xã súc: Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
Vì vậy cô chỉ có thể tạm thời nhịn nhục, hết lòng nịnh nọt: "Ngài Ôn đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho phòng vệ sinh của tôi."
Người đàn ông kiêu ngạo ừ một tiếng.
Đột nhiên Thịnh Nịnh nhớ món gà rán mua ngoài còn đang ăn dở ở trong nhà vẫn chưa dọn dẹp.
Bỏ đi. Bỏ đi không dọn thì sao, anh có không thích cũng sẽ liên quan gì.
Cô đảo mắt, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận bởi vì mình quá thích căn nhà này, đến mức không đành lòng phá hoại sự ngăn nắp sạch sẽ của nó. Nếu sớm biết anh sẽ đến kiểm tra căn nhà thì cô sẽ làm cho căn nhà rối tung lên. Một người đàn ông ngay cả ăn mặc cũng tỉ mỉ nhất định sẽ không quen nhìn căn nhà bừa bộn, có lẽ lần sau sẽ không muốn đến kiểm tra căn nhà.
Cô đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại trong túi rung lên.
Là tin nhắn của Thịnh Thi Mông.
Thịnh Thi Mông: "Sao chị không ở nhà? Đi đâu vậy?"
Tim Thịnh Nịnh đập lệch một nhịp: "Em về căn hộ chưa?"
Thịnh Thi Mông: "Rồi, vừa mới về."
Thịnh Thi Mông: "Cũng may là khóa mật mã, nếu không em sẽ phải ngồi xổm ở trước cửa chờ chị quay về rồi."