Chương 47: Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Phiên bản 17402 chữ

Thịnh Nịnh quay đầu lại, rơi vào trong đôi mắt cười như không cười của ai đó.

Cô giật phắt đóng cuốn sổ lại rồi giấu ở dưới bàn.

Đối với động tác bịt tai trộm chuông* của cô như thế, Ôn Diễn cũng không nể mặt gì mà nói thẳng thừng: “Chậm rồi, tôi thấy cả rồi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

*Câu thành ngữ “Yểm nhi đᾳo linh” (Bịt tai trộm chuông), ẩn dụ về những người tự cho mὶnh là thông minh, tưởng rằng cό thể lừa dối được người khάc, nhưng thực ra chỉ là tự mὶnh lừa mὶnh mà thôi.

Thịnh Nịnh phản bác: “Không phải, anh nghe tôi giải thích…”

“Nói nhỏ một chút.”  Ôn Diễn dùng ngón trỏ che hờ trước môi cô, nhẹ giọng trách cứ: “Cô muốn để người khác nghe thấy à?”

Lúc này những người còn đang tăng ca ở các bàn làm việc khác đều thấy tổng giám đốc Ôn trở về, bọn họ trơ mắt nhìn anh đi tới vị trí sinh viên thực tập kia.

Ánh mắt từ bốn phương tám hướng tò mò nhìn về phía này, cả người Thịnh Nịnh hoảng hốt, cảm giác xấu hổ khắp toàn thân, chỉ muốn nhanh chóng giải thích rõ ràng cho xong thôi.

“Đây không phải là cuốn sổ của tôi.” Cô nói nhỏ: “Mấy cái nãy cũng không phải do tôi viết.”

Người vốn đứng ở phía sau cô, cúi người nghiêng người đến gần cô đột nhiên rời đi, bàn tay chống trên bàn nàng cũng thu lại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ôn Diễn đứng thẳng dậy, nhìn cô từ trên cao xuống, khóe môi mím thành một đường thẳng không có cảm xúc.

“Cho nên cuốn sổ này của ai?”

Thịnh Nịnh  nhìn xung quanh theo bản năng, không biết Cao Nhị đi đâu rồi nữa.

Cho dù cô ấy ở đây, chắc cũng không dám thừa nhận.

Thịnh Nịnh đành phải nói: “Cô ấy không có ở đây.”

Ôn Diễn lạnh lùng à rồi không để ý tới cô nữa, xoay người rời đi.

Thịnh Nịnh sợ nhất là bị người ta hiểu lầm, đặc biệt là sợ  Ôn Diễn hiểu lầm, trước đó hai người đã rất nhiều chuyện khó xử rồi, mỗi lần đều khiến cho cô giống như có suy nghĩ không an phận với anh.

Nếu cô thực sự có ý đó thì cô nhận, dám làm dám chịu.

Nhưng cô không có mà, cho dù đôi khi cô có tưởng tượng một chút với người đàn ông này, thực sự chỉ có tưởng tượng một chút thì cô cũng phân biệt rõ sự khác biệt giữa tưởng tượng và thực tế.

Thịnh Nịnh không quản được nhiều như vậy, cô chỉ một lòng muốn giải thích rõ ràng nên trực tiếp đuổi theo Ôn Diễn vào phòng làm việc.

Trợ lý Trần biết Thịnh Nịnh và tổng giám đốc Ôn có chuyện muốn nói nên không đi theo vào, ngược lại còn đóng cửa phòng làm việc lại.

Dưới ánh mắt tò mò lại buôn chuyện hóng hớt của một đám đồng nghiệp khác, anh ta mỉm cười, giải thích: “Sinh viên thực tập đi làm lại câu cá* bị tổng giám đốc Ôn bắt ngay tại trận, chắc là sẽ bị mắng một trận, mọi người không nên học theo nha.”

*摸鱼: ý chỉ lười biếng không chăm chỉ khi làm việc.

Vừa rồi đồng nghiệp còn rất hóng hớt nghe thế thì đồng tình với cô liền

Tổng giám đốc Ôn không có tình người, Tiểu Thịnh thảm rồi, tự giác tăng ca câu cá một chút cũng không được.

Mới lên chức được vài ngày đã bị cấp trên trực tiếp dạy dỗ, đoán chừng sẽ có bóng ma đi theo suốt đời à nha.

Ôn Diễn biết Thịnh Nịnh đi theo anh vào phòng làm việc, anh coi như không phát hiện, hoàn toàn coi Thịnh Nịnh như không khí rồi thoải mái ngồi lên ghế làm việc.

Cho đến khi Thịnh Nịnh không nhịn nổi nữa mà mở miệng: “Kế hoạch theo đuổi đó không là tôi viết thật đấy.”

Ôn Diễn liếc cũng không liếc cô một cái, chỉ tự làm việc của mình.

Anh thuận tiện cầm một văn kiện đang đặt ở bên cạnh bàn, lại cầm thêm cây bút bắt đầu xem xét sửa chữa văn kiện.

Cô cho rằng anh vẫn không tin, mạnh dạn vòng qua bàn làm việc rồi trực tiếp đi tới bên cạnh anh.

Người đàn ông cảm giác được cô tới gần, đầu ngón tay cầm bút siết chặt theo bản năng, gân xanh mu bàn tay trắng nõn nổi lên.

“Cô tới gần tôi như vậy làm gì?”

Anh nghiêng đầu về phía Thịnh Nịnh, đột nhiên giọng nói trầm ổn trước sau như một giống như mặt nước bình tĩnh bị một hòn đá nhỏ không nhẹ không nặng ném thẳng vào.

Thịnh Nịnh không nói gì, trực tiếp cướp cây bút trong tay anh, cầm một tờ giấy trắng trên bàn rồi cúi người viết gì đó trên giấy.

Ôn Diễn không hiểu mô tê gì hết, quay đầu nhìn cô.

Hôm nay Thịnh Nịnh buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, mặt mày xinh đẹp cúi xuống, khóe môi mím chặt, bên tóc mai có mấy sợi tóc mềm mại, nhìn càng nhỏ càng mềm so với tóc đàn ông.

Đàn ông chưa bao giờ để lại tóc dài như vậy, mái tóc mềm mại dán vào má như vậy, cũng không biết ngứa hay không.

Chỉ nhìn chăm chú vài giây ngắn ngủi, Thịnh Nịnh viết xong rất nhanh, đặt bút xuống rồi đẩy tờ giấy tới trước mặt anh.

Ôn Diễn nhanh chóng liếc sang, chưa xem nội dung trên giấy kịp, giọng điệu không kiên nhẫn hỏi: “Viết gì vậy?”

Thịnh Nịnh dùng ngón tay chỉ chữ trên giấy, giọng điệu chính xác: “Anh coi, chữ của tôi không giống với chữ trên cuốn sổ kia.”

Ôn Diễn cúi đầu, nhìn mấy chữ “Kế hoạch theo đuổi nhằm vào Ôn Diễn”, chữ viết thanh tú đoan chính, đúng là không giống với chữ viết trên cuốn sổ đó. 

“Tôi viết tên anh, ba nét trong bộ thuỷ* của chữ Ôn chỉ có hai nét đầu lại viết liên tiếp, nhưng chữ trên cuốn sổ kia là ba nét viết liên tục.” Thịnh Nịnh phân tích từng chữ cho anh: “Mỗi người viết chữ đều có thói quen của mình, nếu như cái này mà cố ý, chắc chắn sửa không được.”

*Tiếng Trung có 214 bộ thủ. Chữ Ôn là chữ này: 温 ba nét đầu là  水 (氵), tức là bộ thuỷ.

Ôn Diễn mím môi, giọng điệu không vui: “Cô viết thêm vài lần tôi xem đi.”

Thịnh Nịnh lập tức cầm bút viết vài chữ “Ôn Diễn”.

Anh nhìn chằm chằm tên mình, càng nhìn lông mày càng nhíu chặt, sắc mặt cũng chầm chậm đen thui cuối cùng trầm giọng đuổi người: “Được rồi, cô đi ra ngoài đi.”

Thịnh Nịnh nhấn mạnh một lần nữa: “Thực sự không phải tôi viết đâu.”

“Không phải cô viết thì cô coi làm gì?” Ôn Diễn giương mắt, ánh mắt tức giận, khóa chặt mặt cô lại hỏi: “Nhìn chăm chú như vậy, cô nói coi cô muốn làm gì?”

Thịnh Nịnh vô tội nói: “Coi chăm chú thì nhất định có mục đích sao? Tôi chỉ coi như vậy thôi.”

Người đàn ông đen mặt lạnh lùng cười nhạo: “Cho nên người khác viết gì cô muốn coi thì coi phải không?”

“Người viết cái này cũng không có ý kiến.” Thịnh Nịnh không phục thấp giọng lẩm bẩm: “Anh quản rộng lẳm.”

“Vậy trong đó có tên tôi, tại sao tôi không quản được?”

“Phải phải, tôi sai tôi đi chịu phạt.” Tính tình Thịnh Nịnh cũng cáu lên, không lựa lời mà nói: “Tôi móc mắt mình đọc cuốn sổ viết tên anh để chịu phạt được không?”

Ôn Diễn cũng bực mình: “Đầu cô nhớ kĩ rồi, có ích gì chứ?”

“Được, vậy tôi đi đập đầu vô tường, đập mất trí nhớ, anh coi cách này này có được không?”

Đời này gặp trúng một ông chủ lên không được xuống không xong khó hầu hạ như vậy, coi như cô xui xẻo tám đời rồi.

Thịnh Nịnh tức giận, thậm chí cô nghĩ cô cứ đập quách cho xong, dù sao đập ở phòng làm việc anh thì cũng tính là tai nạn nghề nghiệp, đến lúc đó bảo anh chi tiền thuốc men. 

Không biết có phải Ôn Diễn có thuật đọc tâm hay không, thế nhưng máu lạnh trả lời: “Đi, đập thành kẻ ngốc đừng khóc bảo tôi chịu trách nhiệm.”

Thịnh Nịnh tức giận xoay người đi về phía tường.

Người đàn ông đang ngồi nhanh chóng giữ cánh tay cô và kéo cô trở lại.

“Cô ngốc à? Muốn đập đầu vào tường à?” 

“Cho dù tôi nhớ kỹ nội dung thì thế nào, tôi cũng không dùng mấy chiêu đó để theo đuổi anh.” Thịnh Nịnh vung tay hai cái nhưng không tránh khỏi tay anh, giọng điệu kích động hỏi ngược lại: “Anh lo lắng gì chứ?”

“...”

Ôn Diễn nghe cô nói như vậy, đột nhiên biểu cảm cứng đơ rồi chủ động hất tay kéo cánh tay cô ra.

“Tốt nhất là vậy.” Anh ấn mạnh giữa mày, chờ tâm trạng bình tĩnh mới đè giọng nói: “Ra ngoài đi, đừng quấy rầy công việc của tôi.”

Đột nhiên anh thoả hiệp đình chiến làm cho Thịnh Nịnh cảm thấy mình như đánh vào bông.

Đang chiến thì ngừng lại, trông chả hiền lành tí nào, không biết có phải anh đang nghẹn chiêu lớn gì hay không nữa.

Cô xoay người đi tới cửa nhưng thật sự sợ anh có chiêu lớn nên không nhịn được hỏi: “Tôi giải thích rõ ràng, anh không tò mò người viết cuốn sổ kia là ai sao?”

“Không có hứng thú.” Ôn Diễn cúi đầu uy hiếp nói: “Chuyển lời tới người kia, mấy chiêu trong đó vô dụng với tôi, máu vứt cuốn sổ đi, nếu để tôi nhìn thấy lần nữa thì cuốn xéo đi.”

 Thịnh Nịnh hỏi theo bản năng: “Nhiều chiêu như vậy mà vô dụng hết hả?”

Cô còn tưởng rằng chắc là mình cô thấy nó là mớ hỗn độn cho nên cô nhìn cũng không có cảm giác gì.

Thì ra đàn ông cũng ăn không vô.

“Không liên quan tới cách thức.” Anh liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Nhìn mặt.”

“Ý anh là sao?”

“Cô hỏi gì mà hỏi lắm, cũng không phải cô theo đuổi ai.” Người đàn ông chậc một tiếng, phiền muộn lo âu nói: “Về mau đi, chậm không có tàu điện ngầm trở về là tôi không trả tiền taxi giùm cho đâu.”

Những lời này thành công chọc trúng chỗ yếu hại của Thịnh Nịnh, cô lập tức không nói hai lời rời khỏi phòng làm việc.

Phòng làm việc yên tĩnh trở lại.

Ra ngoài xã giao một ngày, lúc này người đàn ông cũng đã mệt mỏi, làm sao cũng không yên tĩnh lại được, anh nằm trên bàn, gương mặt âm trầm không ngừng vuốt ve giữa mày.

Rõ ràng đã bảo trợ lý Trần tăng nhanh tốc độ soạn thảo hợp đồng, chính là muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của Ôn Chinh, sau đó Sở hà Hán giới* phân rõ giới hạn với cô.

*Ranh giới giữa hai bên trong cờ tướng gọi là “sông” (hà). Con sông này có tên là “Sở hà Hán giới” (楚河漢界)- con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán.

Theo lịch sử Trung Hoa cổ thì khởi nghiệp nhà Hán, Lưu Bang có cuộc chiến liên miên với Sở vương là Hạng Vũ. Cuộc chiến giữa hai bên làm trăm họ lầm than. Hạng Vũ bèn nói với Hán vương: “Mấy năm nay thiên hạ khốn khổ chỉ vì hai chúng ta. Bây giờ quyết một trận sống mái để khỏi làm khổ thiên hạ nữa”. Hán vương trả lời: “Ta chỉ đấu trí chứ không thèm đấu sức”.

Hai bên giáp mặt nhau ở khe Quảng Vũ. Hán vương bèn kể 10 tội lớn của Hạng vương, Hạng vương tức giận dùng nỏ bắn trúng Hán vương, Hán vương đeo tên chạy vào Thành Cao. Hai bên giữ vững đất của mình.

Mãi đến khi thấy không còn đủ lực lượng để triệt hạ lẫn nhau, hai bên mới chịu giao ước chia đôi thiên hạ: từ Hồng Câu về Tây thuộc Hán, từ Hồng Câu về Đông thuộc Sở. Từ điển tích này, người ta hình dung bàn cờ tướng như hai quốc gia Hán và Sở, coi ranh giới là một dòng sông. Cho tới nay, trên các bàn cờ tướng, ở khoảng “hà” nằm chính giữa, chia đôi bàn cờ, người ta thường ghi “Sở hà Hán giới” (bằng chữ Hán) là vì như vậy.

Thế nhưng mấy ngày trước, vô tình gặp được giám đốc nhân sự, lại vô tình hỏi mấy câu về sinh viên thực tập mới tuyển của công ty gần đây, khi giám đốc hỏi anh nên sắp xếp mấy sinh viên thực tập này như thế nào, anh mới không chút để ý đề nghị gần phòng tổng giám đốc thiếu một phiên dịch viên thông thạo tiếng Tây Ban Nha.

Hôm nay lại nhìn thấy cô gái này đang nhìn cái thứ kế hoạch theo đuổi anh cực kì lộn xộn kia, mấy cách trong đó đều vụng về nhưng khiến lòng anh loạn cào cào.

Hơn nữa cô còn giải thích rõ ràng nói có sách mách có chứng như vậy, cô càng muốn phủi sạch thì anh càng cảm thấy tức giận lại đau ngực.

Một cái bánh trôi tham tiền chỉ biết đến tiền tiền tiền.

Ngoại trừ ngoại hình xinh đẹp một chút thì có chỗ đáng giá nào để anh thưởng thức đâu?

Không có.

Anh phủ nhận.

Cho dù phủ nhận một lần nữa nhưng xưa nay, người đàn ông bình tĩnh lý trí vẫn rõ ràng vẫn ý thức được, có đôi khi anh càng không muốn thừa nhận cái gì thì càng không khống chế được.

*

Mấy đồng nghiệp thò đầu nhìn qua, sinh viên thực tập Thịnh Nịnh đi ra từ phòng làm việc của tổng giám đốc Ôn chẳng những không khóc mà thậm chí sắc mặt còn hồng hào, ánh mắt sáng ngời, biểu cảm không vui lắm nhưng tuyệt đối không liên quan đến khổ sở gì.

Không tồi, tố chất tâm lý tốt quá, rất thích hợp chịu “ngược đãi” ở phòng tổng giám đốc.

Những người khác chỉ nhìn, chỉ có trợ lý Trần đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Ôn có mắng cô không?”

Lúc tổng giám đốc Ôn đi tới bàn làm việc của Thịnh Nịnh, anh ta không đi theo cho nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nếu Thịnh Nịnh bị mắng thật vậy thì người làm bạn bè như anh ta phải an ủi mới được.

“Cũng không tính là mắng, chỉ là hiểu lầm chút thôi.” Thịnh Nịnh mím môi: “Tôi giải thích rõ ràng với anh ấy rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Trợ lý Trần nói: “Bình thường tổng giám đốc Ôn rất ít dạy dỗ nhân viên, trừ phi là thật sự phạm sai lầm, cô đừng để bụng quá nhé.”

“Tôi cũng không để bụng, tôi cảm thấy hai chúng tôi bát tự* không hợp, trời sinh xung khắc rồi.” Thịnh Nịnh thở dài, hỏi: “Tôi muốn hỏi vị trí thực tập có thể điều động không?”

*Bát tự (8 chữ), còn được gọi là Tứ trụ, là một trường phái nghiên cứu về vận mệnh bắt nguồn từ Trung Quốc cổ đại. Bát tự căn cứ vào 4 trụ cột (Giờ – Ngày – Tháng – Năm sinh) để suy đoán về cuộc đời của một ai đó từ khi sinh ra cho đến khi mất đi.

Trợ lý Trần không hiểu: “Cô không muốn ở lại đây hả?”

Thịnh Nịnh muốn nói lại thôi.

Thật ra trợ lý Trần cũng có thể hiểu được, đoán chừng là cô cảm thấy quan hệ cá nhân lớn hơn quan hệ công tác cho nên muốn tránh xa tổng giám đốc Ôn một chút.

“Cái này tôi không quyết định được, cô phải đi tìm giám đốc nhân sự á.”

“Được rồi, ngày mai tôi đi tìm giám đốc hỏi một chút.” Thịnh Nịnh vô lực cười cười với anh ta: “Vậy tôi trở về trước.”

Trợ lý Trần đưa mắt nhìn Thịnh Nịnh rời đi, yên lặng thở dài.

Mấy lần trước tổng giám đốc Ôn đã thúc giục anh ta nhanh chóng bảo luật sư chuẩn bị hợp đồng mới nhanh chút, ý chính là muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của cậu hai nhà họ Ôn sau đó đường ai nấy đi với Thịnh Nịnh.

Ai biết lần này tới lần khác Thịnh Nịnh lại được nhân sự phân đến phòng tổng giám đốc bọn họ làm đâu.

Anh ta thực sự hơi đau lòng cho cô gái này quá.

Qua mấy ngày tiếp xúc, trợ lý Trần cảm thấy thật ra đây là một cô gái rất dễ ở chung, vẻ ngoài xinh đẹp tính tình cũng dịu dàng, tuy nói không quá thân thiết với ai lắm nhưng với ai cũng rất lễ phép, làm bạn bè thì có thể hơi xa cách một chút nhưng nếu làm đồng nghiệp với cô, ở chung rất thoải mái.

Thịnh Nịnh thu dọn đồ đạc xuống lầu, người khởi xướng hại cô bị hiểu lầm vẫn còn lương tâm đứng ở lầu một chờ cô.

Cao Nhị nhìn thấy Thịnh Nịnh đi xuống lầu thì lập tức chạy tới, trong giọng nói tràn đầy áy náy.

“Thế nào rồi? Cậu không sao chứ?”

Thật ra vừa rồi cô ấy rất muốn đi lên giải thích cho Thịnh Nịnh nhưng tâm trạng thiếu nữ biết yêu trỗi dậy, cô ấy không muốn để cho người đàn ông mình ngưỡng mộ biết cuốn sổ kia là của mình nên chỉ có thể căng da đầu làm Thịnh Nịnh thay cô ấy gánh cái nồi đen này.

Thịnh Nịnh lắc đầu: “Không sao đâu.”

Cao Nhị lại lập tức hỏi Thịnh Nịnh là Ôn Diễn luôn có mắng cô hay không, có khấu trừ tiền lương của cô hay không, thậm chí còn máu lạnh vô tình sa thải cô không.

“Không có.”

Cao Nhị thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may không liên lụy đến cậu, xém tí nữa là tớ gọi điện cho bố tớ bảo ông ấy sắp xếp cho cậu đến công ty của ông ấy thực tập.”

Thịnh Nịnh cũng cảm thấy rất may mắn.

Lúc đầu anh hiểu lầm cuốn sổ kia là của cô thế nhưng không lập tức nổi giận sa thải cô.

Trong cuốn sổ kia đều là những suy nghĩ không an phận đối với anh.

Nhưng rõ ràng anh đã bảo cô chuyển lời chủ cuốn sổ này rằng nếu để cho anh nhìn thấy sẽ sa thải người.

Nghĩ đến hành vi tiêu chuẩn kép này của Ôn Diễn, cô vô thức cắn cắn môi, vành tai cũng nóng lên, không hiểu sao tim lại đập nhanh.

Tâm trạng bình tĩnh lại, Thịnh Nịnh chuyển lời Ôn Diễn nói cho Cao Nhị.

Cao Nhị gãi gãi mặt, nhất thời càng áy náy: “Xin lỗi nha, hại cậu bị hiểu lầm.”

Cô ấy lại nói mời Thịnh Nịnh ăn cơm, Thịnh Nịnh nói không cần nhưng thế nào Cao Nhị cũng không đồng ý, nói là nhất định phải mời cô ăn cơm mới có thể bù đắp áy náy trong lòng cô ấy.

“Thật sự không cần đâu.” Thịnh Nịnh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói rõ ràng với cô ấy: “Nếu sau này cậu còn muốn theo đuổi tổng giám đốc Ôn thì cũng đừng dùng tớ làm cái cớ nữa, tớ đã đắc tội với anh ấy rồi.”

Thịnh Nịnh không muốn nảy sinh hiểu lầm với Ôn Diễn nữa.

Vốn là từ sau đêm Giáng sinh, hai người không gặp lại nhau, vất vả lắm Thịnh Nịnh mới sửa sang lại tâm trạng, kết quả hôm nay lại đụng phải chuyện khó xử này.

Cô thực sự không muốn có bất cứ điều gì với anh nữa nhưng trời cao cứ đẩy cô về phía người đàn ông đó.

Aiss chết tiệt, thật là thuỷ nghịch hành mà.

Sắc mặt của Thịnh Nịnh không tốt lắm, một khi cô không có biểu cảm gì trên mặt thì sẽ khiến người ta cảm thấy cô lạnh lùng và rất xa cách.

Cao Nhị cảm thấy rất có lỗi với Thịnh Nịnh vì Thịnh Nịnh gành cái nồi đen cho cô ấy, cô ấy sợ vì điều này mà quan hệ bạn bè mới thiết lập bị xấu đi nên hỏi cẩn thận: “Vậy về sau tớ tìm cậu thì có thể lên phòng tổng giám đốc không?”

“Tìm tớ thì được.” Thịnh Ninh nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu chỉ muốn nhìn thấy tổng giám đốc Ôn thì thôi, tớ không muốn làm cái cớ nữa.”

Cô cảm thấy cô và Cao Nhị không đủ quen thuộc để giúp cô ấy đuổi theo đàn ông.

Cao Nhị nói ngay: “Yên tâm, chỉ tìm cậu thôi.”

Thịnh Nịnh nhẹ nhàng ậm ừ.

“Thật ra vừa rồi tớ đang nghĩ, nếu như tổng giám đốc Ôn hiểu lầm cậu viết cái đó rồi có khi nào anh ấy sẽ đối với cậu…” Cao Thụy nói lời này, vừa cười tự giễu vừa phức tạp thở dài: “Tớ chặt đứt nhân duyên của mình nhưng lại bất ngờ mang đến nhân duyên cho cậu, khi đó tớ thực sự không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác này nữa.”

“Sẽ không.”Thịnh Nịnh ngẩng đầu, không biết đang nhìn gì: “Anh ấy không thích tớ đâu.”

Bạn đang đọc Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!