Chương 71: Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Phiên bản 18652 chữ

Thịnh Nịnh thấy được rồi nên thu tay lại, vội vàng chuyển đề tài hỏi: “Em trai anh đâu rồi?”

Ôn Diễn lạnh mặt: “Không biết.”

“Không phải anh nói Ôn Chinh sẽ dẫn Thịnh Thi Mông tới tham gia tiệc rượu sao, cho nên anh mới kêu tôi đến này?”Thịnh Nịnh hỏi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tôi không có khả năng canh chừng nó một ngày hai mươi bốn tiếng.” Ôn Diễn mím môi, giọng điệu không kiên nhẫn: “Tôi không tìm Ôn Chinh, cô cũng không đi tìm Thịnh Thi Mông sao?”

Thịnh Nịnh: “Được rồi.” Sau đó định đi: “Điện thoại không có trên người tôi, để tôi ra ngoài lấy điện thoại gửi tin nhắn hỏi Thịnh Thi Mông ở đâu đã.”

Cô không mang theo túi xách có thể cầm trong tay như những người phụ nữ khác, có thể bỏ điện thoại và son môi trang điểm vào bên trong, trong thời gian làm việc lại cầm điện thoại thì trông không lễ phép lắm cho nên trước khi vào tiệc cô đã gửi điện thoại ở chỗ nhân viên rồi.

“Không cần.” Ôn Diễn nói: “Chỉ cần hai đứa nó ở chỗ này thì có thể tìm được.”

Thịnh Nịnh cũng không sốt ruột, chỉ hỏi: “Vậy chừ tôi làm gì?”

“Đi theo tôi, có khách chỉ có khuôn mặt người châu Á thôi, cô tinh ý một chút.”

Vừa tiến vào trạng thái làm việc, Thịnh Nịnh lập tức không nói nhảm với Ôn Diễn nữa, nâng cằm lên: “Vâng thưa sếp.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc này trợ lý Trần cầm champagne tới, thư ký Trương cũng đi toilet về.

Tiệc rượu còn chưa chính thức bắt đầu, rất nhiều ông lớn tùy ý đi lại khắp nơi, có người anh quen có người không quen, nhưng tóm lại cụng một ly champagne cũng coi như quen biết, luôn luôn có thể tìm đề tài để nói chuyện vài câu với nhau, bọn họ cũng không khác Ôn Diễn, phía sau đều có một trợ lý hoặc thông dịch viên* đi theo.

*Thông dịch viên khác với phiên dịch viên nhá mọi người. Nói tóm gọn là thông dịch viên diễn ra tại chỗ, diễn ra trực tiếp, qua video qua điện thoại, mức độ cũng chưa chính xác bằng phiên dịch viên. Còn phiên dịch viên là phiên dịch qua sách báo, văn bản, độ chính xác cao hơn vì có thời gian tham khảo tài liệu từ vựng,... Nói nôm na là thế nhé, còn nhiều điểm khác nhưng mình điểm phân biệt dễ nhất.

Hiện tại Ôn Diễn đang nói chuyện phiếm với tổng giám đốc của một doanh nghiệp Internet nào đó, là người trung quốc cho nên tạm thời còn chưa cần Thịnh Nịnh.

Ăn mặc chỉnh tề, nói chuyện nhã nhặn, ngay cả khi tư tưởng tự tin văn hóa đã tiếp thu ngày càng được chú ý thì cũng không thể phủ nhận rằng trong nhiều thập kỷ phát triển kinh tế, trong mắt của tầng lớp thượng lưu bị ảnh hưởng sâu sắc bởi tư tưởng phương Tây này, các hình thức tiệc phương Tây và phương pháp xã giao vẫn là nghi thức thượng lưu phổ biến nhất.

May mắn Thịnh Nịnh cũng hơi hơi có kỹ năng chuyên môn trên người, nếu không trong buổi tiệc rượu hôm nay cũng không hợp nhau.

“Tổng giám đốc Ôn.” Cách đó không xa có một người phụ nữ đi tới: “Tôi dẫn nghệ sĩ nhà chúng tôi đến làm quen với anh này.”

Trợ lý Trần tâm lý cúi đầu, kề vào bên tai Thịnh Nịnh giới thiệu ngắn gọn cho cô: “Đó là Tổng giám đốc Trương của Garry Entertainment, mấy năm nay Tổng giám đốc Ôn dự định đầu tư vào ngành điện ảnh và truyền hình.”

Thịnh Nịnh nhìn thư ký Trương theo bản năng

Thư ký Trương nhướng mày, giải thích: “Là cũng họ thôi, chúng tôi không phải là họ hàng.”

Đột nhiên Thịnh Nịnh nhớ tới, anh Trương tiền bối trong phòng tổng giám đốc cũng trùng hợp cùng họ với thư ký Trương, hai người cũng không phải là họ hàng.

Sau khi hết thắc mắc, ánh mắt của cô lại đặt lên người nghệ sĩ nữ mà tổng giám đốc Trương dắt tới.

Thật ra lúc tổng giám đốc Trương và nghệ sĩ nữ này vừa tới, người cô chú ý đầu tiên chính là nghệ sĩ nữ này.

Mấy năm trước cô với Thịnh Thi Mông có xem phim cổ trang do nghệ sĩ nữ này đóng, khi đó Thịnh Thi Mông còn u mê không lối thoát, thậm chí còn là fan CP của cô ấy và nam chính, cho dù sau này nam nữ chính đã kết hôn thì Thịnh Thi Mông vẫn kiên định ship đôi CP hết hạn này.

Đáng tiếc trời không phù hộ cho cô ấy, năm ngoái sau khi nhà trai kết hôn thì ngoại tình triệt để sụp phòng, Thịnh Thi Mông y chang như thất tình, suốt đêm đăng bài cảm nhận trong vòng bạn bè “Fan CP đều là ngu ngốc”.

Bởi vì bị “tổn thương” một lần, cho dù sau này nghệ sĩ nữ này có ngọt ngào với ông xã hiện tại đến đâu thì Thịnh Thi Mông cũng lọt hố, kiên định rời xa fan CP giới giải trí, chỉ sợ một ngày nào đó cặp đôi này cũng sụp đổ.

Không ngờ tới người tới lại là nghệ sĩ nữ này, nếu hiện tại Thịnh Thi Mông ở đây, chắc chắn cô ấy còn hào hứng hơn cô.

Sự thật chứng minh thoát khỏi ống kính màn ảnh thì cô gái này càng đẹp hơn, hôm nay được gặp mặt người thật, quả thật gương mặt xinh đẹp đến nghịch trời của nghệ sĩ nữ khiến người ta không thể rời mắt.

Thịnh Nịnh không phải fan của cô ấy nhưng cũng ngẩn người.

Nghệ sĩ nữ chú ý tới có một cô gái đang sững sờ nhìn mình, Thịnh Nịnh cũng nghệ sĩ nữ nhìn lại, không biết phải làm nên chớp chớp mắt.

Đối phương lễ phép cong mắt về phía cô, lúc cười rộ lên thì hào quang chói lói bắn bốn phía.

Tim Thịnh Nịnh đập nhanh hơn, nghĩ thầm Thịnh Thi Mông thật xu cà na, lúc này cố tình đi hẹn hò với Ôn Chinh ở cái xó xỉnh nào, không thấy nửa bóng người, đàn ông có đẹp gái bằng mỹ nữ đâu chứ?

Tổng giám đốc Trương thúc giục nghệ sĩ nữ: “Ôn Lệ, chào đi, cùng họ với em đó, cứ gọi là tổng giám đốc Ôn, còn có tổng giám đốc Hứa này nữa.”

Nghệ sĩ nữ cười chào hỏi hai vị tổng giám đốc.

Khác với trọng điểm của Thịnh Nịnh, đương nhiên trợ lý Trần và thư ký Trương cũng quen biết nghệ sĩ nữ này, lúc nhìn thấy cô ấy hơi kinh ngạc há miệng, sau đó trao đổi một ánh mắt thâm sâu ý vị.

Rõ ràng tổng giám đốc Hứa cũng bị nghệ sĩ nữ cướp hồn rồi, bưng ly rượu lên muốn nhờ tổng giám đốc Ôn giám đốc Trương mai mối cho mình quen biết với nghệ sĩ nữ này một chút, thuận tiện uống một ly rượu.

Uống rượu xã giao là nghi thức xã giao rất bình thường, nghệ sĩ nữ vui vẻ chấp nhận.

Nhưng ngay sau đó tổng giám đốc Hứa lại bắt đầu mời ly thứ hai và thứ ba, rõ ràng dào dạt hứng thú.

Tổng giám đốc Trương nhíu mày nhưng còn lâu ngành công nghiệp giải trí mới có vốn liếng mạnh mẽ như ngành Internet, nếu cô ấy đã dẫn nghệ sĩ tới đây vậy thì tất nhiên nghệ sĩ phải phát huy một ít tác dụng.

“Hôm nay là bữa tiệc của chúng ta, người tổng giám đốc Trương mang tới chỉ là điểm xuyết mà thôi.” Lúc này Ôn Diễn giơ ly champagne trong tay lên, hiếm khi khóe môi nhìn thấy ý cười nhàn nhạt: “Sao tổng giám đốc Hứa không uống một ly với tôi?”

Tổng giám đốc Hứa ước gì có thể uống rượu với Ôn Diễn, uống rượu với Ôn Diễn và uống rượu với nghệ sĩ nữ xinh đẹp, đương nhiên là uống với Ôn Diễn tạo mối quan hệ quan trọng hơn rồi.

Vì thế người đàn ông vừa mới nhiệt tình muốn uống rượu với nghệ sĩ nữ lập tức nở nụ cười với Ôn Diễn.

“Xin lỗi xin lỗi là tôi thất lễ, hy vọng tổng giám đốc Ôn không nên trách tội, đến đây, tôi kính một lý trước.”

Ở đây ai có mắt đều nhìn ra được tổng giám đốc Ôn đang giải vây giúp nghệ sĩ nữ đó.

Nghệ sĩ nữ cười khanh khách nhìn về phía Ôn Diễn, còn chớp chớp mắt với Ôn Diễn.

Ôn Diễn lặng lẽ trừng mắt nhìn cô ấy một cái, khẽ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Ba cấp dưới của tổng giám đốc Ôn đều nhạy bén nhận ra những chi tiết nhỏ trong ánh mắt nhìn nhau này, thư ký Trương lại nhếch môi nhún nhún vai với trợ lý Trần, chỉ có mỗi vẻ mặt Thịnh Nịnh là mờ mịt phức tạp.

Rốt cục chờ khách khứa đến đông đủ, trong sảnh chính đông người, âm thành chính thức vang lên, tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Đột nhiên Ôn Diễn phân phó trợ lý Trần, bảo anh ta đi tìm nghệ sĩ nữ rồi kêu cô ấy vào phòng nghỉ.

Sau đó nói với thư ký Trương và Thịnh Nịnh: “Hai người chờ tôi ở đây.”

Thịnh Nịnh đứng bên cạnh bàn ăn Buffet hình dáng dài vừa chờ vừa tán gẫu với thư ký Trương, không bao lâu sau, trợ lý Trần đã về mà tổng giám đốc Ôn còn chưa về.

Thư ký Trương: “Tổng giám đốc Ôn đâu?”

“Trong phòng nghỉ á, chắc là không về sớm đâu.” Trợ lý Trần bưng đĩa thức ăn lên nói: “Nhân lúc rảnh rỗi lấy chút bánh ngọt ăn, chờ tổng giám đốc Ôn trở về lại phải đi xã giao theo, không rảnh ăn đâu.”

“Đúng, phải ăn mau thôi, không biết hôm nay phải bận rộn với sếp đến mấy giờ đâu?” Sau đó cầm một cái đĩa cơm cho mình, còn thuận tiện lấy giúp Thịnh Nịnh một cái: “Em không ăn hả? Thể lực của con gái không chịu nổi lâu như vậy đâu.”

“Thịnh Nịnh không giống chúng ta, em ấy tan tầm trước tối.” Trợ lý Trần hỏi: “Tối nay em còn hẹn ăn tối với người khác có phải không?”

Thịnh Nịnh gật đầu: “Ừm.”

“Hèn chi.” Thư ký Trương hâm mộ nói: “Làm thông dịch sướng quá à.”

Vì thế hai thanh niên trai tráng đang nghiêm túc chọn bánh ngọt, anh không thích chocolate tôi không thích phô mai, tóm lại rất kén chọn, cô gái Thịnh Nịnh duy nhất đứng ở bên cạnh nhìn hai người họ chọn.

Giọng điệu trợ lý Trần phức tạp: “Má đàn ông đàn ông mà thích ăn bánh su kem hả chời.”

Thư ký Trương thẳng thắn: “Bạn gái cũ của tôi thích ăn, yêu ai yêu cả đường đi, cậu quản à?”

“Bạn gái cũ rồi mà còn đòi yêu ai yêu cả đường đi.”

“Ít nhất tôi có bạn gái cũ, cậu có không? Mỗi ngày vây quanh tổng giám đốc Ôn, chẳng lẽ còn trông cậy vào sếp gửi một cô bạn gái cho cậu à?”

Thịnh Nịnh: “...”

“Thịnh Nịnh!”

Thịnh Nịnh quay đầu lại, Cao Nhị lù đầu từ trong đám người nhộn nhịp ra.

“Tớ bị bố tớ lôi kéo đi chào hỏi khắp nơi, tớ lấy cớ đi vệ sinh mới chạy tới đây đây.” Cao Nhị nhìn chung quanh, trợ lý thư ký và thông dịch viên đều ở đây, chỉ có mỗi tổng giám đốc là chưa gặp, cô ấy hỏi: “Ôn Diễn đâu?”

Trợ lý Trần cắn một miếng bánh rừng đen, nói: “Tổng giám đốc Ôn đi phòng nghỉ rồi.”

“Anh ấy sao vậy? Uống nhiều không thoải mái hả?”

“Không, sếp nói chuyện với người khác trong phòng nghỉ.”

“À.” Cao Nhị gật đầu sau đó lại khó hiểu nói: “Vậy sao cấp dưới như hai anh lại không đi theo?”

Thư ký Trương nói: “Ở với nghệ sĩ nữ, đương nhiên chúng tôi không cần đi theo.”

Cao Nhị mở mắt to ngay tức khắc: “Cái gì? Nghệ sĩ nữ nào? Hôm nay chỉ tới có vài người chơ mấy.”

“Ôn Lệ.” Trợ lý Trần nói.

“À là cô ấy, em đã xem chương trình tạp kỹ của hai vợ chồng cô ấy rồi.” Cao Nhị nói: “Em vừa định đi tìm cô ấy xin ký tên, bị bố em ngăn cản nên bất thành, làm sao đây?”

Trợ lý Trần dở khóc dở cười: “Đàn em, em hơi ngây thơ đó.”

Cao Nhị nghe hiểu lời của trợ lý Trần, mím môi trừng mắt nói: “Nói chuyện một mình cũng không có nghĩa là có gì, em tin Ôn Diễn.”

Trợ lý Trần cười mà không nói, thư ký Trương hỏi Thịnh Nịnh một câu: “Thịnh Nịnh em có để ý bộ lễ phục trên người nghệ sĩ nữ kia không?”

Thịnh Nịnh gật đầu: “Sao vậy?”

Lúc này thư ký Trương mới nói với Cao Nhị: “Lễ phục định chế cao cấp được vận chuyển bằng đường hàng không từ Paris về, tổng giám đốc Ôn tặng cô ấy đấy.”

Lúc này không riêng gì Cao Nhị, Thịnh Nịnh cũng sửng sốt.

“Nhưng không phải Ôn Lệ đã kết hôn rồi sao?” Cao Nhị lẩm bẩm hỏi.

Trợ lý Trần và thư ký Trương đồng thời cười cười, không nói gì.

Trong nháy mắt biểu cảm của Cao Nhị thay đổi, giọng điệu một lời khó nói hết: “Fu*k, quý giới* thật loạn. ”

*Vòng tròn quý tộc quyền quý, kiểu như thế á.

Trợ lý Trần có lòng tốt nhắc nhở: “Đàn em, em đừng quên mình cũng là người trong giới này đó.”

“Em cho rằng em và Ôn Diễn là dân tron sách trong giới này chứ, ai ngờ…” Vẻ mặt Cao Nhị vỡ mộng, bắt đầu bắn liên thành tới “đồng bào” nam giới: “Quả nhiên đàn ông các anh không ai tốt đẹp gì, cho dù bề ngoài là đóa hoa lạnh lùng thanh khiết cũng không khác.”

Tuy Cao Nhị nói như vậy nhưng trong lòng vẫn đang tìm có cho người đàn ông mình ngưỡng mộ.

Có lẽ chỉ là một cuộc trò chuyện đơn thuần thì sao? Ôn Diễn có tiền như vậy, tặng bạn bè một bộ lễ phục định chế trăm vạn cũng bình thường.

“Phòng nghỉ nào?” Cao Nhị hỏi.

“Chỗ ngoặt phía nam, phòng thứ ba á.” Trợ lý Trần hỏi: “Đàn em. em muốn làm gì đó?”

“Điều tra tình địch.”

“Ui đừng.” Trợ lý Trần ngăn cản: “Bị sếp phát hiện là toi đó.”

“Yên tâm, em sẽ cẩn thận.” Sau đó lại kéo tay Thịnh Nịnh: “Thịnh Nịnh cậu đi với tớ, nếu đến lúc đó tớ ghen tuông làm ra hành vi gì đó không khống chế được, ít nhất cũng có cậu thể khuyên tớ.”

“Thịnh Nịnh, em đi với em ấy đi.” Mặt trợ lý Trần bất đắc dĩ: “Anh lo cho đàn em quá.”

Thật ra trong lòng Thịnh Nịnh cũng hơi tò mò cho nên cô mới không từ chối đề nghị của Cao Nhị rồi đi theo hướng của phòng nghỉ.

Đương nhiên không thể tùy tiện xông vào như vậy, cho nên Cao Nhị đi tới phòng nghỉ cách vách sau đó áp tai vào tường, chuẩn bị nghe lén.

“Không nghe thấy nơi.” Cao Nhị oán giận nói: “Fu*k, sao hiệu quả cách âm này lại tốt thế chứ.”

Đây không phải là tiệc rượu bình thường gì, đương nhiên cái gì cũng không bình thường.

Vì vậy, hai người cách bức một tường cũng không nghe thấy gì, nghe lén sự im lặng.

Thịnh Nịnh: “Chúng ta về đi.”

Cao Nhị thất vọng gật gật đầu sau đó đi về phía cửa, vừa mới mở một khe cửa nhỏ đã nghe thấy giọng của Ôn Diễn.

Anh đang nói chuyện với nghệ sĩ nữ.

Cô ấy làm động tác suỵt với Thịnh Nịnh sau đó tiếp tục kéo khe cửa ra.

Thịnh Nịnh không kiềm chế được bản năng hóng chuyện của con người nên cũng tò mò tiến lại gần.

“Cậu đừng trưng cái mặt ông chủ nữa.” Giọng điệu nghệ sĩ nữ nhẹ nhàng: “Lễ phục này là cậu tặng cháu, hôm nay cháu cũng cố ý mặc này, có đẹp không?”

Ôn Diễn cũng không quen bộ dạng này của cô ấy: “Đứng trước mặt cậu xấu đẹp nữa, vô dụng.”

“Chê, muốn cậu khen một câu giống như muốn mạng cậu vậy.”

“Đem biểu hiện của cháu sửa lại đi, con gái con đứa suốt ngày chê tới chê lui.”

“Chê, chê, chê, chê, chê.”

Ôn Diễn chậc một tiếng, không so đo phản nghịch của cô ấy, lại phân phó.

“Lát nữa cậu phải xã giao, không có thời gian nhìn cháu chính cháu thông minh một chút đừng để cho người ta chiếm tiện nghi nữa được không?”

“Chao ơi, biết rồi.”

“Lúc trước con thề son sắt nói với cậu không dựa vào cậu cũng làm nên sự nghiệp.” Ôn Diễn lạnh nhạt một tiếng: “Kết quả vừa bị người ta rót rượu cũng không biết từ chối.”

“...”

Cuộc trò chuyện sau đó không nghe thấy nữa vì quá xa.

“Làm sao bây giờ?” Cao Nhị hỏi.

Thịnh Nịnh cũng chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác hỏi một câu: “Gì?”

“Đoá hoa lạnh lùng thanh khiết hạ phàm rồi.” Mặt mày Cao Nhị khổ sở: “Mà người may mắn đó lại không phải tớ.”

Thì ra cô và Thịnh Thi Mông suy đoán không sai, kiểu đàn ông như Ôn Diễn dù có lạnh lùng đến mấy thì khi gặp người thương cũng sẽ sụp đổ.

Thì ra anh cũng có lúc nói nhiều như vậy.

Thịnh Nịnh nhíu mày nói: “Nhưng không phải nghệ sĩ nữ này đã kết hôn rồi sao?”

Cao Nhị và Thịnh Nịnh đồng loạt im lặng, sau đó đồng thanh suy đoán: “Bạn gái cũ?”

Từ xưa đến nay, kiểu sinh vật như bạn gái cũ thật sự là vô địch, cho dù là Ôn Diễn cũng không trốn thoát.

“Trời ạ, tặng bạn gái cũ đã kết hôn một bộ lễ phục định chết trăm vạn.” Cao Nhị chậc cảm thán, giọng điệu khoa trương: “Nếu như cái này mà tuồn ra ngoài, giới giải trí và giới tài chính sẽ nổ tung, cậu có biết cái này gọi là gì không? Nó được gọi là văn học nổ tung*.”

*Mình tìm hiểu thì nó không có :((( Mọi người có thể hiểu là một câu chuyện không đoán trước được, không biết kết cục và kết cục này có thể gây chết người (nổ tung)

Thịnh Nịnh không hiểu Cao Nhị đang nói gì nhưng cô biết cái này rất mãnh liệt.

Vì vậy, cô thì thầm: “Cậu nghĩ tin nóng này bán được nhiêu?”

Cao Nhị: “?”

Cao Nhị: “Tớ thật sự không biết rốt cuộc tớ coi trọng cậu điểm nào nữa.”

Thịnh Nịnh không nói gì, trong lòng cô rầu rĩ.

Mới cảm thấy nghệ sĩ nữ xinh đẹp đến mức khiến gái thẳng như cô đây phải xiêu lòng thì lại biết được, không ngờ tới giữa nghệ sĩ nữ và sếp của cô lại còn có tầng quan hệ này.

Cô cũng không biết mình đang tức nghệ sĩ nữ hay là giận ông chủ, dù sao cô cũng cảm thấy quý giới thật loạn.

*

Thịnh Nịnh và Cao Nhị giả vờ không biết gì mà trở lại hội trường tiệc rượu.

Cao Nhị vừa mới đi vào đã bị bố cô ấy tóm lấy.

“Cao Nhị! Con chạy đi đâu vậy?”

Sau đó Thịnh Nịnh nhìn thấy một người đàn ông trung niên có ngoại hình y chang Cao Nhị tức giận đến đỏ mặt xông tới.

Sau đó Cao Nhị bị bố cô ấy cầm cánh tay lôi đi, trước khi đi Cao Nhị còn kêu Thịnh Nịnh.

“Muốn bao nhiêu tiền tớ cho cậu, không được đi bán tin tức! Danh tiếng chồng tương lai của tớ đích thân tớ bảo vệ! Tuyệt đối không để lũ chó săn rêu rao cho công chúng biết!”

“Ai là chồng tương lai của con?” Bố Cao Nhị nghe cô ấy nói như vậy, không nể nang mỉa mai con gái: “Con tìm bạn trai về trước rồi nói sau!”

Thịnh Nịnh: “...”

Bóng lưng Cao Nhị và bố cô ấy biến mất trong dòng người, Thịnh Nịnh xoay người đi tìm trợ lý Trần.

Kết quả là trợ lý Trần tìm được cô trước.

“Anh nói với tổng giám đốc Ôn em đi toilet.” Giọng điệu của trợ lý Trần rất gấp: “Nhanh lên, bên tổng giám đốc đang chờ em đấy.”

Thịnh Nịnh căng thẳng, lập tức đi theo Trợ lý Trần tới.

Người đang nói chuyện với Ôn Diễn là một thương nhân nước Đức, mặt mũi sâu thẳm, tóc nâu mắt nâu, còn để râu rậm rạp, che nửa khuôn mặt dưới, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi, Thịnh Nịnh cho rằng là phu nhân của ông ấy, về sau nghe nói mới biết được đây là con gái ông ấy, người thừa kế tiếp theo của sự nghiệp gia tộc họ cho nên cố ý mang con gái tới gặp mặt.

Trước khi Thịnh Nịnh tới, Ôn Diễn tự mình đang nói chuyện với thương nhân nước ngoài, tiếng Trung của thương nhân nước ngoài tương đối què quặt, tiếng Anh cũng không tệ lắm nhưng chắc chắn không thể so sánh với người nói tiếng Anh bản địa, hơn nữa vì tuổi quá lớn cho nên lúc nói tiếng Anh mang theo giọng Tây Âu, nghe ông ấy nói chuyện, tốc độ xử lý ngôn ngữ của Ôn Diễn không nhanh bằng người trong chuyên ngành như Thịnh Nịnh.

Cũng may con gái ông ấy nói lưu loát, trên cơ bản là Ôn Diễn nghe cô ấy truyền đạt ý tứ.

Bây giờ Thịnh Nịnh tới cho nên anh dứt khoát không nghe ai nữa, trực tiếp nghe Thịnh Nịnh giúp anh dịch sang tiếng Trung là được.

Sau đó, nhà đầu tư nước ngoài này muốn con gái mình cụng ly với Ôn Diễn, phụ nữ Đức có địa vị xã hội rất cao, trong môi trường cởi mở và bình đẳng như vậy, nói chung phụ nữ Đức tự tin và táo bạo, đối với sự nghiệp cũng giống như đối với đàn ông, sau khi nhìn trúng họ sẽ tỏa sự hấp dẫn không thua kém bất kỳ người đàn ông nào.

Ôn Diễn nhíu mày, lúc cụng ly hơi rũ mắt xuống, né tránh ánh mắt của người phụ nữ này.

Sau đó, người phụ nữ nhíu mày và nói điều gì đó bằng tiếng Đức.

Ôn Diễn không nghe hiểu, nhìn về phía Thịnh Nịnh.

“Ở Đức có một mê tín dị đoan.” Biểu cảm Thịnh Nịnh phức tạp, nói nhỏ với Ôn Diễn: “Nếu lúc cụng ly không nhìn vào mắt nhau, sẽ phải chịu bảy năm “chăn gối” tẻ nhạt.”*

Ôn Diễn: “...”

___________________

*Mí bạn dòng này để tìm hiểu thêm nha, tại dài á: Lý do người Đức luôn nhìn vào mắt nhau khi cụng ly.

Bạn đang đọc Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!