Chương 23: Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À?

Phiên bản 13338 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trang Cẩm Lộ đang chơi cờ caro với Tưởng Trầm Tinh trong giờ ra chơi, còn Khương Vĩ chống cằm xem họ đánh cờ.

Tưởng Trầm Tinh đã thua Trang Cẩm Lộ cả năm ván liền, đâm ra hơi mất niềm tin vào cuộc sống:

“Không thể nào, từ bé đến lớn mình luôn là trùm cờ caro trong tiểu khu đó.”

Trang Cẩm Lộ xoay bút, cười đáp: “Mình cũng vậy.”

“Mình không tin.

Chơi lại, chơi lại đi.”

Lúc này, Khương Vĩ xé toang tờ giấy vốn đang là bàn cờ của họ: “Đừng chơi nữa! Chơi lắm thế không biết.

Tưởng Trầm Tinh, mày tuyệt vọng đi! Mày không thắng nổi đâu.”

Tưởng Trầm Tinh trợn trắng mắt.

Trang Cẩm Lộ lấy làm lạ: “Sao vậy? Còn chưa vào tiết mà?”

Khương Vĩ vò tờ giấy thành một cục.

Hành động của cậu hơi lạ, cậu muốn nói lại thôi, trông như thể đang có chuyện gì khó nói.

Trang Cẩm Lộ rất thấu tình đạt lý: “Có phải vì cậu thấy tụi mình chơi mà không rủ cậu nên không vui? Hay là lát nữa mình đi mua bộ cờ máy bay(1) rồi ba đứa mình cùng chơi chung ha?”

Khương Vĩ nghẹn lời: “… Không phải vậy!”

“Vậy cậu muốn nói gì?”

Ánh mắt Khương Vĩ lảng đi, không dám nhìn thẳng vào Trang Cẩm Lộ.

Sau đó, cậu nhăn nhó một chút rồi cuối cùng cũng nói ra: “Ngày cuối cùng của kì nghỉ Quốc khánh là ngày 7 tháng 10.”

Trang Cẩm Lộ suy nghĩ một lát: “Ừa đúng rồi, có chuyện gì sao?”

Tưởng Trầm Tinh nói: “Phải ha, sắp được nghỉ lễ Quốc khánh rồi.

Lộ Lộ có kế hoạch gì chưa, không thì tụi mình đi chơi năm ngày ở Tân-Mã-Thái(2) đi.”

Trang Cẩm Lộ hỏi: “Đi Tân-Mã-Thái có vui không?”

“Vui chứ.”

“Mình không chắc nữa, có lẽ mẹ mình sẽ về nhà chơi hai ngày.”

Thấy hai người kia làm lơ mình, sắc mặt Khương Vĩ xấu không chịu được.

Cậu bèn cầm bút viết nguệch ngoạc mấy nét trên vở, xem như giải tỏa.

Lúc này Mạnh Nhất Minh chạy vào lớp, đưa tin trực tiếp: “Kết quả thi tháng có rồi, có thể xem bảng điểm ở chỗ cô chủ nhiệm đó.”

Lập tức trong phòng ồn ào hẳn lên.

Các bạn kéo nhau cùng đi xem điểm, lại có bạn gục xuống bàn rên rỉ, không muốn đối mặt với hiện thực.

Mạnh Nhất Minh chạy ngay lại chỗ tụi Trang Cẩm Lộ: “Ôi chao, lớp trưởng ơi, mình vừa thấy Chu Trạch Vũ khóc nhè với Vương Văn Bình trong phòng giáo viên đó.

Nó nói là muốn đổi phòng ngủ.”

Tưởng Trầm Tinh bĩu môi nói: “Nó cũng rất thức thời.”

“Không không không! Đó không phải là chuyện quan trọng, tao nghe Vương Văn Bình nói với nó rằng lần này nó chỉ đứng hạng hai trong lớp thôi.

Cái vẻ mặt lúc nó xem bảng điểm ấy, chậc chậc, giống như bị sét đánh á.”

Mạnh Nhất Minh bắt chước một chút, mấy bạn học đang đứng quanh đó hóng chuyện đều cười ha hả.

Trần An Nhã quay xuống hỏi: “Nhưng thành tích của Chu Trạch Vũ rất tốt mà, tôi đoán nó ngày nào cũng thức khuya dậy sớm.

Vậy ai là người đứng hạng nhất thế?”

Mạnh Nhất Minh phất tay ra hiệu không biết: “Chờ tụi kia đi xem điểm về kể là biết ngay.”

“Lão Mạnh, chờ đã.” Khương Vĩ nắm được trọng tâm, vội hỏi: “Chu Trạch Vũ muốn đổi phòng ngủ hả?”

“Đúng rồi, nó nói vậy đó.”

“Đệt.”

Đột nhiên Khương Vĩ đứng phắt dậy, rồi lao ra ngoài như một cơn gió.

Tưởng Trầm Tinh không quan tâm đến chuyện thứ hạng, chỉ nghĩ xem nên chơi gì vào lễ Quốc khánh thôi.

Cậu mở điện thoại di động lên kiểm tra giá vé máy bay đi các nơi, chợt cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện nên nói với Trang Cẩm Lộ: “Trời má mình nhớ ra rồi, ngày 7 tháng 10 là sinh nhật của anh Vĩ mà! Bảo sao khi nãy nó cứ ấp úng muốn nói lại thôi, chắc là muốn đòi quà tụi mình đây.”

Trang Cẩm Lộ ồ lên: “Nếu tặng quà thì phải tặng gì bây giờ?”

Cậu không có nhiều bạn bè.

Chỉ cần có bạn mời cậu đến dự tiệc sinh nhật, cậu nhất định sẽ nghiêm túc chọn quà dựa theo ý thích của bạn đó, không bao giờ mua bừa một món cho qua chuyện.

Nhưng cậu lại không biết Khương Vĩ thích gì.

Tưởng Trầm Tinh đáp: “Năm ngoái mình tặng nó hai đôi giày chơi bóng phiên bản giới hạn, hơn 6000 tệ đó.

Vậy mà cuối cùng nó trả về cho mình, lại còn kén cá chọn canh.

Mua lễ vật mừng thọ cho hoàng đế còn không bằng mua quà tặng nó.”

Trang Cẩm Lộ líu lưỡi: “Oa! Các cậu mua quà đắt vậy luôn hả?”

“Thời buổi có qua có lại.

Người ta ai cũng tặng quà sang chảnh, nếu cậu tặng món đồ chơi nhỏ giá mấy chục mấy trăm tệ thì ai còn muốn chơi với cậu nữa?”

Trang Cẩm Lộ: “…”

Đầu gối bị trúng đạn rồi.

Cậu trăn trở: “Nhưng xưa nay mình chưa từng mua quà đắt như thế bao giờ…”

Từ khi trọ ở trường thì Trang Hướng Dương cho cậu nhiều tiền tiêu vặt hơn, nhưng cậu quen tiết kiệm tiền, đã tích góp được không ít.

Cơ mà vung tiền mua một món quà giá hơn 6000 tệ vậy thì phí quá… Cậu hơi xót túi tiền.

Bản thân cậu muốn chi ra một vạn tệ để mua bút lông mà còn do dự thật lâu.

Tưởng Trầm Tinh nhớ tới hoàn cảnh túng thiếu của Trang Cẩm Lộ, vội nói ngay: “Cậu không cần phải thế, có lòng là tốt rồi.

Anh Vĩ tuy khó chiều nhưng không phải là không hiểu chuyện.”

Trang Cẩm Lộ gật đầu.

Lúc này có mấy bạn nam lảo đảo chạy vào phòng học, vừa chửi “Đệt” vừa lao đến bên chỗ bọn Trang Cẩm Lộ đang ngồi.

Theo sau còn có hai ba bạn nữ cũng che miệng, trông như không thể tin nổi, mắt sáng rực nhìn thẳng vào Trang Cẩm Lộ.

Trang Cẩm Lộ không hiểu mô tê gì, bị bọn họ vây quanh: “Có chuyện…”

Tưởng Trầm Tinh bị đẩy ra ngoài: “Không! Tụi bay làm gì thế, tự nhiên lên cơn hết cả vậy?”

Một bạn nam kích động đến nỗi nói lắp luôn: “Lớp trưởng, cậu chính là Trang Cẩm Lộ đó á hả?”

Trang Cẩm Lộ: “…”

Bạn tôi ơi bạn nói cái gì vậy?

Một bạn khác nói thêm: “Hồi trước học trường X, có thành tích rất ghê gớm, lại còn thắng mấy cuộc thi ở tỉnh nữa!”

“Tao nghe nói là còn thắng cả cuộc thi trí tuệ của đài truyền hình luôn cơ!”

“Không không không! Cái tụi bay cần hỏi phải là nếu so với Cố Phàm thì thành tích của cậu ấy có khủng hơn không!”

“Giáo viên chủ nhiệm hồi cấp hai của tui thích nhất là lấy cậu ra làm gương, nói là có những người là thiên tài trời sinh còn bọn tui chỉ là người bình thường không thể sánh bằng…”

“Tôi nghe cái tên này suốt hai ba năm rồi.

Có chết tôi cũng không ngờ tới lại có ngày lớp trưởng lớp tôi chính là Trang Cẩm Lộ kia á!”

“Bà mẹ nó tao đứng cmn hình rồi! Tụi bay tin không, lớp trưởng lớp mình hạng nhất khối, bảng điểm cứ gọi là toàn 100 điểm thôi…”

“Mày nói vậy là chưa rõ rồi.

Mày phải nói thẳng ra là còn cao hơn Cố Phàm tận 20 điểm cơ…”

“Học bá sống sờ sờ nè má ơi! Chậc chậc chậc, sờ một cái thì liệu tao có được độ cho thêm 10 điểm không ta?”

Các bạn học bàn tán xôn xao.

Chẳng mấy chốc mà các bạn khác trong lớp cũng bị tiếng ồn ào của họ hấp dẫn, nghe đầu đuôi câu chuyện xong thì ai nấy đều há hốc mồm.

Lúc khai giảng biết được Cố Phàm học ở lớp kế bên, cả nửa lớp kéo nhau đi xem.

Cuối cùng bây giờ lại phát hiện trùm cuối đang ngồi trong chính lớp mình?!

Hơn nữa lúc thường ngày ông trùm này chẳng bao giờ để lộ ra ngoài, còn hòa làm một với cái lớp bết bát này của họ thật hoàn hảo!

Ảo vãi chưởng!

Ngay khi các bạn đã miễn cưỡng chấp nhận sự thật này, đang rục rà rục rịch chuẩn bị đi sờ thánh sống Trang Cẩm Lộ thì chuông vào học vang lên.

Thầy Trương già vào lớp.

Thầy vừa vào lớp đã thấy ngay cảnh hỗn loạn trong lớp, lông mày thiếu điều dựng thẳng lên: “Không nghe thấy chuông vào học à? Về chỗ hết cho thầy! Không ra thể thống gì cả!”

Lúc này các bạn mới tản đi, nhưng vẫn không kiềm chế được nỗi kích động và lòng hiếu kì, thế là đều nhìn chằm chằm vào Trang Cẩm Lộ.

Trang Cẩm Lộ hoảng hốt, cảm thấy mình như là con khỉ trong vườn bách thú.

Vừa nãy các bạn đều hét bên tai cậu, làm tai đau ơi là đau.

Cậu xoa nhẹ lỗ tai mình một lát, lúc này Tưởng Trầm Tinh lại chuyền một tờ giấy sang đây.

Tưởng Trầm Tinh: “!!!!”

Trang Cẩm Lộ: “????”

Tưởng Trầm Tinh: “Cậu chưa từng kể cho mình!! Cậu không xem mình là bạn!!”

Trang Cẩm Lộ vội giải thích: “Không có không có! Tụi mình là anh em mà!”

Tưởng Trầm Tinh: “…”

Trang Cẩm Lộ: “Đây cũng không phải là chuyện gì quan trọng.

Mình không phải là cố tình giấu cậu, chỉ là cảm thấy không quan trọng đến vậy…”

Trang Cẩm Lộ thật sự cho là thế.

Trước đây các bạn cấp hai của cậu ai cũng có thành tích rất tốt, nhưng lại rất lạnh nhạt với nhau.

Khi họ trò chuyện cũng chỉ nói về chuyện thi cử, học thêm môn gì, rất ít khi cùng nhau nô đùa hay chơi giỡn.

Trang Cẩm Lộ vốn tin rằng bạn cùng lớp là như thế đấy, chỉ khi vào học ở lớp 10/8 thì cậu mới phát hiện thì ra bạn cùng lớp có thể rất vui vẻ và tràn đầy sức sống.

Ngoài chuyện học hành ra, họ còn có thể tán gẫu bao nhiêu là chuyện thú vị.

Cậu rất thích vui đùa cùng các bạn lớp 10/8.

Thế nhưng dường như giờ đây cậu đã bị các bạn đối xử đặc biệt… Trang Cẩm Lộ hơi sợ, biết đâu cậu sẽ bị cô lập mất thôi.

Cậu nhớ tới Cố Phàm luôn một mình, còn bị những bạn khác nói xấu sau lưng rằng cậu ấy giả vờ thanh cao, thế là chút lo lắng ấy lại càng lớn thêm.

Tưởng Trầm Tinh vuốt mặt, trong đầu toàn là mấy lời ngu ngốc cậu từng nói với Trang Cẩm Lộ lúc trước.

Thôi, đập đầu vào tường luôn cho rồi.

Cậu không chỉ một lần từng nói mấy đứa học giỏi toàn là lũ học vẹt, lại còn bảo học hành là vô dụng, thậm chí còn cười nhạo Trang Cẩm Lộ thi tệ hơn cậu…

Đến bây giờ Trang Cẩm Lộ vẫn chưa nghỉ chơi với cậu, nếu không phải do rộng lượng hay tính tình nhu nhược thì chắc chắn là người ta thật sự xem cậu là bạn.

Tưởng Trầm Tinh cảm động đến mức trào nước mắt.

Sau đó, cậu nhận tờ giấy mà Trang Cẩm Lộ vừa chuyền qua.

“Trừ việc học khá tốt thì còn lại mình rất bình thường, tụi mình có thể tiếp tục làm bạn giống như trước kia được không?”

Tưởng Trầm Tinh trả lời cậu: “Đương nhiên rồi.

Đời này tụi mình là anh em tốt, mình không nói dối đâu!”

Lúc này Trang Cẩm Lộ mới yên lòng.

Con người Tưởng Trầm Tinh thật tốt, không ghét cậu chút nào.

Thầy Trương già đang sửa bài thi toán trên bục giảng.

Thầy lấy bài của Trang Cẩm Lộ làm mẫu, vừa cầm tờ bài thi vừa giảng.

Lớp 10/8 chìm vào trong một bầu không khí lạ lùng.

Lúc này Khương Vĩ đứng ở cửa xin phép vào lớp, thầy Trương già nguýt cậu chàng một cái rồi cũng cho vào.

Khương Vĩ vừa đi gặp Vương Văn Bình để nói về chuyện đổi phòng ngủ.

Vương Văn Bình đồng ý, sau đó cậu lại nghe thấy đám bạn đến coi điểm luôn mồm kêu lên “Vãi thật!”.

Cậu không ngạc nhiên lắm, chắc là đám ngốc này đang xem điểm của Cố Phàm.

Cậu và Cố Phàm học chung một trường cấp hai nên đã quen cảnh mọi người ca ngợi Cố Phàm học giỏi thế nào.

Cậu không thấy hiếm lạ gì, còn đám học sinh kém ở trường số 3 chắc chưa từng nhìn thấy con điểm nào cao đến vậy.

Khi cậu đang chuẩn bị quay về lớp, bỗng nhiên cậu cũng muốn xem thử điểm của mình.

Dù sao cậu cũng đã nỗ lực học tập mấy ngày trời.

Cậu đã muốn xem, đương nhiên mọi người sẽ nhường cho cậu.

Khương Vĩ cầm bảng điểm, lướt qua từ đầu đến cuối thì chợt khựng lại.

Chờ chút, hình như cậu vừa mới thấy người đứng thứ nhất trong bảng này là Trang Cẩm Lộ?!

Khương Vĩ rất nhạy với ba chữ này, cậu bèn xem kĩ lại.

Đúng là không nhìn lầm, tên Trang Cẩm Lộ đứng đầu bảng.

Khương Vĩ đứng hình.

Tổng điểm là 1041 điểm, đứng nhất khối.

Hồn vía lên mây, cậu lẩm bẩm: “Trời đậu, vãi thật…”

Lộ Lộ lợi hại quá đi mất.

Có bạn hỏi: “Thưa cô Vương, điểm của Trang Cẩm Lộ sao lại như thế ạ?”

Vương Văn Bình không giấu nổi nụ cười đắc ý: “Các em không biết sao? Trang Cẩm Lộ lớp chúng ta trước đây học trường X, bởi vì đột ngột vắng mặt lúc thi chuyển cấp nên mới vào học ở trường số 3.”

Cô vừa nói vừa liếc xéo sang chủ nhiệm lớp 10/7 là Cố Thiến, giống như đang diễu võ dương oai.

“Trang Cẩm Lộ lớp mình vốn dĩ có thể là thủ khoa kì thi chuyển cấp.

Nếu không phải vì sự cố kia thì đời nào lại học ở đây.

Nhưng mà chuyện qua rồi, em ấy cũng nghĩ thoáng ra.

Ngày còn dài tháng còn rộng mà.”

Khương Vĩ hỏi xin Vương Văn Bình bảng điểm của khối, còn nói sẽ đem về dán lên bảng lớp nên Vương Văn Bình in cho cậu thêm một bản.

Khương Vĩ đem về lớp, cúi đầu xem thật kĩ điểm thi của Trang Cẩm Lộ.

Trang Cẩm Lộ nghe được loáng thoáng mấy tiếng “Bá thật!”, “Lợi hại!”, “Ngầu vãi!”.

Đó là do Khương Vĩ ngồi sau không nhịn được bèn nhỏ giọng trầm trồ, cậu không khỏi liếc ra sau.

Vừa khéo Khương Vĩ cũng ngẩng đầu nhìn cậu.

Sau khi mắt chạm mắt, Khương Vĩ rút bảng điểm ra, nhỏ giọng nói: “Trang Tiểu Lộ, cậu ăn gì mà lớn thế? Ngữ văn mà còn thi được điểm cao như vậy, lợi hại quá.”

“Môn toán cũng được điểm tối đa, giỏi quá trời quá đất.

Đừng nói sau này cậu lại chế ra Định lý Trang Cẩm Lộ hay Tiên đề Trang Cẩm Lộ nha.”

“Lý hóa sinh cũng được điểm cao chót vót nè, cậu dư sức đi thi Siêu trí tuệ rồi đó.”

“Chính trị với lịch sử mà cũng chỉ bị trừ có 7 điểm thôi.

Ngầu vãi, đây chính là trên thông thiên văn dưới tường địa lý đó hả?”

Khương Vĩ đang mải mê tán tụng Trang Cẩm Lộ, còn Trang Cẩm Lộ thì thật sự nghe không nổi mấy câu nịnh nọt của cậu chàng: “… Ngậm miệng đi Khương Vĩ.”

Khương Vĩ: “Éc.”

Cậu ngắm bảng điểm đẹp như mơ của Trang Cẩm Lộ cũng đủ rồi, bây giờ mới coi tới điểm của mình.

Từ trên xuống dưới, mãi cho đến mấy dòng cuối cùng.

Họ tên Khương Vĩ.

Tổng điểm 412.

Xếp hạng 516 trong khối.

Khối lớp 10 chỉ có 517 học sinh thôi.

Cao hơn một người nè.

Tính ra thì còn chưa được phân nửa số điểm của Trang Cẩm Lộ nữa.

Ôi.

Mặt cậu lạnh tanh, tay vò tờ giấy thành một cục rồi vứt vào trong hộc bàn.

Chú thích:

(1) Cờ máy bay (Aeroplane chess): Một loại cờ chơi theo lượt của TQ.

Cách chơi tương tự như cờ cá ngựa, cờ Ludo hoặc cờ Pachisi của Ấn Độ.

Phần chú thích trên được bạn Chú Chim Mệt Mỏi tra giúp mình, mình sửa chữa lại đôi chút, có thêm vào vài điều mình tìm được dựa trên nền tảng của bạn ấy.

Cảm ơn bạn rất nhiều 

(2) Tân-Mã-Thái (新马泰): là một cụm từ gộp chung tên ba nước Singapore, Malaysia và Thái Lan..

Bạn đang đọc Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    21

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!