Ngày hôm sau, Hạ Tư Hành vẫn không yên tâm, bèn gửi tin nhắn cho Trương Khang - trợ lý của Hạ Thành, [Giúp tôi điều tra về Kỳ Nhiên, người tham gia chương trình vũ đạo kia.]
Là trợ lý riêng của Hạ Thành, điện thoại của Trương Khang luôn được mở suốt 24 tiếng để sẵn sàng cho mọi trường hợp.
Nửa tiếng sau, Hạ Tư Hành nhận được toàn bộ thông tin về Kỳ Nhiên.
Anh mở mail đầu tiên ra, đập vào mắt anh chính là ảnh của Kỳ Nhiên.
Gương mặt kia cực kỳ quen mắt.
May mà anh có trí nhớ tốt, chẳng mấy chốc đã nhớ ra người đàn ông xuất hiện trên laptop của Kim Hề ngày ấy chính là anh ta.
Tuy sau đó cô phủ nhận mình đỏ mặt vì gương mặt kia.
Nhưng đúng là cô đã thất thần trước gương mặt của anh ta.
Thanh mai trúc mã trong sáng?
Ý lạnh dâng trào trong đôi mắt Hạ Tư Hành.
Anh đây chẳng tin.
...
Thứ bảy, Hạ Tư Hành được nghỉ làm.
Anh không nói với Kim Hề chuyện mình đến thăm trường quay, thứ nhất là anh muốn tạo bất ngờ cho cô; thứ là là anh cũng không chắc chuyện này sẽ là bất ngờ hay là khiếp sợ với Kim Hề.
Chương trình I Dance Therefore I Am không nhiều có tài trợ, một là tập đoàn Hạ thị, hai là công ty Hoa Duệ của Giang Trạch Châu.
Công ty trực thuộc tập đoàn Hạ thị vốn không ít, một công ty lại có nhiều công ty con.
Tuy có bề dày kinh nghiệm đầu tư, nhưng công ty càng lớn thì càng không quan tâ m đến những chương trình mà mình tài trợ.
Mỗi năm Hạ thị tài trợ không ít hạng mục, đây chỉ là một show truyền hình, đối với Hạ thị có thể nói là có hay không cũng chẳng sao.
Nhưng Giang Trạch Châu là người tự thân tự lực, không liên quan đến chuyện anh đầu tư bao nhiêu, dù có là hạng mục đầu tư mấy trăm triệu hay chỉ có mấy triệu thì mức độ quan tâm của anh đều như nhau.
Lúc Kim Hề đang nói chuyện với bên nhân viên ánh sáng, dưới sân khấu bỗng dưng vang lên tiếng sột soạt.
Không biết là ai chạy vội không để ý dây điện dưới đất nên bất cẩn trượt chân.
Ánh đèn trên sân khấu vang lên một tiếng bụp rồi tắt ngấm.
Đạo diễn cầm loa lên hỏi, "Chuyện gì thế?"
"Xin lỗi, xin lỗi mọi người." Có người nhỏ giọng xin lỗi.
"Chờ một chút, phích cắm bên đây bị lỏng, để tôi đi cắm lại." Nhân viên trong đoàn kiên nhẫn đáp lại.
Người gây ra sự cố cúi đầu liên tục nói cám ơn, sau đó sốt sắng chạy tới bên cạnh đạo diễn và nhà sản xuất, cố ghìm lại cơn kích động, "Giang tổng đến ạ."
Mặt đạo diễn vừa nãy còn đen như đít nồi thoắt cái đã thay đổi.
Ông đặt bộ đàm xuống, dặn dò người bên cạnh, "Tôi ra ngoài một lát, bên đây giao lại cho cậu theo dõi." Nói xong, ông và nhà sản xuất cùng đi ra ngoài, nhưng đi được vài bước đã vòng trở lại, nghiêm mặt dặn dò, "Tuyệt đối không được để xảy ra sơ sót, biết chưa?"
"Tôi biết rồi, đạo diễn cứ yên tâm." Người kia đảm bảo.
Lúc này đạo diễn mới chịu rời đi.
"Ai đến mà cả đạo diễn và nhà sản xuất đều đích thân ra đón thế?"
"Chẳng biết nữa, không lẽ là khách mời đặc biệt bất ngờ xuất hiện?".
Truyện Hệ Thống
"Thôi đi, lúc Kỳ Nhiên đến đạo diễn còn chẳng thèm ngó một cái.
Cô xem nụ cười ban nãy của đạo diễn kìa, tôi thấy cái bụng mỡ kia như thể vui đến độ có thể nhảy tưng tưng luôn ấy chứ."
"Nghe đâu là bên tài trợ đến."
"Hạ thị hả?"
"Hạ thị đến làm gì? Chương trình Hạ thị tài trợ mỗi năm cũng phải lên đến hàng chục, người ta đâu rảnh mà đích thân đến phim trường thăm thú? Nhất định là bên đầu tư Hoa Duệ rồi."
Đầu tư Hoa Duệ?
Kim Hề hơi ngạc nhiên, Giang Trạch Châu ấy vậy mà cũng đầu tư vào chương trình này.
Cô biết anh ấy đầu tư khá nhiều, nhưng không ngờ anh cũng đầu tư vào mấy chương trình giải trí thế này.
Showbiz quả là một miếng bánh thơm ngon, ai cũng muốn chia một miếng.
Không ít nhân viên dưới sân khấu đang tám về đầu tư Hoa Duệ, may mà có người kịp thời thông báo qua loa, kết thúc trận xôn xao này, "Đạo diễn ánh sáng chuẩn bị xong chưa?"
Đạo diễn ánh sáng trả lời qua bộ đàm, "OK."
"OK, Kim Hề, cô có thể sang bên đây múa lại lần nữa, xem xem hiệu quả sân khấu đã được chưa."
Kim Hề gật đầu, ra dấu "OK".
...
Tài xế của Giang Trạch Châu có thể tự xưng là rành đường Nam Thành nhất, ngay cả những con hẻm nhỏ ở những nơi hẻo lánh anh ta cũng có thể nắm rõ trong lòng bàn tay, duy chỉ có đường vào phim trường này, anh ta lại giống như con ruồi mất đầu.
Quả thật không thể trách tài xế được, bởi vì phim trường quá lớn, định vị dẫn đường không thể chỉ thẳng đến nơi ghi hình của chương trình, thế nên chuyện tìm đường gặp khó khăn.
May là Hạ Tư Hành không phải lần đầu đến đây, anh lên tiếng chỉ đường, "Đến ngã tư đằng trước thì rẽ phải."
"Rồi rẽ trái."
"Tòa nhà màu đen bên tay phải kia là đến rồi."
Chỉ đường xong, Hạ Tư Hành ngả người ra sau tựa vào lưng ghế.
Nơi khóe mắt, anh trông thấy ánh mắt tìm tòi bên cạnh mình, vừa quay sang đã bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm trêu tức của Giang Trạch Châu.
"Nhìn gì?"
"Tôi chỉ tò mò thôi, đây không phải là lần đầu cậu đến đây đúng không?"
"Ừ." Anh thừa nhận.
Giang Trạch Châu cúi đầu, thong thả chỉnh lại tay áo, nhếch môi, "Đến đây để đón hay đưa công chúa thiên nga?"
Hạ Tư Hành, "Đón."
Đến bây giờ Giang Trạch Châu vẫn còn nhớ những lời mình nghe thấy bên ngoài nhà họ Thẩm, anh ta cứ ngỡ tình cảm giữa Hạ Tư Hành và Kim Hề vẫn như bốn năm trước, trì trệ không phát triển thêm, mỏng manh mờ ảo tựa sương mù.
Anh ta chỉ mỉm cười chứ không nói thêm gì.
Giang Trạch Châu nghĩ, giữa hai người bọn họ phải có một cái kết, dù là SE hay HE đều được cả.
Nhưng từ đầu đến cuối, người ra sức thúc đẩy chuyện tình của Hạ Tư Hành và Kim Hề chính là Giang Trạch Châu.
Chiếc xe dừng lại bên ngoài studio màu đen.
Gọi đây là studio thì có hơi ấm ức cho nó.
Đây là một tòa nhà năm tầng, diện tích hẳn cũng phải được 500 mét vuông - hiển nhiên là công lao thuộc về nhà tài trợ chịu chi.
Giang Trạch Châu vừa tới, nhà sản xuất vội vàng chào đón với nụ cười tươi rói trên môi.
Nhà sản xuất và Giang Trạch Châu đã biết nhau, chỉ không ngờ Giang Trạch Châu lại dẫn thêm người đến đây, trông người đàn ông kia cực kỳ kiêu ngạo, phong cách ăn mặc cũng không giống người thường.
Hơn nữa, trên người anh toát ra hơi thở lạnh lùng.
Lăn lộn trong giới đã lâu, nhà sản xuất vừa nhìn đã biết người đàn ông trước mặt không phải là dạng xoàng.
Ông ta thầm nghĩ, sau khi đi vào trường quay bèn hỏi, "Giang tổng, đây là bạn của anh sao?"
Giang Trạch Châu, "Đúng thế."
"Nên xưng hô sao cho phải?"
Giang Trạch Châu nhìn người phía sau, xác định anh không muốn lộ diện thì không trả lời nhà sản xuất nữa.
Những kẻ ăn trên ngồi trước xưa nay đều như thế, thích thì trả lời, không thì thôi, bọn họ sẽ không hé môi nửa lời.
"Đang ghi hình à?" Anh đổi chủ đề.
Thấy anh ta không muốn tiết lộ, nhà sản xuất trộm nghĩ, hoặc là thân phận người này cao hơn cả Giang Trạch Châu, hoặc chỉ là người bình thường.
Nhưng ông ta lại thiên về suy đoán đầu tiên hơn.
Sau khi đưa ra kết luận, nhà sản xuất liên tục đáp, "Đang ghi hình, Giang tổng có muốn vào xem không?"
Giang Trạch Châu nói, "Vào xem thử nào."
Lúc nhà sản xuất và đạo diễn đưa hai người vào trong, trên sân khấu vẫn còn đang tập dợt.
Được sự hỗ trợ của đoàn diễn tấu bậc nhất, cùng với chất lượng âm thanh tuyệt mỹ, âm nhạc như đang khiêu vũ trên từng tế bào thần kinh thính giác của mọi người.
Ánh đèn sân khấu màu xanh lung linh ảo diệu khiến người ta cứ ngỡ mình đang chìm đắm trong đại dương xanh, màu xanh từ đậm dần dần chuyển sang nhạt hơn, độ bão hòa giảm dần, từ ngoài khơi vào bãi cát, áp suất không khí bắt đầu tăng trở lại, hô hấp dần ổn định.
Dù ánh đèn trên sân khấu có hơi mờ ảo, nhưng Hạ Tư Hành vẫn có thể bắt được hình bóng đang nhảy múa của Kim Hề khi bóng sáng vừa lướt qua.
Vì đang tập nên cô không mặc váy múa, chỉ mặc một bộ đồ múa màu hồng cánh sen đơn giản.
Vòng eo của cô khẽ đong đưa, tựa như ánh đèn trên không trung, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Kỳ Nhiên ngồi một trong góc khuất cũng không tài nào dời mắt được.
"Đây chẳng phải là thanh mai của cậu sao?" Người vừa hỏi là Phó Vân Gián.
Anh ta là MC của chương trình này, cũng chính anh ta là người đã nhờ Kỳ Nhiên đến làm giáo khảo để tăng độ hot cho chương trình.
Hai người quen nhau từ trước khi nổi tiếng, lúc ấy bọn họ chỉ là thực tập sinh vô danh, về sau hai người đều nổi tiếng trong lĩnh vực của mình.
Đã từng cùng nhau trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất, bây giờ cùng khoác vai nhau tận hưởng sự thành công là điều hiển nhiên.
Kỳ Nhiên lườm anh ta, "Ai nói với cậu?"
Phó Vân Gián, "Còn ai vào đây nữa? Quản lý của cậu - chị Chanh chứ ai."
Cái tên Lâm Mông này thỉnh thoảng lại phát âm sai thành Chanh.
Chị ấy lớn hơn anh hai, ba tuổi, vì thế hai người đều gọi là chị Chanh.
Kỳ Nhiên hừ một tiếng, cúi đầu thờ ơ chỉnh lại trang phục, "Chị ấy còn nói gì với cậu nữa?"
Phó Vân Gián, "Chị ấy còn định hỏi xem thanh mai nhà cậu có ý định tiến vào showbiz không? Chị ấy có thể dẫn dắt cô nàng.
Hơn nữa chị Chanh chẳng thiếu tài nguyên, muốn đóng phim thì có phim để đóng, muốn múa thì múa, chậc chậc...!thanh mai nhà cậu phải nói là tiền đồ rộng mở đấy."
Tài nguyên trong tay của Lâm Mông thuộc dạng độc nhất vô nhị trong nước, nếu không Kỳ Nhiên sẽ không chấp nhận làm nghệ sĩ dưới trướng của chị.
Kỳ Nhiên không nghi ngờ Lâm Mông, nhưng anh ta vẫn hỏi lại, "Kim Hề làm nghệ sĩ dưới trướng chị ấy?"
Phó Vân Gián, "Ừ."
Kỳ Nhiên, "...!Dẹp mộng đi."
Phó Vân Gián sững người, "Có phải cậu dứt khoát quá rồi không? Với lại cậu dựa vào đâu mà tự tiện quyết định thay cô ấy?"
"Đại tiểu thư nhà họ Kim, công chúa thiên nga của nhà họ Thẩm, kiêu ngạo lạnh lùng, ai thèm dấn thân vào giới giải trí?" Kỳ Nhiên lườm anh ta, "Cô ấy một không thiếu tiền; hai vốn chẳng có suy nghĩ vào showbiz, tiến tiến cái quần ấy."
"Ai lại chê tiền nhiều chứ."
"Người ta đi theo con đường nghệ thuật gia, giới giải trí ấy à? Mơ đi."
"Biết đâu được?"
"Đừng có biết đâu biết đó, hơn nữa người ta có bạn trai rồi, nếu vào showbiz thì hoặc là phải chia tay, hoặc là phải giấu nhẹm đi à?"
Phó Vân Gián phản ứng cực kỳ lớn, giọng cũng vô thức nâng cao, "Không thể nào, cô ấy có bạn trai rồi ư?"
May là bọn họ đang ngồi dưới khán đài, không ai nhìn thấy cảnh tượng thất thố của anh ta.
Kỳ Nhiên tặc lưỡi, nhận ra ý đồ của anh ta, "Sao, có ý với cô ấy à?"
Phó Vân Gián, "Tôi nào dám có ý với cô ấy, tôi chỉ nghĩ nếu hai người cùng có một người quản lý, biết đâu được "Gần quan được ban lộc" thì sao?"
Kỳ Nhiên cụp mắt, khẽ cười khó hiểu, "Tuy tôi không phải hạng tốt lành gì, nhưng vẫn có đạo đức tối thiểu, chuyện đập chậu cướp hoa này vô đạo đức lắm."
Dứt lời, anh đứng dậy rời đi.
Nhưng khi đi tới hành lang, anh thoáng trông thấy hai người đàn ông đang ngồi trên khán đài cách chỗ bọn họ một lối đi.
Hai người đàn ông mặc vest hoàn toàn không phù hợp trong trường hợp này.
Khí chất hơn người, đặc biệt là người đang ngồi ngoài rìa kia, mặt mày lạnh lùng, bình tĩnh đón lấy ánh mắt quan sát của anh mà không hề né tránh.
Tầm mắt giao nhau chỉ chừng hai giây, song Kỳ Nhiên cứ có cảm giác ánh mắt nhìn về phía mình mang theo địch ý.
Nhưng anh quả thật không nhận ra người kia.
Phó Vân Gián hỏi, "Hai người đó đến đây hồi nào thế?"
Kỳ Nhiên, "Có trời mới biết."
"Trông không giống staff cho lắm."
"Tò mò thì đi hỏi đi, lảm nhảm nhiều thế làm gì."
Phó Vân Gián im lặng trước thái độ mất kiên nhẫn của anh, lẩm bẩm trong miệng, "Rốt cuộc là ai mà có thể đến được đây?"
...
Ở nơi khuất sáng.
Hạ Tư Hành và Giang Trạch Châu cùng ngồi xuống.
Giang Trạch Châu chống cằm, đưa mắt nhìn bóng người đàn ông đang từ từ bước đến, ung dung mở miệng, "Hình như tôi đã bỏ lỡ điều gì rồi nhỉ?"
Sắc mặt Hạ Tư Hành vẫn hờ hững, lặng thinh không nói gì.
Giang Trạch Châu, "Ở đâu lòi ra trúc mã của công chúa thiên nga vậy?"
Hạ Tư Hành ngồi tại chỗ, ánh mắt dịu dàng rơi lên người Kim Hề đang ở trên sân khấu.
"Cậu tưởng cô ấy không có bạn bè sao?" Anh bất thình lình hỏi ngược lại.
"Theo tôi thấy, với tính cách của cô ấy, chẳng có người đàn ông nào chịu dừng lại ở mức quan hệ bạn bè."
Phân tích theo góc độ của đàn ông, Kim Hề chính là gu yêu thích của mọi đàn ông.
Vẻ xinh đẹp và kiêu ngạo được hun đúc từ việc sinh ra đã đứng ở vạch đích kia, nếu không được làm bạn thì chỉ có thể đứng ngắm nhìn từ xa, còn một khi đã trở thành bạn thì...
Con người đều có lòng tham, nếu đã làm bạn thì sẽ không muốn chỉ là bạn.
Đặc biệt là một cô gái như Kim Hề, chỉ cần một ánh mắt của cô cũng dễ dàng gợi lên [email protected] muốn chinh phục của đàn ông.
Giang Trạch Châu như cười như không, "Một khi đàn ông có ý với một người phụ nữ, tôi không nghĩ bọn họ có thể giữ lại ranh giới đạo đức."
Dứt lời, anh ta quay sang quan sát vẻ mặt của Hạ Tư Hành, hờ hững không thay đổi, không chút cảm xúc.
Đợi một lúc lâu, lâu đến độ Giang Trạch Châu cứ nghĩ Hạ Tư Hành không thèm đáp lại, Hạ Tư Hành lại hừ một tiếng, "Tôi lại không cho rằng anh ta có tư cách là đối thủ của tôi."
Lúc nói những lời này, trên gương mặt Hạ Tư Hành hòa lẫn đủ loại cảm xúc, thờ ơ, mỉa mai, xem thường, đủ cả..