Chương 12
Cô ngồi trên ghế sô pha, lật xem tạp chí trong nước, tìm hiểu về thông tin trong nước hiện nay.
Cũng được một lúc, cửa phòng chờ đột nhiên bị đẩy ra, cô liền gập cuốn tạp chí lại, chỉnh đốn lại quần áo rồi đứng lên.
Cô vốn tưởng là Tô Tử Thiến đi vào, nhưng không ngờ đập vào mắt cô là người đàn ông đẹp trai đó.
Hứa Tịnh Nhi sững sờ, con ngươi mắt hơi co lại.
Cố Khiết Thần hình như cũng không ngờ lại gặp cô ở đây, bước chân hơi chững lại, và một giây sau, ánh mắt trầm xuống.
Phòng chờ đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, đến bầu không khí cũng trở nên đông đặc.
Khoảng vài giây sau, Hứa Tịnh Nhi hoàn hồn, mấp máy miệng, định giải thích gì đó, nhưng cảm giác áp lực quá lớn, khiến cô nhất thời không nói nên lời.
Dù sao Cố Khiết Thần cũng chỉ coi cô như không khí, sẽ nhanh chóng quay người đi thôi, cô có lên tiếng hay không cũng vậy.
Không ngờ… anh nhìn chằm chằm vào cô, sau đó đi từng bước từng bước về phía cô!
Hứa Tịnh Nhi tim đập càng nhanh hơn khi bị người đàn ông ép sát. Đôi chân cô cứ thế thụt lùi về sau. Thế nhưng phía sau đã là ghế sô pha, cô chẳng thể chạy đi đâu được nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi và định nói gì đó: “Cố…”
Thế nhưng cổ họng vừa phát ra được từ đó thì Cố Khiết Thần đã bước tới sát cô. Cô chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt, cả cơ thể ép vào người Cố Khiết Thần. Cơ thể vạm vỡ của anh bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô.
“Hứa Tịnh Nhi!”
Cố Khiết Thần lên tiếng, giọng điệu thản nhiên chứa đựng băng giá: “Vừa về nước là đã xuất hiện trước mặt tôi. Một lần, hai lần, ba lần, cô suốt ruột đến vậy sao?”
Đây là câu nói đầu tiên của anh đối với cô sau khi họ gặp lại.
Dù mấy lần trước đó có tình cờ gặp mặt nhưng anh đều coi cô là không khí. Chẳng buồn nhìn cô lấy một cái. Cô cũng không ngờ rằng câu nói đầu tiên mà anh nói với cô vẫn lạnh lùng và đầy chế nhạo đến như vậy.
Cô vốn tưởng mình sẽ không còn phải đau khổ nữa. Thế nhưng trái tim cô vẫn đau đớn như có vô số kim châm vậy.
Cảm xúc bị đẩy lên cực điểm bỗng khiến cô trở nên bình tĩnh.
Cô không thể hiện bất kỳ sự đau khổ nào qua nét mặt. Thậm chí, cô còn hơi nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn Cố Khiến Thần. Ánh mắt cô lạnh lùng, giọng nói thì thản nhiên: “Cố Tổng, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi”.
Cố tổng sao?
Cố Khiết Thần khẽ chau mày.
Hứa Tịnh Nhi không để ý tới biểu cảm đó của anh. Cô chỉ nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Chuyện mấy ngày trước chỉ là tình cờ mà thôi. Hôm nay tôi cũng chỉ là tới để phỏng vấn cô Tô, cũng không hề nghĩ rằng anh cũng xuất hiện ở đây”.
Cô dừng lại rồi nói thêm một câu: “À, phải rồi. Giờ tôi làm ở tòa soạn báo rồi”.
Cô biết chắc chắn anh sẽ không để tâm tới chuyện của cô nên giải thích thêm một câu.
Hình như Cố Khiết Thần không tin những gì cô nói. Anh chỉ nhếch miệng, đôi mắt lạnh như băng. Ánh mắt đó như có thể nhìn thấu tâm cảm người khác khiến cho họ chẳng thể lẩn trốn.