Một khách sạn năm sao.
Hai bên cửa tự động từ từ mở ra. Ngay sau đó trước mắt nhân viên tiếp tân xuất hiện một người đeo kính râm, mặc âu phục mỏng của người phụ nữ trẻ, giày cao gót bước trên sàn gỗ mịn, phát ra những tiếng leng keng dễ nghe.
Lâm Tử Hàn cố gắng trấn tĩnh tiếng tim đập bồn chồn, thở sâu đi bộ về phía trước, ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, quyến rũ, chiếu thẳng vào mắt của mọi người xung quanh.
Sau 1 tiếng kêu nhỏ, nhân viên tiếp tân lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự nói: "Xin hỏi cô, chúng tôi có thể giúp gì được cho cô?"
"Cô cần phải nói: Thưa bà". Lâm Tử Hàn bỏ kính râm ra, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.
"Vâng, thưa bà, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho bà?" Nhân viên tiếp tân liếc mắt nhìn xung quanh chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng, không có chút nhẫn nại nào.
"Cho tôi một phòng đôi tốt nhất". Lâm Tử Hàn giả vờ nói thật lành nghề, có trời mới biết thực ra đây là lần đầu tiên cô ấy ở trong một khách sạn, trong lòng cô lo lắng thiếu chút nữa làm rơi chiếc nhẫn kim cương khỏi ngón áp út.
"Vâng, đây là thẻ phòng". Nhân viên tiếp tân giao cho cô thẻ phòng, Lâm Tử Hàn cúi đầu nhìn. Phòng 2017.
"Xin hỏi bà có điều gì cần nữa không?"
Lâm Tử Hàn do dự nửa ngày, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Tìm cho tôi một người đàn ông lên đây, phải đẹp trai và phục vụ tốt nhất".
"A?" Nhân viên tiếp tân sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười nói: "Hiểu".
Ánh mắt Lâm Tử Hàn như muốn cười, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, nhân viên tiếp tân liếc mắt, tâm trạng buồn bực, không phải là kêu 1 con vịt thôi, cần gì phải lo lắng quá? Nhưng mà mặt mình tại sao lại nóng thế? Nhấc chân như chạy trốn tới thang máy. Trời ạ, thực sự là ngại chết đi được.
"Hãy nhìn đi, cưới vào nhà giàu có không nhất định là có hạnh phúc". Nhân viên lễ tân cùng mấy người khác cười nói, mấy vị mỹ nữ che miệng mà cười.
Cửa tự động lần thứ hai mở ra, ánh mắt mấy nhân viên nữ tiếp tân lại một lần nữa bị người vừa tới hấp dẫn. Người đàn ông xuất hiện trước mắt rất đẹp trai. Vóc người cao gầy, thể trạng cường tráng, một thân quần áo màu đen được thiết kế thỏa đáng.
Đôi mắt tối, ánh mắt lấp lánh có thần, ngay cả bộ dạng bước đi cũng mê người. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Cánh tay người đàn ông chạm vào khẩu súng lục đặc biệt, mỉm cười, cửa cảm có vẻ như không có cách nào nhận biết được súng.
"Hãy cho tôi một gian phòng tốt nhất". Khóe môi anh khẽ nhếch, các nhân viên tiếp tân như rơi vào mộng ảo trước nụ cười gợi cảm đó.
Cuối cùng một cô cũng đã tỉnh hồn lại, vội lấy thẻ phòng lịch sự nói: "Vâng, thẻ phòng của ngài đây".
Người đàn ông lấy lại thẻ phòng, không hề nhìn cái liếc mắt của mấy cô gái, đi thẳng đến hướng thang máy.
Trong thang máy, anh ta lấy điện thoại di động ra,trước màn hình hiện một loạt các dãy số điện thoại, bên kia truyền tới một âm thanh lưu loát của một người đàn ông: "Báo cáo đại ca, nhiệm vụ đêm nay hoàn thành thuận lợi".
"Được rồi" Người đàn ông bình thản nói ra hai chữ này, tắt điện thoại.
Gương phản chiếu từ bốn phía, phản ánh trong gương là hình ảnh quyến rũ của anh ta, như mộng ảo trong câu truyện cổ tích.