Ngồi vào bàn ăn, Phương Thần Phong vẫn như cũ để Hà Linh Chi ngồi trên đùi mình.
Nhìn một bàn vô vàn món ăn, nhưng toàn là đồ tẩm bổ khiến Hà Linh Chi ngán ngẩm vô cùng.
Bởi vì sao? Vì đồ bổ toàn là đồ vô cùng ngấy, căn bản là cô không thể ăn được.
Khi còn đang than thầm trong lòng thì một thìa canh gà ác hầm thuốc bắc đã ở ngay trước miệng cô.
Mùi thuốc bắc vô cùng nồng khiến Hà Linh Chi sợ đến nỗi nhắm mắt nín thở, thấy vậy Phương Thần Phong liền nhăn mặt không vui:
“Em mau mở mắt ra, Triệu Y Vân có dặn dò nhà bếp kĩ lưỡng rồi, đây toàn là đồ tốt cho sức khỏe hiện tại của em.”
Có lẽ do cơ thể còn chưa phục hồi hoàn toàn, cộng thêm việc đây là lần đầu tiên hắn đối xử với cô chu đáo, nhu thuận như vậy nên Hà Linh Chi sinh ra cảm giác muốn làm nũng:
“Nhưng mà… nhưng mà nó thật khó ngửi chứ đừng nói đến ăn, tôi không ăn được đâu, hay là đổi món khác đi?”
Thấy cô làm nũng mình như vậy Phương Thần Phong cảm thấy vui sướng vô cùng, nhưng cũng không thể vì thế mà để cô ăn uống lung tung được, thế là lại lấy lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, nhưng giọng nói thì không hề dấu diếm sự cưng chiều:
“Hôm nay ăn món này xong, mai sẽ đổi món khác cho em, ngoan.”
Hà Linh Chi vẫn còn đang bận nhắm mắt nín thở, khi nghe Phương Thần Phong nói với giọng điệu như thế liền ngưng mọi hoạt động nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng của hắn.
‘Hắn đang dỗ dành mình, chứ không phải ra lệnh hay ép buộc?’
Suy nghĩ này hiện giờ đang xâm chiếm toàn bộ tâm trí Hà Linh Chi, cô như người mất hồn cứ thế nhìn Phương Thần Phong không chớp mắt, đến nỗi thìa canh trôi xuống bụng của cô lúc nào mà cô cũng chẳng hay.
Cứ như thế Hà Linh Chi được Phương Thần Phong đút cho ăn hết món này đến món khác trong khi cô thì vẫn cứ nhìn hắn không rời mắt.
*Đồ mê zai >_
Mãi đến khi Phương Thần Phong cảm thấy hoài nghi về sức chứa đồ ăn của cái dạ dày nhỏ bé của cô mới ngừng lại rồi nâng tay xoa xoa cái bụng tròn ủm kia, ánh mắt chứa đầy ý cười hỏi:
“Vẫn còn chưa no cơ à, hửm?”, nói xong còn ngắt nhẹ mũi cô.
Lúc này Hà Linh Chi mới sực tỉnh, nhận thức được hành động vừa rồi của mình liền cúi đầu, gương mặt ngay lập tức biến thành trái ớt.
Thấy cô như vậy Phương Thần Phong liền buồn cười mà đưa tay ra bóp bóp hai bên má của cô:
“Còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
“No rồi.”, Hà Linh Chi lí nhí đáp.
“Vậy bây giờ em muốn về phòng nghỉ ngơi hay muốn đi đâu không?”
“Tôi về phòng nghỉ ngơi thì hơn.”
‘Trời ơi nếu cô nói muốn đi đâu đó e là hắn sẽ đi cùng cô mất.
Không được không được, cô phải bảo vệ thật tốt trái tim bé nhỏ này.’
Một lần nữa Phương Thần Phong lại bế Hà Linh Chi trở lại phòng ngủ.
Nhưng có lẽ vì vừa mới được chìm trong mật ngọt nên trí thông minh của cô đã giảm xuống con số âm luôn rồi.
Đặt cô lên giường sau đó Phương Thần Phong liền đi thu dọn tài liệu trong phòng.
Khi thấy hắn mang đồ đi ra ngoài, Hà Linh Chi tưởng rằng hắn sang thư phòng để làm việc, nhưng ai ngờ chưa đầy năm phút sau hắn đã quay trở lại, hơn nữa còn ngang nhiên trèo lên giường nằm, đôi cánh tay lực lưỡng dơ ra như muốn ôm cô lại gần hắn.
Thấy vậy Hà Linh Chi nhanh chóng nói:
“Này anh không đi làm sao?”
Phương Thần Phong đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô:
“Công việc anh có thể giải quyết bất cứ lúc nào anh muốn.
Nhưng mà hình như em đang muốn né tránh anh?”
“Kh… không có… tôi né tránh anh hồi nào đâu… sao phải né chứ.”, bị nói trúng tim đen Hà Linh Chi ấp úng nói.
Ánh mắt dò xét của người nào đó quét qua người Hà Linh Chi khiến cô như có tật giật mình:
“Anh nhìn gì chứ… tôi đã nói là không có mà!!”
Nghe Hà Linh Chi nói vậy Phương Thần Phong cũng không trêu cô nữa, cơ thể vừa nhích lại gần cô vừa nói:
“Vậy thì tốt!”
Mắt thấy Phương Thần Phong sắp tiến lại gần, Hà Linh Chi liền dơ tay năm ngón trước mặt hắn:
“Từ từ khoan…”
“Hôm nay em không giống với mọi ngày.”, Phương Thần Phong tay chống đầu bất mãn nhìn Hà Linh Chi.
“Không giống ở điểm nào chứ? Anh muốn nằm ở đây cũng được vì dù gì đây cũng là phòng của anh…”
“Em nhận ra điều này cũng khá sớm nhỉ?”
“Đừng có ngắt lời tôi!!!”, Hà Linh Chi cáu kỉnh đáp.
Lần nào cũng vậy, hắn toàn chặn ngang lời cô nói.
Nhận ra được là cô đang tức giận, Phương Thần Phong liền dơ hai tay ngang đầu trong im lặng tỏ ý đầu hàng.
Thấy hắn chịu nhượng bộ như vậy Hà Linh Chi mới nói tiếp:
“Anh muốn nằm nghỉ ở đây thì hãy nằm xa tôi ra một chút, đặc biệt là không được ôm!”
“Không được!!!”, lần này đến lượt Phương Thần Phong cao giọng.
“Làm sao mà không được? Anh có biết là mỗi lần bị anh ôm như thế là tôi khó thở lắm hay không hả, hơn nữa tôi còn đang không khỏe trong người, anh như vậy mà còn định bắt nạt tôi?”, Hà Linh Chi kiên quyết không cho Phương Thần Phong ôm, nếu không hắn sẽ biết được nhịp tim đang đập vô cùng bất thường của cô.
“Không được là không được, sẽ không khó thở.”, Phương Thần Phong lắc đầu trả lời.
“Nhưng mà ôm như vậy rất nóng.”
‘Tha cho cô vì đã lấy cái lí do lãng xẹt này đi, nhưng mà cô hết cách rồi.’
“Điều hòa vẫn đang chạy, hơn nữa Triệu Y Vân có nói em phải đổ mồ hôi để đào thải độc tố, có như vậy mới nhanh chóng khỏe lại.
Không nói nhiều nữa, em mau qua đây!”
Dứt lời liền nhanh như chớp nhào về phía cô, kết quả là có người bị xách như xách con gà quay trở lại vị trí cũ.
Hai chân thì bị một chân của hắn đè lên, người cũng bị hắn ôm chặt, chỉ còn mỗi cái đầu nhỏ lộ ra:
“Anh không công bằng, nhân lúc tôi đang ốm yếu, cơ thể vẫn còn đau nhức như vậy mà bắt nạt… mau buông tôi ra…”
Lời còn chưa nói hết thì Hà Linh Chi đã bị Phương Thần phong ấn đầu vào hõm vai của hắn, nhưng đồng thời lực tay và chân cũng giảm đi, tránh làm cô đau:
“Kể cả lúc em mạnh khỏe thì cũng đâu có kết quả khác?”
Câu nói của Phương Thần Phong như một gáo nước lạnh tạt và mặt Hà Linh Chi bởi vì nó hoàn toàn đúng, dù lúc cô bình thường cũng đâu thể chống lại hắn.
‘Ông trời ơi người đối xử với con bất công quá mà\~\~\~’
Vì không thể nào ngăn được hắn lại nên Hà Linh Chi tức giận vô cùng, đành há miệng cắn vào vai hắn một ngụm khiến Phương Thần Phong phải xuýt xoa:
“Shh~~~ Hổ con!!!”