Phong Diệp Chương lạnh lùng liếc cậu ta, nói: “Nếu không thì sình với ai?”
Hứa Khiêm ngập ngừng: “Nhưng em nghe nói, mợ chủ không những có đời sống riêng tư lộn xôn mà còn điêu ngoa tùy hứng, kiêu căng ngang ngược, đắc tội hết một lượt từ già đến trẻ trong nhà, thậm chí ngay cả phu nhân và chủ tịch, cô ta cũng không coi ra gì…”
Nếu phải chung sống với người phụ nữ như vậy cả đời, nghĩ thôi cũng thấy nản rồi!
Ảnh mắt của Phong Diệp Chương tối lại, hiển nhiên là anh cũng nghe phong thanh về “sự tích náo nhiệt” của cô vợ kia rồi.
Có điều, anh không để ý lắm, chỉ nói: “Trước đây cô ấy xằng bậy ra sao tôi không quan tâm,
đến lúc tôi về, cô ấy sẽ không còn cơ hội càn quấy nữa đâu. Cậu đưa tài liệu về cô ấy đến đây cho tôi xem.”
Kể từ khi kết hôn đến giờ, anh chưa từng gặp
mặt vợ mình lấy một lần.
Cũng đến lúc cần tìm hiểu đàng hoàng rồi!
Hứa Khiêm thấy anh đã quyết ý nên cũng không nói thêm gì nữa, lập tức đi lấy máy tính bảng, nhanh chóng tìm tài liệu liên quan đến Cố Tuyết Trâm cho Phong Diệp Chương xem.
Sau chuyến bay dài hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng an toàn đáp xuống sân bay.
Ra khỏi sân bay, Phong Diệp Chương cũng không ngừng lại nghỉ ngơi, mà đi gặp một vị khách quan trọng, sau đó lại sắp xếp một bữa tiệc, đến khi ăn xong thì trời đã tối.
Phong Diệp Chương cũng uống khá nhiều rượu
nên hơi ngà ngà say.
Hứa Khiêm đỡ anh lên xe rồi lái thẳng về nhà họ Phong.
Lúc này, Cố Tuyết Trinh vừa mới dùng bữa xong, đang đi lên lầu.
Mặt mày cô hơi lộ vẻ tây tây, bước chân loạng choạng, cô tửu lượng kém nhưng vì Cổ Tuyết
Trâm lại thích uống tu 7u nền vừa rồi trên bàn ăn,
cô cố uống vài ly để tượng trưng.
Ai ngờ, rượu đó lại khá mạnh làm má cô đỏ bừng, như trăm hoa nở rộ, dọc theo cổ lan xuống ngực.
Làn da vốn trắng như bông giờ cũng phiếm hồng.
Cố Tuyết Trinh cảm thấy hơi nóng, cô đặt ly rượu xuống, đi vào phòng tắm, xả nước ngập bồn.
Tiếp đó, cô cởi quần áo trên người ra, bước vào ngâm mình.
Làn hơi ấm nóng phả vào mặt, người như lâng lâng…
Phong Diệp Chương từ bên ngoài đi vào thấy
phòng trống không, tưởng không có ai, cũng chẳng để ý.
Anh quơ quào tháo cà vạt, cởi từng nút áo ra rồi cởi phăng áo ngoài, tháo thắt lưng, bước thẳng vào phòng tắm…
Nhưng anh lập tức sững sờ khi thấy trong làn hơi nước mờ ảo là một bóng hình nhỏ nhăn, xinh
xăn đang ngâm Mình tong bồn tắm đầy bọt.
Hai gò má đỏ ửng của cô càng làm nổi bật làn da trăng mịn nõn nà.
Hai hõm xương quai xanh tuyệt đẹp như ẩn như hiện trong nước.
Phong Diệp Chương vừa nhìn đã nhận ra cô. Cô chính là người vợ trẻ mà anh chưa một lần gặp mặt!
Hai người kết hôn đã một năm, nhưng giấy đăng ký kết hôn là do người nhà làm, ngoại hình cũng chỉ được biết qua giấy tờ, tài liệu.
Không ngờ giờ họ lại gặp nhau theo cách này!
Hình ảnh trước mắt quả thật quá đẹp, Phong.. Diệp Chương trước giờ giỏi kiểm soát bản thân “cũng vô thức tim đập thình thình.
Dù sao mục đích trở về lần này cũng là để sinh con.
Đã như vậy cứ vào thẳng vấn đề cho rồi.
Nghĩ vậy, Phong Diệp Chương liền đi tới, bước
vào bồn tắm.
Đầu óc Cố Tuyết Trinh hơi váng vất nên sau khi ngâm mình vào bồn, mắt ngập hơi nước, cả người như trên mây, hư hư thực thực.
Phong Diệp Chương đời này chưa từng chạm vào phụ nữ, cấm dục suốt hai mươi mấy năm trời, riết rồi tự cho là mình không cần chuyện đó.
Nhưng lúc này, cảm quan của anh đã bị lật đổ
hoàn toàn.
Trong lòng nảy sinh cảm giác mãnh liệt muốn chiếm cô làm của riêng, cảm giác ấy như hạt giống nảy mầm, cắm rễ vào tim.
Một cơn đau truyền khắp tư chỉ toàn thân làm Cố Tuyết Trinh hoảng hốt tỉnh lại.
Đập vào mắt cô là hình ảnh một người đàn ông _ với gương mặt đẹp như tượng tạc.
Cố Tuyết Trinh giật mình, mặt mày trắng bệch: “Anh… anh…”
“Sao vậy, không biết tôi sao?”
Phong Diệp Chương cất giọng khàn khàn nhưng vẫn không quên thứ mình muốn.
Cố Tuyết Trình toàn thân phát run.
Cô làm sao có thể không biết anh! Phong Diệp Chương!
“Người chồng” trên danh nghĩa của cô trong một năm tới!
Tại sao anh ta lại trở về???
Tình huống này là gì đây?
Sao bọn họ lại…
Trời ơi!
Cổ Tuyết Trình sợ hãi vội vàng đẩy Diệp Chương ra.
Nhưng thân hình vững chãi của người đàn ông ấy không nhúc nhích: “Đã quá muộn rồi.”
Cố Tuyết Trinh cảm giác như có một dòng điện ` chạy khắp toàn thân, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Cả người cô dựa sát vào lòng anh.
Toàn bộ sự chống cự của Cố Tuyết Trinh đầu
vỡ thành mảnh vụn.