Lục Kim Yến thấy mọi người giải tán, tức giận trừng mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, cũng rời khỏi khu làm việc.
Chuyện lần này là do cô ta nóng vội, trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Ghê tởm hơn chính là con tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia trở nên thông minh từ lúc nào, vậy mà có thể đoán được là cô ta ra tay.
Còn dám uy hiếp cô ta!
Nghĩ đến điều này, sắc mặt sắc mặt cô ta trầm xuống đến mức gần như nhỏ ra máu, càng nuốt không trôi cơn tức giận này!
Cô ta buộc mình phải bình tĩnh, thắng thua nhất thời cũng không đại biểu cho tương lai.
Còn nhiều thời gian, cô ta có nhiều thời
gian để bắt được nhược điểm của tiện nhân kial
Cố Tuyết Trinh cũng không biết những tính toán sau này của Lục Kim Yến.
Cô ngồi xuống ghế làm việc, ý vị không rõ liếc mắt nhìn Hứa Tổ Nhi ở cách đó không xa.
Mặc dù vừa rồi cô ta hóa giải lời vu khống của bọn họ đối với cô, nhưng cô biết, thời gian tới ở trong công ty, Lục Kim Yến tuyệt đối sẽ không để cô sống dễ chịu.
Dù sao vừa rồi cô cũng khiến cô ta chịu thua thiệt lơn như vậy.
Nhưng cho dù như vậy, cô cũng sẽ binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!
Thời gian sau đó, lại rất yên bình.
Cho đến khi tan tầm, Lục Kim Yến vẫn chưa từng xuất hiện, mà những người khác ai cũng bận rộn.
Cố Tuyết Trinh vui vẻ an nhàn, thấy sắp đến giờ tan ca, cô bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn.
Ngay khi cô chuẩn bị tan ca trở về, lại nhận được điện thoại của Cố Hải Sâm.
“Chuyện gì?” Cô lạnh giọng hỏi, đi thẳng vào vấn đề.
Vì cô biết người ba tốt này của cô là vô sự không đến tam bảo điện.
“Không phải nói muốn đi gặp mẹ cô sao? Tôi đã ở dưới lầu công ty chờ cô.”
Dứt lời, Cố Hải Sâm trực tiếp cúp điện thoại.
Mà Cố Tuyết Trinh vì những lời này của ông ta cũng tăng nhanh động tác trong tay.
Từ khi mẹ cô chuyển viện, đã rất lâu cô không nhìn thấy bà.
Rất nhanh, cô đã tìm thấy Cố Hải Sâm ở
dưới lầu. Hai người đi đến một bệnh viện tư nhân ở
vùng ngoại ô, suốt một đường không ai nói chuyện.
Cố Tuyết Trinh nhận ra rằng bệnh viện này được đầu tư bởi nhà họ Cố, ở thủ đô cũng được coi là bệnh viện lớn.
Cô thấy vậy, trong lòng nhẹ thở ra một hơi.
Ít nhất thì Cố Hải Sâm vẫn làm được những gì mà ông ta đã hứa, dành việc chữa trị tốt nhất cho mẹ.
“Mẹ của tôi ở đâu?”
Cô buông lỏng sự lo lắng vẫn luôn ở trong lòng, nóng ruột muốn gặp mẹ.
Muốn xem tình hình gần đây của bà một chút.
Cố Hải Sâm nghe vậy, lườm cô một cái, trầm giọng nói: “Cô đi theo tôi.”
Nói xong, ông ta đưa Cố Tuyết Trinh đi đến khu nội trú của bệnh viện.
Cuối cùng bọn họ nhìn thấy Đinh Hương Lan trong phòng cách ly ở tầng cao nhất của khu nội trú.
Mà nguyên một tầng lầu này, cũng chỉ có một bệnh nhân là Đinh Hương Lan.
“Mẹ!”
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy người, không kìm lòng được đến gần tấm kính cách ly, thì thào gọi.
Nước mắt không tự chủ thấm đầy hốc mắt.
Nhưng Định Hương Lan ở trong phòng cách ly cũng không có bất cứ phản ứng nào, bên cạnh lại vang lên giọng nói của Cố Hải Sâm.
“Chuyện đồng ý với cô, tôi đã làm được.”
Cố Hải Sâm quét mắt nhìn người phụ nữ
trong phòng bệnh, đôi mắt lạnh lùng nói: “Sau này, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể cân nhắc đưa cô đến thăm bà ta nhiều hơn, nếu không, không có lệnh của tôi, cô không thể nhìn thấy người.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế, thu hồi tầm mắt lại.
Cô biết đây là lời cảnh cáo của Cố Hải Sâm đối với mình, đồng thời cũng là vì để đề phòng cô lén lút đưa mẹ chuyển đi.
Trong lúc nhất thời, trong lòng cô tràn đầy phẫn nộ.
Cô thật sự rất muốn biết, ông ta không từ thủ đoạn để uy hiếp bọn họ như vậy, rốt cuộc coi bọn họ là cái gì?
Đương nhiên cô cũng hỏi như vậy. “Tôi rất muốn biết, tôi và mẹ của tôi đối với ông mà nói, rốt cuộc được tính là gì?“
Cố Hải Sâm nghe vậy, châm chọc nhìn cô,
không nói lời nào. Nhưng sự lạnh lùng trong mắt ông ta đủ để biểu đạt câu trả lời.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy, nhếch miệng cười tự giễu.
Cô nghĩ, cô đã hỏi một vấn đề cực kỳ ngu xuẩn.
Người đàn ông này, có lẽ cả đời đầu không có sự tồn tại của mẹ ở trong lòng.
Nghĩ đến điều này, cô cố đè xuống sự phẫn hận trong lòng, trầm giọng nói: “Tôi muốn đi vào thăm mẹ!”
Cố Hải Sâm cũng không ngăn cản, ra hiệu nhân viên y tế ở phía sau đưa cô đi vào trong phòng cách ly.
Cố Tuyết Trinh tiến vào phòng cách ly, nhìn mẹ gầy gò nằm trên giường, trong mắt tràn đầy khó chịu.
Cô mang nước tới, vừa lau cho bà vừa nói
chuyện. “Mẹ, mẹ mau khỏe lại có được không?”
“Bây giờ trang phục do con thiết kế đã được các sư phụ nước ngoài ưu ái, sau này con có thể kiếm tiền nuôi mẹ!”
Cô nói chuyện hơn nửa giờ, nếu không phải Cố Hải Sâm tới nhắc nhở rằng thời gian thăm hỏi đã hết, cô thật sự không muốn rời đi.
“Mẹ, lần sau con lại đến thăm mẹ!”
Cô lưu luyến nói lời tạm biệt Đinh Hương Lan, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Cố Hải Sâm nhìn thấy cô đi ra, thấy vẻ mặt không muốn của cô, ông ta lạnh giọng cảnh cáo nói: “Tôi cho phép cô tới thăm mẹ của cô, nhưng chỗ này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không tất cả mọi chuyện đều thất bại trong gang tấc, cô cũng đừng nghĩ
đến việc cứu mẹ mình!”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy, sự tức giận trong lòng tăng vọt lên, nhưng vẫn siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Tôi biết, ông cần gì phải tận tâm chỉ bảo nhắc nhở.”
Cố Hồng Sâm hừ lạnh, bỗng nhiên chuyển chủ đề.
“Chuyện nhà máy nhuộm vải, cô hãy nhanh chóng nói với Phong Diệp Chương.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, trong lòng chế nhạo một hồi.
Quả nhiên, đây mới là mục đích của ông ta.
Cô mỉa mai nhếch miệng, cười lạnh nói: “Tôi sẽ tìm cơ hội nói với Phong Diệp Chương, nhưng có thể thành công hay không thì tôi không đảm bảo.”
“Chỉ cần cô nói, Phong Diệp Chương tự nhiên sẽ đồng ý.”
Cố Hải Sâm không để ý mở miệng.
“Ông thật coi trọng tôi.”
Cố Tuyết Trinh đùa cợt nhìn ông ta.
Cố Hải Sâm cũng không trả lời, quay người rời đi.
Cố Tuyết Trinh thấy thế cũng chỉ có thể đi theo sau.
Sau đó hai người rời đi không nói một lời.
Cố Hải Sâm đưa cô về nhà họ Phong, lần nữa dặn dò chuyện nhà máy nhuộm vải, cảnh cáo cô an phận thủ thường, đừng để bị lộ, sau đó mới cho tài xế lái xe rời đi.
Cố Tuyết Trinh đứng đó nhìn bóng lưng ông ta rời đi, trong lòng lạnh lẽo một mảnh.
Thật sự là một người cha tốt của cô, trong lòng ông ta chỉ có sự nghiệp và một người con gái khác của mình.
Cô trào phúng nhếch miệng, sau đó quay
người trở về phòng tân hôn phía bên kia của nhà họ Phong.
Lại không ngờ Phong Diệp Chương đã trở về, đang ở trong phòng ăn dùng cơm.
Điều này khiến Cố Tuyết Trinh có chút bất ngờ.
Đang lúc cô băn khoăn xem nên đi qua chào hỏi hay là trực tiếp đi lên lầu, Phong Diệp Chương đã nhìn thấy cô.
“Đi đâu vậy? Tại sao muộn như vậy mới trở về?”
Cố Tuyết Trinh bất giác nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt sắc bén của Phong Diệp Chương đang nhìn cô, giống như đang dò xét.
“Cùng ba em ra ngoài một chuyến!”
Cố Tuyết Trinh suy nghĩ một chút, cũng không giấu diếm nói.
Dứt lời, cô hơi chần chờ nhìn Phong Diệp Chương.
Cô không biết nên nói chuyện nhà máy nhuộm vải thế nào với Phong Diệp Chương.
Nhưng không đợi cô mở miệng, Phong Diệp Chương dường như đã nhận ra được, châm chọc nhếch miệng, cười lạnh nói: “Thế nào? Ông ta lại muốn để em làm gì?”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy thì sửng
sốt một chút.
Thậm chí trong giây lát cô cảm thấy ánh mắt Phong Diệp Chương có chút lạnh lẽo.
Nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Cố Hải Sâm, cô chỉ có thể nhắm mắt nói ra.
Dù sao cũng là anh mở miệng trước.
“Ba em mới mở một nhà máy nhuộm vải, hi vọng sau này sợi tổng hợp của công ty chúng ta có thể nhập hàng từ chỗ ông ấy”
Lời này của cô vừa nói ra, nụ cười trên mặt Phong Diệp Chương đã hoàn toàn biến mất, trực tiếp khó coi tới cực điểm.