Lục Kim Yến nói xong lại sợ Cố Tuyết Trinh nghi ngờ cô ta, lại nhìn về phía bà Phong, tiếp tục nói: “Vốn dĩ là em cũng không phát hiện ra, nhưng mà ai bảo cô gái này sơ xuất chứ, trộm đồ rồi mà cũng không biết giấu đi cho thật kỹ, cho nên đã để cho dì Minh thấy được.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy việc này là do bà Phong phát hiện, liền biết chuyện này đã nghiêm trọng.
Trộm đồ, mà trộm đồ còn bị bắt được, lại là do bà Phong bắt được, sao bà ta có thể từ bỏ ý đồ được.
Cô bỗng nhiên đen mặt, nhìn về phía bà Phong.
“Mẹ, việc ngày hôm nay con sẽ cho mẹ một câu trả lời công bằng.”
Dứt lời, cô nghiêng đầu nhìn về phía Hà Lâm, quát lớn: “Không phải đã nói là không được đi lên lầu rồi sao, tại sao lại muốn đi lên lầu?”
Hà Lâm nghe âm thanh quở trách này, trong mắt tràn đầy ấm ức.
“Cô chủ, em cũng không muốn đi lên lầu, là có một người giúp việc ở bên phía nhà chính, cô ta nói là cô ta muốn mang đồ uống lên cho cô Lục, nhưng mà đột nhiên lại bị đau bụng, lúc đó trong phòng khách cũng chỉ có một mình em, cô ta lại rất vội vã nên liền kêu em mang lên.”
“Cho nên cô liền mang lên à?”
Cố Tuyết Trinh lạnh giọng chất vấn.
Hà Lâm rụt rụt bả vai, mím môi nói: “Vốn dĩ là em đã từ chối rồi, thế nhưng mà người giúp việc kia nhìn thật sự rất khó chịu, em… lúc đó em cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn giúp cô ấy cho nên em mang lên.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy mấy lời này, rõ ràng cảm giác được trong đó có sự mờ ám.
Chủ viện to như vậy, sao có thể chỉ có một mình cô ta trong phòng khách được, lại không có người giúp việc nào khác.
Hà Lâm không biết được suy nghĩ ở trong lòng của cô, thấy cô không nói một lời nào, lại bối rối giải thích lần nữa: “Cô chủ, những điều mà em nói đều là sự thật, em thật sự không có trộm đồ, sau khi mang đồ uống lên thì em lập tức đi ra ngay, ai mà biết được cô Lụa lại nói em trộm đồ chứ.”
Cô ta vừa nói vừa níu chặt lấy Cố Tuyết Trinh, khóc thút thít nói: “Cô chủ, cô phải tin tưởng em, em thật sự không có lấy trộm, em cũng không biết là tại sao chiếc vòng tay đó là chạy đến người của em nữa.”
Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta, lập tức cảm thấy hơi đau đầu.
Chuyện này thật sự cô cũng không biết nên nói làm sao, đừng nói đến chuyện không có chứng cứ để chứng minh Hà Lâm không trộm đồ, ngay cả bản thân người này cô cũng không hiểu nhiều lắm.
Trộm hay là không có trộm, quả thật cô cũng không biết phải kết luận thế nào.
Hơn nữa, việc này cũng không thể tránh khỏi có người khác cố ý hãm hại.
Cô vừa nghĩ như thế, ngược lại cảm thấy khả năng thứ hai tương đối lớn.
Dù sao thì Lục Kim Yến cũng không phải là chưa từng làm chuyện như thế này, hơn nữa Hà Lâm nhìn có vẻ cũng đơn thuần, không giống như là loại người dám trộm cắp.
Nhưng mà tất cả những chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ của riêng cô, muốn xử lý tốt việc này, cô nên cần phải có chứng cứ.
Cô nhìn bốn phía xung quanh một lượt, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào camera giám sát ở bên góc tường, híp mắt nói: “Con thấy là trong nhà có camera, không bằng chúng ta đều tra trước một lượt đi, xem tình hình thực tế rồi lại đưa ra kết luận.”
Ai ngờ vừa mới nói xong liền bị bà Phong đánh gãy: “Những cái này sớm điều tra rồi, đúng như lời của người giúp việc này nói, là cô ta đã cố ý mang đồ uống lên lầu, nhưng mà sau khi vào phòng thì không có giám sát nữa. Mặc dù quả thật là cô ta đi ra rất nhanh, nhưng mà khi đó đi vào trong phòng của Kim Yến cũng chỉ có một mình cô ta, vòng tay đương nhiên là do cô ta trộm rồi.”
Lúc nói đến cái này, dường như là sự kiên nhẫn của bà ta đã cạn kiệt, không nhẫn nại mà thúc giục nói: “Bây giờ cũng đã đủ chứng cứ rồi, có phải là cô nên cho tôi một sự công bằng không, tránh khỏi việc bị truyền ra ngoài, lại bị người ta nói là thượng bất chính hạ tắc loạn.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy mấy lời nói này, trong lòng của cô cảm thấy không thoải mái.
Cô nhíu mày, lạnh giọng chất vấn: “Không biết là lời nói này của mẹ đã xuất phát từ đâu?”
Bà Phong cười lạnh.
“Chẳng lẽ là trong lòng của cô không biết xuất phát từ đâu à? Mấy ngày trước, chuyện mà cô trộm bản thiết kế của người khác trong công ty, nếu không phải do Kim Yến giúp cô giải quyết êm đẹp, cô thật sự cho rằng tôi không biết à?”
Bà ta nói xong, trong mắt đều là vẻ xem thường: “May mắn là công ty của cô còn chưa biết thân phận của cô, nếu không thì mặt mũi của nhà họ Phong đều bị cô ném sạch. Cô thì hay rồi, ở nhà cũng không biết hối cải, thật sự không viết lúc trước sao mà ông cụ lại để cho một người phụ nữ giống như cô gả vào nhà.”
Cố Tuyết Trinh lập tức bị bà ta chọc tức đến cười.
Ánh mắt của cô u ám nhìn về phía Lục Kim Yến, châm chọc nói: “Năng lực đổi trắng thay đen của cô Lục thật đúng là càng ngày càng hay nhỉ.”
Sao Lục Kim Yến có thể không nghe ra được sự trào phúng trong lời nói của cô, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Dù sao thì chuyện này đến cùng đã xảy ra như thế nào, chỉ có ở trong lòng của hai người bọn họ biết rõ.
Trong lúc nhất thời, trong mắt của cô ta hiện lên vẻ bối rối.
Có điều khi nhìn về phía dì Minh ở bên cạnh, cô ta lại rất nhanh bình tĩnh lại, lưng thẳng tắp, hếch cao cằm, giọng nói lạnh lùng: “Bây giờ chúng ta đang nói chuyện trộm cắp, vẫn hi vọng là chị dâu có thể cho tôi một lời giải thích.”
Cố Tuyết Trinh thấy cô ta tránh chuyện ở phòng làm việc, trong mắt lại trở nên lạnh lùng.
“Tôi có thể cho cô một lời giải thích.”
Cô thấp giọng trả lời, lời nói xoay chuyển, nghiêm giọng nói: “Nhưng mà chuyện này cũng không thể kết luận liền là do Hà Lâm trộm được.”
Lục Kim Yến nghe nói như vậy, vô thức muốn phản bác.
Lại bị Cố Tuyết Trinh lên tiếng chặn lời trước.
“Em Kim Yến đừng gấp gáp phản bác, nghe tôi nói hết lời đã.”
Lục Kim Yến cắn răng, chỉ có thể ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Đầu tiên chuyện này là bởi vì người giúp việc ở bên phía nhà chính kêu Hà Lâm mang đồ lên, cho nên mới dẫn đến xảy ra chuyện như thế này, mà lúc đó Hà Lâm cũng biểu thị từ chối rõ ràng, nhưng mà người giúp việc của nhà chính lại ép buộc nhét đồ vào trong tay của cô ta, đến khúc này thì có trò hay rồi.”
Cố Tuyết Trinh nói xong, quét nhìn về phía bà Phong và Lục Kim Yến, chợt nhếch miệng quỷ dị tiếp tục nói: “Con nhớ là vài ngày trước mẹ cũng đã từng nói, không được sự cho phép thì không được bước lên lầu, hiện tại tình huống này xem như người giúp việc của nhà chính đã làm trái với quy định trước, trước khi dạy dỗ người của con thì có phải là nên dạy dỗ lại người giúp việc đó không?”
Bà Phong và Lục Kim Yến đều không ngờ được Cố Tuyết Trinh lại thông minh lanh lợi như vậy.
Hai người bọn họ bị nói đến nỗi không có cách nào phản bác được.
Đặc biệt là bà Phong, tức giận xông lên đầu.
“Thật sự là không coi ai ra gì mà, Cố Tuyết Trinh, cô đây là đang chỉ trích tôi không có cách dạy bảo ư?”
Lục Kim Yến thấy bà Phong đã tức giận, vội vàng ngồi bên cạnh trấn an, lại nói xấu cho Cố Tuyết Trinh.
“Chị dâu, chị nhìn chị làm cho dì Minh tức thành như thế nào rồi kìa. Việc này vốn chính là vấn đề của người của chị, sao chị dâu có thể trách lên người của dì Minh được chứ?”
Bà Phong nghe như vậy, càng nổi giận không thể bình tĩnh được, trừng mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, cười lạnh nói: “Dì thấy là cô ta rõ ràng nghĩ là dì bao che, trốn tránh trách nhiệm. Cố Tuyết Trinh, tôi nói cho cô biết, nếu như cô không cho tôi một câu trả lời chắc chắn khiến tôi hài lòng, việc này hôm nay sẽ không xong đâu.”
Lục Kim Yến nghe thấy như thế, cười trên nỗi đau của người khác nhìn về phía Cố Tuyết Trinh.
Đương nhiên là Cố Tuyết Trinh cảm giác được sắc mặt của cô ta, trong mắt liền xuất hiện vẻ tức giận.
Người phụ nữ này quả thật cho dù bất cứ lúc nào cũng không quên gây ra phiền phức cho cô.
Cô tức giận bừng bừng nhìn Lục Kim Yến, sau đó mím môi nhìn bà Phong: “Mẹ, làm gì mà phải kích động như vậy, con cũng chỉ đang bình luận vấn đề thôi. Mẹ yên tâm đi, việc này đương nhiên con sẽ cho mẹ một lời giải thích thỏa đáng.”
Bà Phong hừ lạnh không nói.
Cố Tuyết Trinh thấy thế, cũng không thèm để ý, quét mắt nhìn Lục Kim Yến, híp mắt nói: “Em Kim Yến, mặc dù là vòng tay xuất hiện ở trên người của Hà Lâm, nhưng mà ai cũng không biết được trong chuyện này có phải là vu oan giá họa hay không, cô nói có đúng không?”
Lục Kim Yến nghe nói như vậy, nét mặt nhăn lại.
Đương nhiên cô ta biết Cố Tuyết Trinh đây là đang nhắc nhở chuyện bản vẽ thiết kế, trong mắt lập tức xuất hiện sự tức giận.
Cô ta nhìn Cố Tuyết Trinh, giả vờ nói lý lẽ: “Chị dâu đây là có ý gì đây, chẳng lẽ chị đang nghi ngờ dì Phong vu oan…”