Lục Kim Yến hiểu ý của mẹ, bởi thế nên cô mới gật đầu điều hòa lại cảm xúc của mình.
Đúng là cô vẫn còn cơ hội, sẽ không hoảng hối vì một lúc bất lợi trong chốc lát này đâu.
Cố Tuyết Trâm, ngày tháng của chúng ta vẫn còn dài!
Cố Tuyết Trinh không hề biết Lục Kim Yến đã từ từ tính toán với mình.
Sau khi hai người trở về phòng mới, Phong Diệp Chương chợt cất tiếng hỏi: “Đúng rồi, việc chế tạo trang phục của bộ phận thiết kế như thế nào rồi, hai ngày nữa công ty sẽ bắt đầu tuyên truyền đấy.”
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, cô đáp lại anh: “Chắc là cũng kha khá rồi, em còn một bộ chưa xong, đêm nay làm nước rút thì chắc sẽ hoàn thành.”
Phong Diệp Chương đáp: “Vất vả cho em quá.”
Cố Tuyết Trinh lắc đầu, cô bảo mình đi làm vệ sinh cá nhân rồi bước vào nhà tắm.
Chẳng bao lâu sau, cô bước ra ngoài, không buồn để ý đến Phong Diệp Chương mà vào bàn làm việc.
Phong Diệp Chương thấy thế cũng không nhiều lời, anh chỉ cầm áo ngủ của mình đi vào nhà tắm, cũng không quấy rầy cô mà lấy cuốn tạp chí tài chính ra, tự khui cho mình chai rượu vang đỏ, rồi ngồi trên ghế sô pha thong dong lật từng trang.
Nhưng anh lại không đọc vào chữ nào cả, tầm mắt của anh lại hờ hững lướt đến người Cố Tuyết Trinh.
Dưới ánh đèn ấm áp, bóng lưng của Cố Tuyết Trinh rất gầy gò, khiến cho anh không khỏi muốn ôm cô vào trong lòng.
Anh nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt tối tăm của anh nhìn Cố Tuyết Trinh chăm chú.
Nhớ lại khoảng thời gian chung sống bên nhau, đột nhiên anh lại cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này thì cũng không tệ.
Đương nhiên Cố Tuyết Trinh cũng cảm nhận được ánh mắt phía sau lưng mình, cơ thể của cô cứng đờ, nhưng rồi lại nhanh chóng điều chỉnh lại, khiến cho mình không quan tâm đến anh nữa mà tập trung làm việc.
Cũng không biết cô làm việc bao lâu rồi, cuối cùng cũng xem như đã chế tạo xong bộ trang phục cuối cùng.
“Đại công cáo thành!”
Cô không khỏi duỗi eo, nhìn tác phẩm trước mặt mình với vẻ tán thưởng.
Nghe thấy âm thanh ấy, Phong Diệp Chương nghiêng đầu sang nhìn cô.
“Hoàn hảo lắm.”
Anh không thể không thừa nhận Cố Tuyết Trinh chính là thiên tài trong lĩnh vực thiết kế.
Bộ đồ có màu sắc tươi sáng, trông rất sống động, rất thu hút ánh mắt của mọi người.
Cố Tuyết Trinh nghe thấy anh khen ngợi mình, đang muốn nói vài câu khiêm tốn thì nào ngờ bụng mình lại kêu lên rồn rột.
Âm thanh không nhỏ, cô dám chắc rằng Phong Diệp Chương đã nghe thấy rồi.
Gương mặt cô nhất thời trở nên lúng túng.
“Em đói rồi à?”
Phong Diệp Chương không cười chê cô, anh hỏi nhẹ giọng mà hỏi.
Cố Tuyết Trinh chậm rãi gật đầu.
“Đúng là hơi đói thật.”
Đêm nay cô ăn cơm trong nhà họ Lục, vốn cũng chẳng ăn được gì nhiều, khi nãy vừa mới làm việc vất vả nên đương nhiên phải tiêu hao nhiều năng lượng.
Phong Diệp Chương cũng không muốn nó gì, chỉ kêu cô xuống dưới lầu nói người hầu nấu cho.
Cố Tuyết Trinh cũng không từ chối, cô chỉ gật đầu rồi quay lưng bỏ đi.
Đợi đến khi cô bước chân ra khỏi nhà bếp, người hầu đã đi nghỉ ngơi rồi.
Cô cũng không muốn quấy rầy bọn họ nên tự mình làm vài món ăn.
Chỉ có điều lúc cô mở tủ lạnh, lại cảm thấy hết sức sững sờ.
Bên trong chỉ toàn là đồ ăn sống, khiến cô không lấy được cái nào.
Cô không tin trong nhà bếp rộng lớn nhường này mà lại không hề có thức ăn nhanh, nên bèn bắt đầu lục lọi, dù sao cũng phải để cho cô tìm thấy mì hay gì đó chứ.
“May mà có mày, chứ bằng không đêm nay tao sẽ đói chắc.”
Cô lấy mì ra định nấu cho mình một tô, nhưng đột nhiên nhớ ra Phong Diệp Chương vẫn còn trở trên lầu, đã lâu như vậy rồi, chắc anh cũng đói lắm nhỉ?
Hơn nữa trước kia sống trong nhà họ Lục, cũng chẳng thấy anh ăn được bao nhiêu.
Cô nghĩ như thế, bèn đi lên lầu hỏi anh xem sao.
“Phong Diệp Chương, anh có muốn ăn cái gì không?”
Phong Diệp Chương nghe cô hỏi như thế, gương mặt anh tỏ ra hơi ngạc nhiên.
Anh nhìn xuống đồng hồ trên tay trong vô thức, rồi nhíu mày lại: “Giờ này thì chắc là người hầu đã đi ngủ hết rồi hả?”
“Phải đấy, bởi vậy tôi định nấu cho mình, vừa khéo nhớ ra tối nay anh cũng chẳng ăn được bao nhiêu, nên mới hỏi anh xem sao?”
Cố Tuyết Trinh dứt khoát trả lời, nhưng lại khiến cho Phong Diệp Chương híp mắt.
Bởi vì anh không hề nghe nói cô cả nhà họ Cố lại biết nấu ăn.
Nghe nói trước giờ cô chiêu này chỉ cần chìa tay là có món ăn ngay, đừng nói là về nhà Phong làm dâu, ở nhà họ Phong thì cô cũng tác oai tác quái như thế.
Cố Tuyết Trinh không hề biết bản thân mình lại khiến cho Phong Diệp Chương nghi ngờ, thấy anh ta mãi vẫn không trả lời, cô lại cất tiếng hỏi một lần nữa.
“Anh có ăn không?”
Phong Diệp Chương sực tỉnh táo lại, rồi nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Ăn.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu, cô quay lưng xuống lầu chuẩn bị món, không hề phát hiện ra sự bất thường của Phong Diệp Chương, cũng không cảm thấy mình có gì không thỏa đáng!
Ai bảo cô đói quá rồi kia chứ!
Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng dần đi xa của cô, anh ta cầm quyển tạp chí đi xuống dưới lầu như thể nhớ đến chuyện gì đó.
Anh vừa mới đến nhà bếp, đã nhìn thấy Cố Tuyết Trinh đeo tạp đề, chuẩn bị thức ăn một cách thành thạo.
Rửa rau, xắt rau, xắt thịt, làm nóng dầu, luộc mì, thành thạo như thể làm rất thường xuyên vậy.
Chẳng mấy chốc sau, hai tô mì xào nước tương thơm phưng phức đã được cô bưng lên.
Vừa thơm ngon vừa đẹp mắt, Phong Diệp Chương nhìn thấy mà trong lòng thấy bất ngờ không thôi, cảm giác ngờ vực cũng dậy lên trong lòng anh.
“Có thể ăn được rồi.”
Cố Tuyết Trinh không hề nhận ra sự ngạc nhiên trong ánh mắt của anh, cô cầm đũa lên rồi gọi anh.
Phong Diệp Chương sực tỉnh táo lại, anh đảo mắt cô, rồi ngồi xuống dùng bữa.
Cách ăn uống của anh rất tao nhã, giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật vậy, Cố Tuyết Trinh nhìn thấy thế mà trong lòng không ngừng xuýt xoa.
Không hổ danh là người đã từng được hun dúdc, đến ăn mì mà cũng tao nhã hơn người
“Mùi vị thế nào?”
Cô thấy Phong Diệp Chương đặt đũa xuống bèn hỏi trong vô thức.
Phong Diệp Chương nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: “Cũng được.”
“Anh ăn được là được rồi.”
Cũng không biết có phải vì nhận được đánh giá tốt của anh hay không, Cố Tuyết Trinh vui vẻ cúi đầu ăn mì trong tô của mình.
Bởi vì đói nên cô ăn rất nhanh.
Phong Diệp Chương vẫn luôn quan sát đến cô, đột nhiên anh giả vờ hỏi một cách thờ ơ: “Em thường nấu cơm ở nhà lắm sao?”
“Ừm, cũng có thể nói là thường, em…”
Cố Tuyết Trinh trả lời trong vô thức, nhưng nào ngờ mới được một nửa chợt nhận ra mình lỡ lời.
“Em thế nào?”
Phong Diệp Chương tiếp tục gặng hỏi cô, dường như không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt của cô vậy.
Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế, cô nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, trong lòng chợt thấy căng thẳng.
“Em…hồi học đại học em không thích thức ăn bên ngoài, nên tự mình nấu, bởi vậy nên có lúc cũng tự xuống bếp nấu mì cho mình.”
Phong Diệp Chương thấy thái độ bất an của cô, anh ta cúi đầu nói: “Chỉ biết nấu mì thôi à?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế, cũng không biết rốt cuộc anh có tin hay không: “Đúng vậy, chỉ biết mỗi cái này thôi, vì mì là món dễ nấu nhất mà.”
Phong Diệp Chương thấy thế, anh chợt bật cười.
“Biết nấu mì cũng không tệ, thời buổi này có còn bao nhiêu cô gái chịu xuống bếp nữa đâu.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, cô không khỏi thở phào một hơi.
Nói như thế có lẽ anh đã tin tưởng cô rồi.
Cô nghĩ như vậy, mở miệng hùa theo anh vài câu rồi mới tập trung ăn mì của mình.
Phong Diệp Chương thấy cô cúi đầu, đôi mắt anh ta khẽ híp lại.
Sao anh không nhận ra cô ấy căng thẳng như thể đang giấu giếm chuyện gì kia chứ, khiến cho anh lờ mờ nhận ra có chuyện gì kỳ lạ ở đây, nhưng nhất thời anh không biết kỳ lạ ở nơi nào, chỉ tạm thời kiềm chế cảm xúc này trong lòng, đợi quan sát trước đã rồi tính tiếp.
Cố Tuyết Trinh không biết anh đã thấy nghi ngờ, nhưng việc nói hớ ban nãy cũng khiến cho cô chột dạ, thậm chí còn sợ phải ở gần Phong Diệp Chương.
Bởi thế cô vội vàng ăn hết tô mì rồi mượn cớ phải làm cho xong việc, để đi thẳng lên lầu.
Sau khi về phòng, cô mới vỗ ngực cảnh cáo mình trong vô thức: “Đêm nay nguy hiểm quá, suýt chút nữa đã nói huỵch toẹt ra rồi, lần sau phải chú ý hơn mới được!