Bà Phong vẫn muốn một người con dâu môn đăng hộ đối, có thể trở thành hậu thuẫn cho con trai mình.
Nhưng Cố Tuyết Trâm lại hoàn toàn không như bà ta kỳ vọng.
Nghĩ đến cái này, trong mắt bà ta lại xẹt qua một tia buồn bực.
Không biết bà ta nghĩ tới điều gì lại bỗng nhiên mỉm cười nhắc lại chuyện ngày trước với Mộ Triều Ca.
“Nói đến thì cháu và Diệp Chương cũng là thanh mai trúc mã, khi còn bé cháu còn hay đi theo sau Diệp Chương nữa, bây giờ thấy tình cảm của hai đứa vẫn tốt như trước kia không hề thay đổi dì cũng cảm thấy vui vẻ thay hai đứa.”
Trong ngoài lời nói của bà ta đều đang nói tới tình cảm của hai người kia tốt như thế nào mà không hề mảy may cố kỵ Cố Tuyết Trinh cũng đang ở đó.
Giống như thật sự coi cô là người vô hình vậy.
Cũng may Cố Tuyết Trinh đã quen với chuyện như vậy.
Dù sao trước kia lúc Lục Kim Yến vẫn còn ở đây bà Phong cũng không ít lần từng làm như thế.
Nghĩ đến chuyện đó cô không khỏi so sánh Lục Kim Yến và Mộ Triều Ca.
Không thể không nói, Mộ Triều Ca không hổ là quý cô danh giá, so với Lục Kim Yến thì biết nói chuyện biết làm việc hơn nhiều.
Cũng không biết có phải cô ta nghe ra được ý tứ trong lời nói của bà Phong hay không mà chỉ cười nhạt đáp lại nói: “Dì à, không ngờ dì vẫn còn nhớ rõ những chuyện cũ này đấy, thôi đừng nhắc tới nữa, trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện nhưng bây giờ đã trưởng thành rồi nên nhìn lại chuyện trước kia thật sự là thấy tuổi nhỏ không hiểu chuyện.”
Cô ta chỉ nói dăm ba câu liền đem những lời bà Phong dự tính nói ra thay đổi hết đi.
Cố Tuyết Trinh chỉ yên lặng ăn cơm và nghe hai người kia nói chuyện với nhau.
Sau bữa ăn, bà Phong vẫn lôi kéo Mộ Triều Ca ở lại nói chuyện.
Bởi vì Mộ Triều Ca do Phong Diệp Chương mời đến nên cũng muốn anh ở lại tiếp khách.
Cố Tuyết Trinh thấy bọn họ nói chuyện với nhau như vậy cũng không muốn chen vào nên lấy cớ còn phải làm việc để trở về phòng tân hôn.
Một lát sau cô nghe thấy bên ngoài cửa phòng có tiếng động nhưng hồi lâu vẫn không thấy Phong Diệp Chương xuất hiện nên liền đi ra ngoài xem.
“Vừa rồi là Diệp Chương trở về à?”
Cô gọi Tiểu Mỹ tới hỏi thăm.
“Thưa mợ chủ, là cậu chủ và cả cô Mộ cùng nhau trở về nhưng bọn họ lại tới phòng làm việc rồi ạ, hình như có công việc cần bàn bạc với nhau.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế thì sửng sốt một chút sau đó gật đầu nói: “Vậy cô mang chút đồ uống và hoa quả vào đó đi.”
“Vâng.”
Tiểu Mỹ nhận lệnh rời đi.
Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta đi rồi thì quay người đi vào trong lại lần nữa bắt tay vào công việc bắt đầu thiết kế.
Chỉ có điều là tay cô tuy đang vẽ nhưng suy nghĩ lại bay xa tới tận chỗ nào rồi, đầu óc cô không ngừng suy đoán xem Phong Diệp Chương và Mộ Triều Ca ở bên kia đang làm cái gì.
Bất kể từ lúc chạng vạng tối mời ở lại ăn cơm hay là sau đó tiếp khách và cả tự mình dẫn người tới phòng làm việc đều có thể nhìn ra thái độ của Phong Diệp Chương đối với Mộ Triều Ca rất khác biệt.
Ít nhất là Lục Kim Yến cũng không có đãi ngộ như vậy.
Còn cô thì càng khỏi phải nói.
Cô không nhịn được suy đoán về mối quan hệ của hai người bọn họ, trong đầu suy nghĩ linh tinh một trận cuối cùng không chống đỡ nổi nữa mơ mơ màng màng ghé vào trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa là bị Phong Diệp Chương đánh thức.
Vốn là Phong Diệp Chương đã nói xong công việc nhưng khi về đến phòng lại nhìn thấy cô đang ngủ gục ở trên bàn.
Trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh nhưng điều hòa trong phòng lại mở nhiệt độ hơi thấp.
Anh vô thức đi qua muốn đánh thức cô dậy.
Chẳng qua là khi anh nhìn thấy Cố Tuyết Trinh ngọt ngào ngủ như vậy nên lại không đành lòng.
Anh thu tay lại định ôm ngang cô lên lại phát hiện người trong ngực cả người rất lạnh khiến lông mày anh vô thức nhíu chặt lại.
Không ngờ vừa đi được hai bước thì cô lại bị đánh thức.
“Ai?”
Dường như Cố Tuyết Trinh bị hù dọa, toàn thân run rẩy kinh hoảng kêu lên.
Sau khi cô thấy rõ được người trước mặt là Phong Diệp Chương thì lúc này mới trầm tĩnh lại.
“Là anh à, anh về lúc nào đấy? Làm xong hết công việc rồi à?”
Đang nói thì cô lại phát hiện mình bị Phong Diệp Chương ôm.
Bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh khiến cô nhất thời tim cũng đập nhanh theo.
Cô vô thức muốn giãy dụa nhưng lại bị Phong Diệp Chương quát lớn một câu.
“Đừng nhúc nhích, rơi xuống là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế chợt phát hiện cánh tay ôm mình cũng hơi buông lỏng ra, sợ mình ngã sấp xuống mặt đất thì cái mông sẽ nở hoa nên vội vàng ôm chặt Phong Diệp Chương.
Vì thế cô không nhịn được bĩu môi tức giận trừng mắt nhìn Phong Diệp Chương.
Không thả thì không thả, dọa dẫm cái gì chứ?
Ý kiến trong lòng cô là như vậy xong cô lại tìm một vị trí tốt trong ngực Phong Diệp Chương sau đó hài lòng để anh ôm.
Đừng nói cái ôm này của anh rất ấm áp nhưng ít nhất thân thể vừa rồi bị thổi lạnh của cô đã dần dần bị ấm áp của anh lan sang.
Phong Diệp Chương không hề biết suy nghĩ trong lòng cô, anh đem người ôm đến trên giường mới buông tay ra.
Nhưng khi nhìn đến đồ ngủ mỏng manh trên người cô anh lại bất mãn nhíu mày hỏi: “Mặc ít như thế sao vừa rồi không lên giường nghỉ ngơi, bị cảm thì làm sao bây giờ?”
Cố Tuyết Trinh không ngờ anh sẽ quan tâm mình, cô sửng sốt một chút sau đó không thèm để ý nói: “Không bị cảm được đâu hơn nữa nhiệt độ trong phòng cũng không phải quá thấp.”
Cô nói xong trực tiếp nằm xuống, nói muốn nghỉ ngơi.
Phong Diệp Chương thấy thế cũng không nói gì thêm nữa, sau khi rửa mặt xong cũng lên giường nghỉ ngơi.
Một đêm bình an vô sự.
Kết quả đến ngày hôm sau, Cố Tuyết Trinh lại tự mình đánh mặt mình.
Cô mê man tỉnh lại nhưng lại thấy toàn thân khó chịu, muốn rời giường nhưng lại bủn rủn bất lực nên cuối cùng đành phải từ bỏ nằm lại lên giường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Về phần Phong Diệp Chương thì từ sớm đã rời giường tới công ty.
Lúc ấy anh cũng không hề phát hiện ra Cố Tuyết Trinh khác thường, thấy cô ngủ rất ngon nên muốn để cho cô ngủ thêm một lát nên không đánh thức cô dậy.
Trong thời gian này người giúp việc không hay được chủ nhà cho gọi nên cũng không phát hiện ra sự khác thường của cô.
Cố Tuyết Trinh cứ như vậy nằm mê man đến tận trưa cho tới lúc Phong Diệp Chương trở về lấy tài liệu mới phát hiện ra sắc mặt của cô không đúng.
Chỉ thấy gương mặt trắng nõn của Cố Tuyết Trinh đỏ lên một cách không bình thường, trên cái trán chảy đầy mồ hôi lạnh hơn nữa đôi môi lúc nào cũng hồng hào của cô bây giờ lại trở nên khô nứt.
Phong Diệp Chương thử thăm dò nhiệt độ liền phát hiện ra Cố Tuyết Trinh đang sốt rất cao nên vội vàng lay cô dậy.
“Tuyết Trâm, tỉnh lại đi, em phát sốt rồi, đứng dậy tôi đưa em đi bệnh viện.”
Cố Tuyết Trinh khó chịu ưm một tiếng, lúc này mới tỉnh lại.
Mặc dù đầu cô rất nặng nhưng lời Phong Diệp Chương nói thì vẫn nghe được rõ ràng.
“Không cần đâu, em ăn chút gì đó thì sẽ tốt lại ngay thôi.”
Cô vô thức từ chối bởi vì từ nhỏ cô đã có thói quen xử lý theo phương thức này.
Dù sao khi đó trong nhà không có tiền mà đi bệnh viện thì phải tiêu tốn rất nhiều tiền.
Phong Diệp Chương cũng không biết những việc này mà chỉ thấy cô đang chống đối anh nên ánh mắt lóe lên tức giận, cũng không buồn tranh chấp với cô nữa mà trực tiếp ôm cô từ trên giường lên.
“Anh làm gì vậy?”
Cố Tuyết Trinh không muốn bị rơi xuống nên vô thức vòng lấy cổ anh kêu lên.
“Đưa em đi bệnh viện.”
Phong Diệp Chương tức giận đáp lại sau đó ôm người đi thẳng đến bệnh viện.
Người phụ nữ này thật đúng là không biết tình hình hiện tại của mình sao, sốt cao như vậy lại còn bỏ mặc nữa thì chỉ sợ sẽ bị chuyển thành viêm phổi mất.
Cố Tuyết Trinh hơi kháng cự, vùng vẫy hai lần trong ngực anh.
Nhưng cô hoàn toàn không lay chuyển được Phong Diệp Chương đặc biệt là lúc này cô còn đang sốt cao nữa.
Không bao lâu đã dùng hết sức lực liền mê man ngủ thiếp đi ở trong lòng Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương thấy vậy lại càng tăng nhanh bước chân đi đến bệnh viện.
Cũng không biết qua bao lâu chờ tới khi Cố Tuyết Trinh tỉnh lại lần nữa thì cô đã nằm trên giường bệnh rồi.
“Mợ chủ, cuối cùng thì cô cũng tỉnh lại rồi, cô đã ngủ mê man một ngày một đêm rồi đấy dọa cho chúng tôi sợ quá.”
Tiểu Mỹ phát hiện ra cô tỉnh lại thì mừng rỡ đi lên quan tâm.