Chương 115: Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Phiên bản 11151 chữ

Editor: Vy Vy 1505

Bạn bên gối hơn hai mươi năm, phu quân tình thâm ý trọng, thì ra đều là ngụy trang, xé xuống tầng da kia, dữ tợn mà xấu xí.

An Nhạc đại trưởng công chúa thông minh, nhưng Tề Diệu Lâm diễn vai phu quân tốt thực sự quá thật, nhiều năm qua không lộ chút dấu vết nào.

Chuyện này vẫn cực kỳ chấn động với đại trưởng công chúa, Tề Diệu Lâm tắt thở, bà lập tức hôn mê ngã xuống.

Tiền đình nháy mắt binh hoang mã loạn, Kỷ Uyển Thanh không rảnh lo mặt khác, nhanh sai người triệu thái y. Phải biết rằng, công chúa thân thể không tốt, hoàng thất ai cũng biết.

“Cô tổ mẫu, ngài cảm thấy khỏe hơn chút nào không?”

Thái y thực mau tới, cứu công chúa tỉnh lại, bà không có gì trở ngại, chỉ là nhất thời cảm xúc dao động quá mức kịch liệt, tỉnh lại liền không ngại.

An Nhạc đại trưởng công chúa thay đổi một thân dính máu bằng quần áo sạch sẽ, trên mặt cũng lau sạch, không trang điểm, sắc mặt tái nhợt, cánh môi mất đi màu máu.

Bà dựa nghiêng trên tháp mỹ nhân, vẻ mặt hoảng hốt, có vài phần thất thần.

Công chúa thực hiểu lý lẽ, một chút cũng không hồ đồ, chỉ là hơn hai mươi năm tuổi xuân cùng một mật thám thành hôn ân ái, cho dù an ủi như thế nào, lúc này đều ảm đạm thất sắc.

Kỷ Uyển Thanh châm chước mấy lần, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ phải thấp giọng khuyên giải: “Cô tổ mẫu, tốt xấu gì chuyện này cũng xem như phơi bày chân tướng.”

Tình cảm tổn thất không thể đền bù, nhưng Đại Chu tổn thất cuối cùng ngừng, thân là một thành viên hoàng thất, con gái Cao gia, suy tính không chỉ là cá nhân mình.

“Thái tử phi nói đúng.”

An Nhạc đại trưởng công chúa hoàn hồn, hiện lên một tia cười tái nhợt: “Người này không đắc thủ, cũng là trong cái rủi có cái may.”

Bà cũng biết việc này không thể giải, cũng không hề nhiều lời, chỉ nhìn Kỷ Uyển Thanh nói: “Thái tử phi cũng bị thương, mau mau chẩn trị đi thôi.”

Kỷ Uyển Thanh xác thật bị thương, ở trên cổ. Tề Diệu Lâm lực tay không nhỏ, véo đến cổ nàng ứ thanh một mảnh, hiện giờ hoãn lại, mới cảm giác nóng rát mà đau đớn.

Lão thái y đã lấy ra thuốc mỡ, cẩn thận xem kỹ một lần, mới thoa thuốc mỡ lục nhạt, cũng thoáng băng bó.

“Nương nương bị thương không nặng, không cần uống thuốc, chỉ là trước khi khỏi hẳn không thể cao giọng nói chuyện, ẩm thực cần thanh đạm.”

Kỷ Uyển Thanh cổ băng băng lạnh lạnh, cảm giác thoải mái không ít, nàng lại phân phó thái y chẩn trị cho Lê Hoa.

Lê Hoa được cứu, ám vệ xem qua, nói không có việc gì.

Ám vệ nói không có việc gì, đại khái là xem nhẹ chút thương thế trên cổ, theo Kỷ Uyển Thanh thấy, Lê Hoa còn nghiêm trọng hơn nàng.

Cung nhân lãnh thái y ra ngoài, chờ tiễn đi An Nhạc đại trưởng công chúa, nàng đi về hậu điện: “An Nhi đâu?”

Giọng nàng có chút khàn khàn, yết hầu đau đớn, hơi có chút khó chịu, tiếp nhận cung nhân dâng lên nước ấm uống một ngụm, lúc này mới tốt chút.

Tiền điện biến đổi lớn, hậu điện đều nghe nói, mọi người tim đập nhanh không thôi, nhũ mẫu nhanh bế tiểu chủ tử lại đây.

Kỷ Uyển Thanh tiếp nhận con trai đang ngủ say, cẩn thận nhìn hồi lâu, mẹ con bình an, lúc này mới rốt cuộc an tâm.

“Ma ma, Lê Hoa thế nào?”

Nàng thấy Hà ma ma đã trở lại, liền thả tã lót vào xe nôi, dặn dò cẩn thận chiếu cố, lại an ủi nhũ mẫu vẻ mặt đau lòng, nàng liền hỏi thăm Lê Hoa.

“Nha đầu kia không quá đáng ngại, thái y nói, nghỉ ngơi một thời gian, dưỡng lành vết thương là không sao.”

Kỷ Uyển Thanh thở ra nhẹ nhõm, vậy thì tốt.

Chuyện lúc nãy đã đại khái xử lý thỏa đáng, sau đó, nàng phân phó cung nhân mang tới giấy và bút mực.

Nàng muốn viết thư cho Cao Húc.

Hứa Trì khẳng định sẽ truyền mật tin kể tỉ mỉ quá trình chuyện này, nói vậy không thể thiếu thỉnh tội, mà về trạng huống của nữ chủ tử, tất nhiên sẽ không bỏ sót chữ nào.

Nàng cần nhanh chóng viết một phong thư, giao cho Hứa Trì đưa qua, để phu quân an tâm.

Lại nói Cao Húc bên này, Hải Đông Thanh của Khả Hãn tới Kế Châu, mặc kệ thống soái Thát Đát Hồ Hòa Lỗ không cam lòng như thế nào, cũng không thể không lập tức hạ lệnh hậu quân biến thành tiên quân, hoả tốc gấp rút tiếp viện Khả Hãn.

Hấp tấp rút quân, ảnh hưởng thật lớn, hơn nữa Đại Chu sớm có chuẩn bị, hung hăng truy kích ra sức đánh, Thát Đát tổn thương không nhỏ.

Nhưng rốt cuộc đại quân của Hồ Hòa Lỗ có mấy chục vạn, theo đường cũ nhanh chóng ra Kế Châu, thẳng đến chỗ của Khả Hãn.

Thuộc hạ của Hoắc Xuyên không đủ mười vạn binh mã, nếu hai mặt thụ địch sẽ phi thường hung hiểm, bởi vậy Cao Húc truyền lệnh, Trương Vi thắng một khắc cũng không thể dừng đuổi theo, hội hợp với đại quân của Hoắc Xuyên.

Từng đạo quân lệnh truyền ra, từ chạng vạng vẫn luôn thương nghị đến đêm tối, rốt cuộc Cao Húc xử lý thỏa đáng mọi việc quan trọng cấp bách.

Quan quân truyền lệnh, phụ tá Đông Cung, tướng lãnh thân vệ quân lớn nhỏ, từ phòng nghị sự nối đuôi nhau mà ra, lúc này Lâm Dương chờ đã lâu mới tiến lên.

“Khởi bẩm điện hạ, Hứa Trì truyền tới hai phong mật tin, phân biệt là chạng vạng và mới vừa rồi.”

Lâm Dương cung kính giơ tay, trình lên mật báo và cả thư của Kỷ Uyển Thanh tự tay viết, da đầu hắn tê dại, rồi lại không thể không bẩm: “Kinh thành phát hiện ám điệp, lại là phò mã Tề Diệu Lâm của An Nhạc đại trưởng công chúa.”

Động tác Cao Húc nhẹ xoa ấn đường dừng một lát, trầm giọng nói: “Nói rõ ràng.”

“Tề Diệu Lâm đột nhiên đến Thanh Ninh Cung, nói dối tin tức, ý muốn bắt nương nương làm con tin, may mà không có gì nguy hiểm, cổ nương nương bị vết thương nhẹ.”

Nói xong, Lâm Dương nín thở, nghe thấy trên đỉnh đầu một loạt tiếng giấy cọ xát rất nhỏ, Cao Húc quả nhiên tức giận.

“Hay cho một Tề Diệu Lâm, hay cho một Thát Đát Khả Hãn!”

Từ trước đến nay Hoàng thái tử bảo trì hình tượng ôn nhuận, hiếm thấy tức giận hiện ra mặt, trong lều trầm ngưng tới cực điểm.

Động vợ con chính là động vảy ngược của hắn. Tuy Tề Diệu Lâm đã đền tội, nhưng cũng khó tiết mối hận trong lòng hắn, Cao Húc vẻ mặt lạnh băng: “Nghiền xương ông ta thành tro.”

“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”

Lâm Dương lên tiếng, đỉnh áp suất thấp tiếp tục bẩm báo chuyện kế tiếp: “Hứa Trì và cả Chử Tông Bảo sau đó bắt được đám người Tề Huy Kiệt, đáng tiếc tạm không thể được đến tin tức.”

“Tra tấn trọng điểm vào ám điệp cấp trung và thấp.”

Dù sao Cao Húc là Hoàng thái tử, kinh nghiệm nhiều chuyện lớn, thực mau, hắn liền tạm thời thu liễm tức giận, định mục tiêu tra tấn.

Bắt được ám điệp, khẳng định là nghiêm hình tra tấn, xem thời gian phần tin báo đầu tiên và thứ hai cách xa nhau, đám người này tất nhiên đã chịu trọng hình một đoạn thời gian.

Tề Huy Kiệt không mở miệng, Cao Húc cũng không ngoài ý muốn.

Xưa nay miệng của ám điệp cao cấp tuyệt đối cạy không ra, khổ hình thêm thân, người thường không thể chịu được, nhưng đối với loại người này, chỉ là một hạng mục đã từng được huấn luyện thôi.

Không thể xuất sắc hoàn thành, thậm chí trở thành người xuất sắc nhất trong đợt, là không có khả năng được ủy thác trọng trách.

Cũng bởi vì vậy, Hứa Trì kinh nghiệm phong phú mới không ngăn cản An Nhạc đại trưởng công chúa giết chết Tề Diệu Lâm.

Ý của công chúa là chặt đứt tình nghĩa ngày xưa, cho chính mình, cho Đại Chu một công đạo. Lại có lẽ trong tiềm thức, yêu hận đan xen, chưa chắc không phải muốn toàn vẹn tình cảm phu thê cuối cùng.

Nhưng mặc kệ như thế nào, đối mặt đại trưởng công chúa từng phá lệ chiếu cố Thái tử khi tuổi nhỏ, Hứa Trì tương đối khoan dung, cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt.

Cho dù là Hứa Trì, Lâm Dương, hay là Cao Húc, chủ tớ mấy người đều không đặt tầm mắt trên người Tề gia huynh đệ. Mật thám tầng dưới chót mới là mục tiêu của bọn họ, cạy ra miệng những người này, từ dấu vết để lại tận lực tìm hiểu nguồn gốc mới là đạo lý.

Lâm Dương lên tiếng, lĩnh mệnh vội vàng ra cửa truyền tin.

Tạm thời xử lý xong, Cao Húc một mình ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư khắc hoa, trầm tư thật lâu, chờ Lâm Dương quay lại, cuối cùng hắn phân phó: “Ngươi truyền lệnh xuống, lệnh Hứa Trì hộ tống mẹ con Thái tử phi đến đây.”

Không sai, hắn tính toán đón vợ con tới đây.

Thanh Ninh Cung phòng vệ là Cao Húc tự mình an bài, vốn dĩ cho rằng giọt nước không lọt, không nghĩ tới lại ra một Tề Diệu Lâm.

Bắt lấyTề Diệu Lâm, ai biết có kẻ thứ hai hay không?

Tuy rằng biết ám điệp cao cấp bậc này, có một đã rất khó được, cơ bản không có khả năng có kẻ thứ hai, nhưng liên quan vợ con, hắn không thể không cẩn gấp bội.

Lần này may mắn Kỷ Uyển Thanh nhạy bén, đám người Hứa Trì lại phối hợp thích đáng, mới thoát hiểm, lỡ như có lần sau thì sao?

Lúc này Đại Chu đã đoạt lại Kế Châu, cẩn thận dọn dẹp vài lần, xác định lại không có sơ hở, Hoàng thái tử vừa mới tiến vào chiếm giữ.

Cao Húc tọa trấn Kế Châu, tự mình chỉ huy đại chiến, lúc này trong ngoài thành Kế Châu đều là thống lĩnh bộ đội tâm phúc của hắn, Đều Chỉ Huy Tư do thân vệ Đông Cung bảo vệ xung quanh.

Chân chính giọt nước không lọt, so với kinh thành giờ phút này, an toàn bảo đảm nhiều hơn.

Đã xảy ra chuyện này, Cao Húc không đặt hai mẹ con dưới mí mắt là không thể nào yên tâm.

Phía trước hắn do dự là cố kỵ con trai còn quá nhỏ, nhưng nghĩ lại, Kế Châu cách kinh thành chỉ hơn trăm dặm, một chút cũng không xa, tuy Đều Chỉ Huy Tư không bằng Thanh Ninh Cung, nhưng điều kiện vẫn không tệ.

Nếu hạ quyết tâm, Cao Húc lập tức đề bút viết một phong thơ, báo cho thê tử việc này, sau đó lại an bài đủ nhân thủ, phụ trách hộ tống ven đường, bảo đảm không ngại.

“Điện hạ kêu ta và An Nhi đến Kế Châu?”

Yết hầu Kỷ Uyển Thanh vẫn có chút không khoẻ, ho khụ hai tiếng, nàng cẩn thận xem thư, lúc này mới quay đầu lại nhìn Hà ma ma: “Ma ma, ma ma nhanh lãnh người thu thập đồ gọn nhẹ, điện hạ nói mau chóng khởi hành.”

Nàng vừa thấy liền biết tâm tư phu quân, nếu hắn làm ra quyết định này, chắc chắn Kế Châu an toàn không ngại, hoàn cảnh cũng không tệ, không sợ ủy khuất An nhi.

Ngắn ngủn hơn trăm dặm đường, không xa, Kỷ Uyển Thanh đương nhiên sẽ không đùn đẩy.

“Ma ma, đồ của con không cần thu thập quá nhiều, lấy mấy vật hằng ngày là được, ngược lại An Nhi phải cẩn thận chút, thà rằng nhiều chuẩn bị một ít, cũng không thể để sót.”

Mặt khác, nàng còn dặn dò mấy nhũ mẫu, phải mang đầy đủ chút.

An nhi mới hơn một tháng tuổi, hành lý quan trọng nhất của bé chính là mấy nhũ mẫu, mẫu thân bé hiện giờ không thể lại cho bú.

Kỷ Uyển Thanh bị kinh hãi, sữa đột nhiên giảm bớt, vốn dĩ có thể uống chút nước canh lợi sữa, đáng tiếc trận kinh biến kia rốt cuộc ảnh hưởng không nhỏ, ban ngày còn đỡ, buổi tối nàng liền bị bóng đè.

Thái y nói tốt nhất có thể uống mấy chén thuốc định kinh an thần, Hà ma ma nghĩ, Thái tử điện hạ chỉ cho phép chủ tử cho con bú hai tháng, hiện giờ An nhi đã hơn một tháng, cũng không kém chút thời gian, dù sao sữa sơ sinh đã uống.

Sữa của mấy nhũ mẫu chất lượng tương đối cao, An nhi cũng không kén ăn, ai cho đều bú thơm nức.

Nhũ mẫu lải nhải khuyên, Kỷ Uyển Thanh do dự nửa ngày, cũng liền ứng.

Nàng uống thuốc, đành phải không cho con bú.

Cũng may thuốc định kinh hiệu quả không tệ, uống hai thang, sắc mặt nàng nhìn tốt hơn chút.

An nhi còn nhỏ, không phải ăn chính là ngủ, cũng không có bao nhiêu vật phẩm thường dùng, mà Kỷ Uyển Thanh tất cả giản lược, hành trang của hai mẹ con suốt đêm liền được thu thập xong.

Ngày hôm sau trước giờ cơm trưa, Hứa Trì che chở hai vị chủ tử lớn nhỏ ra kinh thành, hội hợp với đại bộ đội bên ngoài, xe ngựa đi về phía đông bắc.

Bạn đang đọc Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!