Chương 92: Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Phiên bản 11887 chữ

Editor: Vy Vy 1505

Một tờ mật tin, từ Đại Đồng phát ra, thực mau đến kinh thành Lâm Giang Hầu phủ.

Kỷ Tông Văn đại kinh thất sắc, “đằng” một tiếng đứng lên, tay áo rộng vướng đổ chung trà, mới vừa pha xong trà nóng bỏng, tưới hết lên vạt áo ông ta, ông ta lại hồn nhiên không phát giác.

Trái tim ông ta đập kinh hoàng, tay chân lạnh băng, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, giấu mật thư, phân phó: “Nhanh, lập tức mời Ngụy Vương Trần Vương đến đây.”

“Dạ, hầu gia.”

Người trả lời là tân nhiệm đại quản sự Lâm Giang Hầu phủ Kỷ Thăng. Tiền đại quản sự Kỷ Tường về quê thăm người thân bị bệnh đậu mùa, chết ở quê nhà không trở lên, vì thế, ông ta liền thăng một bậc.

Ông ta không dám tìm hiểu nguyên nhân chủ tử thất sắc, lập tức sai tâm phúc ra phủ, cưỡi ngựa đi hai vương phủ.

Kỷ Tông Văn muốn lập tức thông tri Hoàng hậu, nhưng cơ mật bậc này, ông ta sẽ không giao cho bất luận một tâm phúc nào. Vì thế, người được chọn truyền lời chỉ còn sót lại hai cháu trai.

Năm đó Ngụy Vương và Trần Vương cũng thay ông ta truyền tin, tuy lúc ấy bọn họ còn nhỏ, không tham dự, nhưng lại biết chân tướng.

Dù sao năm đó Ngụy Vương đã mười lăm, Trần Vương cũng mười ba. Ở hoàng cung, tuổi này sớm không con là con nít.

Hai người nhanh chóng đuổi tới, vội vàng vào ngoại thư phòng, cậu cháu ba người đóng cửa mật nghị.

Thực mau, Ngụy Vương Trần Vương rời Lâm Giang Hầu phủ, sắc mặt trầm ngưng, vội vàng vào hoàng cung.

“Cái gì?”

Ngụy Vương Trần Vương vào Khôn Ninh Cung, Hoàng hậu thấy bọn họ mặt trầm như nước, cũng không nói nhiều, lập tức bình lui tất cả cung nhân thái giám.

Hai con trai truyền đến tin tức như một đạo sấm sét đánh xuống, làm trong đầu bà ta trống rỗng, “Lại có việc này?”

Ngụy Vương nhíu mày gật đầu: “Cũng không biết, đến tột cùng Đông Cung biết được nhiều ít manh mối?”

Chuyện này kỳ thật chỉ là bản thân Mục Hoài Thiện phỏng đoán, nhưng giọng điệu hắn chuẩn xác, nhấc lên sóng gió động trời giữa mấy người.

Tuy xưa nay tiểu đệ đệ không làm việc theo lẽ thường, thích tùy theo ý mình, nhưng hắn thực thông minh, lại rất có năng lực, mặc kệ việc lớn việc nhỏ, chỉ cần nhúng tay đều thành công.

Hoàng hậu vẫn hết lòng tin theo hắn, “Vậy tiểu cữu cữu con nói như thế nào?”

“Trên thư tiểu cữu cữu nói, bên hắn không có động tĩnh, có thể Hoàng thái tử là từ những nguồn khác phát hiện manh mối.”

Xưa nay hắn cẩn thận, tai mắt không ít, nếu không có phát hiện dị thường, khả năng Đông Cung đột phá từ chỗ hắn cực kỳ bé nhỏ.

Huống hồ chuyện năm đó đó rất ẩn nấp, một vòng khấu một vòng, người ngoài cũng không thể dễ kéo tơ lột kén như vậy. Tuy cuối cùng hắn tin tưởng trực giác, nhưng lại không cho rằng từ chỗ chính mình lộ sơ hở.

Bởi vậy hắn cảm thấy, nếu Đông Cung đến thăm dò Thát Đát vương cung là vì hiệp nghị, hẳn là được tin tức từ những nơi khác.

Rốt cuộc bên Thát Đát, năm đó tân Khả Hãn ám thông thế lực nào đó của Đại Chu, cuối cùng lấy được hãn vị, tuy chưa thông báo khắp nơi, nhưng cũng không phải tin tức tuyệt mật.

Chỉ có như vậy, tất cả mặt ngoài mới có thể hợp lý xâu chuỗi lại.

Nói cách khác, rất có thể thân phận cấu kết địch quốc của một đảng Hoàng hậu còn chưa bại lộ.

Mẹ con ba người an tâm một chút.

Lúc này Trần Vương cũng không rảnh lo tâm tư chính mình, lập tức nói tiếp: “Mẫu hậu, con cho rằng, tiểu cữu cữu nói là thượng sách, chúng ta nên lập tức nghĩ cách, từ bên kia thu hồi hiệp nghị.”

“Năng lực của Thái tử không thể coi thường, lớ như bị hắn đoạt trước, hậu quả không dám tưởng tượng.”

Hiện tại rất có thể còn chưa bại lộ thân phận, nhưng nếu không mau chóng thu hồi hiệp nghị, vậy khó nói.

“Các con nói đúng lắm, nên làm như thế.” Hoàng hậu trịnh trọng gật đầu.

Trên thực tế, năm đó tràng chiến dịch qua đi, làm sao bà và Lâm Giang Hầu không biết hiệp nghị kia là tai hoạ ngầm? Hợp tác thành công, tự nhiên muốn thu hồi.

Chỉ là tân Khả Hãn cũng không phải đồ ngốc, một nhược điểm ngày sau khả năng phát huy trọng dụng như vậy, sao có thể dễ dàng trả về?

Nếu thật muốn trả về, cũng không phải không được, cần dùng ích lợi lớn hơn nữa trao đổi.

Lúc ấy Khả Hãn đưa ra điều kiện, chính là làm một đảng Kỷ hậu nghĩ cách trợ giúp hắn chế tạo hỗn loạn ở mấy chỗ trạm kiểm soát bắc cương Đại Chu, làm cho nghe nhìn lẫn lộn, khi đó hắn lại lặng lẽ đẩy mật thám của chính mình lên vị trí sớm đã xem trọng.

Nói dễ hiểu chút, chính là vì mật thám Thát Đát thượng vị, mở rộng phương tiện tình báo ngày sau.

Đối với Thát Đát Khả Hãn, Ngụy Vương có thể xưng đế hay không rất khó nói, ngày sau biến số rất lớn, không bằng hiện nay đòi chút điều kiện thực tế.

Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu đáp ứng sao?

Đương nhiên không có khả năng.

Việc này và vây khốn Tùng Bảo, diệt trừ Kỷ Tông Khánh, Sở Lập Tung hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Kết quả Tùng Bảo dịch là hai bên đều hài lòng và bà ta vẫn có thể khống chế, mà chuyện này không ổn chút nào.

Thát Đát Khả Hãn chọn đều là pháo đài trạm gác biên giới, một khi mai phục nhân tố không xác định ở địa phương quan trọng, ngày sau nếu phát sinh đại chiến, rất có thể ảnh hưởng cực lớn.

Cho dù mật thám không chiếm cứ địa vị cao, chỉ là một tiểu tốt thủ cửa thành, cũng quá nguy hiểm.

Một khi mấy thành quan trọng trên phòng tuyến phía bắc bị phá, kinh thành liền nguy rồi.

Đại Chu còn, bọn họ mới là Hoàng hậu, hoàng tử, hầu tước, một khi Đại Chu bị móng ngựa Thát Đát tiêu diệt, bọn họ cũng chỉ có thể là nô lệ vong quốc.

Càng không nói, lúc ấy Hoàng hậu cũng chưa có năng lực chạm đến mấy trạm kiểm soát, mặc dù thật đụng chạm được, bọn họ cũng không thể đồng ý.

Điều kiện không thể đồng ý, vì thế, chuyện này liền gác xuống. Nhoáng mắt đã qua bốn năm, mãi đến hôm nay.

“Quân Nhi, Diệp Nhi.”

Vẻ mặt Hoàng hậu ngưng trọng: “Trở về nói cho đại cữu cữu các con, làm theo biện pháp tiểu cữu cữu con nói.”

Bốn năm qua, thế lực một đảng Kỷ hậu trong quân đội đã lớn hơn rất nhiều, muốn chế tạo chút hỗn loạn nhỏ ở mấy trạm kiểm soát, miễn cưỡng vẫn có thể.

So với Đại Chu còn, mẹ con huynh muội bọn họ thân bại danh liệt mà chết, bà càng nguyện ý để Đại Chu mạo hiểm chung với bọn họ.

Hoàng hậu thầm nghĩ, chờ thu hồi hiệp nghị tới tay, bọn họ còn có thể nghĩ cách nhắc nhở một chút thủ tướng mấy chỗ kia, làm đối phương cảnh giác, sau đó nhiều hơn tẩy xuyến mấy lần, có thể rửa sạch mật thám.

Dù sao chỉ cần thu hồi nhược điểm kia, tất cả đều dễ nói.

“Việc này không nên chậm trễ, Quân Nhi, Diệp Nhi, các con nhanh ra cung.”

Hoàng hậu sai người mang tới giấy bút nghiên mực, tự tay viết một phong thơ cho Thát Đát Khả Hãn, không ký tên, chỉ dùng một ấn dấu riêng lúc trước ước định.

Ấn ký màu đỏ tươi đóng trên thư, bà rũ mắt nhìn nhìn, gấp lại bỏ vào phong bì, dùng xi niêm phong, giao cho con trai lớn, luôn mãi dặn dò: “Phong thư này cần tự tay giao cho đại cữu cữu con.”

Đây là một phong thư biểu đạt ý đồ trước tiên thử thử, rốt cuộc bốn năm qua, điều kiện của đối phương không biết có biến hóa gì không. Hơn nữa cho dù không thay đổi, bọn họ cũng phải cò kè mặc cả thích hợp một phen.

Ngụy Vương trịnh trọng ứng, tiếp nhận tin lập tức cất vào người, gật đầu với mẫu hậu, liền lãnh đệ đệ vội vàng ra cung.

Mấy người Hoàng hậu dị động, thực mau bị Đông Cung phát hiện.

Đầu tiên là mật thám thủ hạ của Kỷ Uyển Thanh truyền tin tức từ Khôn Ninh Cung. nói mẹ con Hoàng hậu đóng cửa liên tiếp, trước sau vẻ mặt ngưng trọng, Hoàng hậu khó nén nôn nóng, tinh thần không tập trung, thậm chí ngay cả Lệ Phi Dung Phi cướp đoạt cung vụ cũng không phản ứng.

Cung vụ là gốc rễ Hoàng hậu dừng chân trong hậu đình, xưa nay bà ta vô cùng xem trọng, mười mấy năm qua chặt chẽ khống chế, không dung người khác nhúng chàm, điều này thực khác thường.

Ngay sau đó, Lâm Giang Hầu phủ truyền đến tin tức, nói hai vị hoàng tử ra vào hầu phủ tần mật rất nhiều, thường xuyên bình lui tất cả hạ phó, ngoại thư phòng đóng cửa nửa ngày.

Cuối cùng, Đinh Văn Sơn ẩn núp ở Trần Vương phủ cũng truyền tin tức, nói Trần Vương không thích hợp lắm, chẳng những không thông thường phẩm trà bàn chuyện với phụ tá, mà ngay cả bản thân hắn cũng rất ít thấy bóng dáng.

Ngẫu nhiên gặp mặt, cũng vẻ mặt ngưng trọng, vội vàng hốt hoảng.

Thực rõ ràng, một đảng Kỷ hậu xảy ra chuyện lớn, mấy thành viên trung tâm toàn trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Cao Húc rõ như lòng bàn tay thế cục triều đình, gần đây gió êm sóng lặng, một đảng Kỷ Hoàng hậu ổn định phát triển. Mà thân thể Xương Bình Đế cũng khoẻ mạnh, một đêm ngự nhiều nữ không có vấn đề.

Hắn dựa nghiêng trên gối màu vàng nghệ thêu kỳ lân, ngón trỏ gõ nhẹ, đến tột cùng vấn đề ở nơi nào?

“Điện hạ, hay là thiếp truyền lệnh xuống, làm mật thám chú ý nhiều hơn, xem có thể phát hiện manh mối hay không?”

Kỷ Uyển Thanh từ từ uống một chén mật ong ấm, thả lỏng thân mình, dựa ngồi bên cạnh Cao Húc, eo có chút mỏi, nàng dùng tay xoa xoa.

Công việc này thực mau bị nam nhân bên cạnh tiếp nhận, tay hắn lực đạo không nhẹ không nặng, thật cẩn thận xoa ấn, làm nàng thoải mái.

“Như vậy cũng tốt.” Hắn ứng.

Thê tử mang thai đã tám tháng, mắt thấy không bao lâu liền lâm bồn, Cao Húc vốn không muốn nàng biết được, làm cho nàng an tâm dưỡng thai.

Chỉ là phu thê yêu nhau luôn mẫn cảm, bọn họ càng dễ dàng phát hiện bạn lữ cảm xúc biến hóa. Đã nhiều ngày, hắn suy nghĩ trầm ngưng, cứ việc mặt ngoài như thường, nhưng Kỷ Uyển Thanh vẫn cảm giác được.

Nếu thê tử hỏi, Cao Húc cũng không giấu diếm nàng, đơn giản tự thuật một lần.

Dựa theo dấu hiệu trước mắt xem ra, việc đối phương mưu đồ tất nhiên là tuyệt mật. Mật thám của Kỷ Uyển Thanh tuy không thể hầu hạ bên cạnh, nhưng tốt xấu gì cũng chiếm cứ địa lợi, trước mắt có khả năng nhất thám thính được tin tức.

Cao Húc cũng có chút ý động, liền ứng.

Cuối cùng, hắn không quên dặn dò: “Việc này nàng hạ mệnh lệnh là được, trăm triệu không thể phí công.”

Khuôn mặt tuấn tú của Cao Húc tương đối nghiêm túc, lực đạo trên tay xoa ấn lại vô cùng ôn nhu. Mặc dù lời nói hay là động tác, đều mịt mờ biểu hiện hắn quan tâm.

Kỷ Uyển Thanh cười, thẳng lưng tiến lên, hôn hôn môi hắn: “Đã biết, cha của con thiếp.”

Xưng hô này nhìn có vẻ bình đạm, nhưng lại nêu ra ràng buộc không thể chặt đứt, mật mật quấn hai người ở bên nhau. Cao Húc liếc mắt nhìn nàng, môi mỏng hơi cong, mắt đen mang cười.

Hắn thích xưng hô này, bàn tay to buông hông nàng, thuận thế ôm lấy người, lòng bàn tay tự nhiên đặt trên bụng cao ngất.

Không biết hài tử là giật giật tay nhỏ, hay là đá đá chân nhỏ, dù sao liền chạm vào lòng bàn tay cha hắn.

Vào tháng cuối cùng của thai kỳ, tiểu bảo bối trưởng thành, không gian hoạt động giảm bớt, thai động cũng ít chút, động tác không kịch liệt giống trước kia.

Cao Húc đau lòng hài tử bị đè nén, sờ sờ bụng, nhẹ giọng nói: “Chờ con ra tới, lại hoạt động thỏa thích.”

Khi thai bắt đầu động ít chút, hắn phản ứng thật sự rất lớn, càng nghĩ càng không an tâm, suốt đêm triệu Lưu thái y tới nhìn, được ông lời thề son sắt bảo đảm, lúc này mới an tâm ngủ.

Kỷ Uyển Thanh mỉm cười nhìn, những việc này đều là trí nhớ tốt đẹp.

Ngày ấy phu thê hai người thương nghị, Kỷ Uyển Thanh lập tức truyền mệnh lệnh xuống.

Đáng tiếc chính là, kết quả cũng không quá lý tưởng, mấy người Hoàng hậu Lâm Giang Hầu giữ kín như bưng, việc này ngay cả tâm phúc bên cạnh chính mình cũng không cho phép biết, càng đừng đề những người khác.

Tình thế tiến triển như Cao Húc dự đoán, muốn thám thính tin tức hữu dụng, khó càng thêm khó.

Nhưng, hắn thực trầm ổn, ngược lại lo lắng thê tử nhớ thương, đặc biệt an ủi vài lần.

Kỷ Uyển Thanh kỳ thật không lo âu, một năm nay nàng cũng trải qua không ít chuyện, sớm rèn luyện được, huống hồ còn có chuyện gì quan trọng hơn cốt nhục trong bụng?

Đương nhiên, phu quân quan tâm, nàng vẫn tiếp thu.

Chỉ là, mật thám dưới tay Kỷ Uyển Thanh rốt cuộc vẫn có người xuất sắc, bọn họ đánh mười hai vạn phần tinh thần lưu ý, vẫn có thể nhận thấy được một chút dấu vết để lại.

Cuộc sống không nhanh không chậm qua đi, tới ngày thứ tám sau khi mệnh lệnh được hạ, mật thám ẩn núp ở Lâm Giang Hầu phủ, rốt cuộc có kịch liệt tin tức truyền lên.

Bạn đang đọc Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!