Tô Lăng nhìn cô bé xông vào, nghiêm túc gật đầu, thần thần bí bí.
"Chỗ chị cái gì cũng có, em muốn mua thứ gì thế?"
Vương Chiêu Đệ không hiểu sao lại căng thẳng, cô ấy không rõ tình huống bây giờ là như thế nào.
Trước khi trọng sinh, cô ấy vì kiếm tiền thuốc cho con trai, làm việc không biết ngày đêm, lao động nặng nề đã sớm đè bẹp sống lưng của cô ấy, cho dù cô ấy biết mấy chục năm sau sẽ rất thuận tiện, cũng tuyệt đối không nghĩ tới hiện tại lại xuất hiện một cửa hàng như vậy.
Cho nên, có khả năng chủ tiệm cũng đến từ tương lai.
"Em, em mua không nổi."
Vương Chiêu Đệ tùy tiện nhìn thoáng qua, liếc mắt liền thấy được gạo trắng bóng.
Cô bé nhịn đói khát, không khỏi nghĩ tới người nhìn thấy trên đường.
Người kia, tựa hồ là một thầy giáo già bị giấu đi, ông ấy và vợ ông ấy luôn ở tại thôn Đại Vương, hơn nữa không có một người tố cáo bọn họ.
Nếu như tố cáo, đoán chừng sẽ có một khoản tiền...
Vương Chiêu Đệ lắc đầu, đừng nói là tố cáo tiền cũng không đến được tay mình, tố cáo hai người già, cô ấy điên rồi mới làm như vậy, cho dù cô ấy có nghèo, cũng phải tay chân sạch sẽ cố gắng mà sống.
Hơn nữa, kiếp này không giống, cô ấy có cơ hội thoát khỏi bọn họ.
"Chị chủ, chị có tuyển người làm không? Em cái gì cũng có thể làm, một ngày trả một xu cũng được." Vương Chiêu Đệ nhìn Tô Lăng, khẩn cầu.
Tô Lăng nhìn Vương Chiêu Đệ gầy yếu hơn so với những đứa trẻ bình thường, bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.
"Chỗ chị không tuyển người làm, nhưng thu đồ vật, nếu có đồ có thể đưa tới cho chị xem có đáng giá hay không."
Vương Chiêu Đệ cúi đầu xuống, nhà bọn họ nào có thứ đáng giá, đều bị cha cô ấy cầm đi uống rượu, cũng chính là hiện tại tuyết lớn không ra cửa được.
Hơn nữa cái thai này của mẹ cô ấy còn là một em gái.
Sau khi sinh ba em gái, rốt cuộc có một em trai là quỷ hút máu.
Cũng chính là nhà cô ấy quá khổ, cho nên em trai cô ấy mua nhà mua xe đều là ba em gái kiếm tiền mua.
Em trai cô ấy thậm chí còn nói trước mặt cô ấy: "Nếu không phải thấy chị sống thảm, tôi cũng không dễ dàng bỏ qua việc chị không đưa tiền dưỡng lão cho cha mẹ đâu."
Vương Chiêu Đệ nghĩ đến đây liền phỉ nhổ một tiếng, cái gì mà tiền dưỡng lão, đến lúc đó tiền đều vào trong túi của gã.
"Thế ạ, chị chủ, em đi trước."
Vương Chiêu Đệ cúi đầu, lúc vừa muốn đi, cửa lại bị mở ra lần nữa.
Vương Bảo Châu nhảy cẫng đi vào, nhón chân nhìn Tô Lăng: "Chị Tô, cái này cho chị, em đào."
Tô Lăng kinh ngạc nhìn nhân sâm trong tay, không khỏi truyền âm với Hoa Hoa: "Tiểu Bảo Châu muốn đào mấy củ thì có mấy củ?"
Hoa Hoa truyền âm: "Cô ấy chính là nữ chính cẩm lý có phúc vận trên người!"
Vương Chiêu Đệ cũng kinh ngạc: "Trời tuyết lớn như vậy, em đào được nhân sâm như thế nào?"
Vương Bảo Châu cười hì hì nói: "Em giỏi mà, chị Chiêu Đệ, sang năm chị đi học sao?"
Vương Chiêu Đệ mím môi, nghiêm túc gật đầu, cô ấy muốn đi học.
Tô Lăng trả nhân sâm lại cho Vương Bảo Châu: "Nhân sâm rất đắt, phải đưa cho người trong nhà, không được tùy tiện cho người khác, biết chưa?"
Vương Bảo Châu ồ một tiếng, cất nhân sâm lại.
Vương Chiêu Đệ không khỏi liếc nhìn Tô Lăng.
Như vậy, bà chủ này đoán chừng là người tốt, vậy không cần lo lắng.
Hơn nữa, trên ngọn núi nhỏ này của bọn họ lại có nhân sâm sao? Vậy chẳng phải cô ấy cũng có thể kiếm tiền sao?
"Đúng rồi chị Chiêu Đệ, mẹ em nói sẽ may cho em một cái cặp sách nhỏ." Vương Bảo Châu rất vui vẻ, cuối cùng cô ấy cũng có quần áo mới để mặc, "Mẹ nói, sẽ còn chuẩn bị quần áo mới cho em nữa."
Hoa Hoa nhảy lên quầy thủy tinh, hai chân vẫn không khép lại.
Nó truyền âm cho Tô Lăng: "Trẻ con năm tuổi tưởng rằng chia sẻ những lời nói vui vẻ, thật ra sẽ làm một số người nhạy cảm tổn thương, nhưng nhạy cảm không phải sai, chỉ là hoàn cảnh tạo nên tính cách."