Lúc này Lý Tú và Trịnh Tiểu Lệ nãy giờ vẫn giữ chặt đồng bạc mới cẩn thận cầm lấy chiếc dù, vui vẻ vuốt ve, chiếc dù vừa bung ra thì đôi mắt của hai cô bé cũng lập tức sáng lấp lánh.
“Bà chủ, ngày mai em mang hoa tới đây, nhưng đều là hoa dại cả, ngài có thu không?” Lý Tú hỏi.
Đây là nguyên nhân mà đêm nay cô bé không mang mấy chậu cây theo cùng, cô bé sợ bà chủ cảm thấy hai người bọn họ đáng thương mà mua mấy chậu cây kia, cô bé không muốn như thế.
Tô Lăng gật đầu cam đoan: “Thu, hoa dại càng dễ chăm sóc hơn đó.”