Tô Lăng ôm Hoa Hoa, hấp thu chút nhiệt độ đáng thương này.
"Cho nên ảnh hưởng đối với thế giới này là bàn tay vàng kéo dài đưa tới?"
Hoa Hoa gật đầu: "Đúng vậy, nếu không phải từ khi nữ chính cẩm lý sinh ra đã có vận khí tốt, nhưng bây giờ nữ chính đã năm tuổi, tội nghiệp, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no."
Tô Lăng nắm lấy tay Hoa Hoa bái lạy một cái.
Hoa Hoa:???
"Nữ chính cẩm lý mau đến đây, ta sắp chết cóng rồi."
Nhiệm vụ mới: Tiếp đãi hơn 30 khách hàng và hoàn thành giao dịch (0/30), phần thưởng địa noãn.
Tô Lăng ôm chặt lấy Hoa Hoa, mạnh mẽ khen: "Hoa Hoa, mi thật sự là một hệ thống tốt!"
...
Cùng lúc đó, rốt cuộc Vương Bảo Châu cũng đào ra được một cái rễ cây.
Rễ cây to bằng ngón tay người trưởng thành, bên trên còn có không ít rễ nhỏ, để gần mũi còn có mùi thơm nhàn nhạt.
Mắt Vương Bảo Châu sáng lên, đêm nay có thể uống canh rễ cây rồi.
Cô bé cẩn thận bỏ rễ cây vào trong túi quần áo, cõng giỏ trúc nhỏ đón gió tuyết đập vào mặt, khó khăn lê từng bước một trở về.
Đi không bao lâu, trước mắt cô bé bỗng nhiên xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ mới tinh.
"Đinh linh —— "
Cửa gỗ bị đẩy ra, Vương Bảo Châu cẩn thận đi vào, liếc mắt liền thấy được Tô Lăng ngồi ở phía sau.
"Hoan nghênh quang lâm, khách hàng muốn mua gì không? Chỗ tôi có gạo và bột mì trắng."
Tô Lăng đứng dậy cười giới thiệu.
Hoa Hoa ưu nhã ngồi ở bên cạnh quầy thu ngân, nhìn nữ chính cẩm lý sắp gầy thành bộ xương khô, quả thực giật nảy mình.
Vương Bảo Châu nhìn Tô Lăng, khẩn trương sợ hãi co rụt người lại, lại nhìn thấy giày mình giẫm ra một dấu chân màu đen, lỗ tai cũng đông lạnh đến đỏ bừng.
"Chị gái, chỗ chị có bán gạo không?"
"Bán chứ, em có thể đến gần xem một chút, đất này vốn chính là để cho người ta giẫm, không quan trọng."
Tô Lăng dịu dàng chào hỏi cô bé, sau đó đặt cánh tay lên quầy thủy tinh nhìn cô bé.
"Em tên là gì?"
"Chị gái, em tên là Vương Bảo Châu."
Tô Lăng gật đầu cười: "Tên của em nghe hay thật, chị là bà chủ nơi này, họ Tô, chị vừa mở cửa hàng, tạm thời bán gạo và mì, chờ ngày mai xe vận tải tới, còn bán những thứ khác, em xem có cần hay không?"
Vương Bảo Châu cẩn thận ghé sát vào quầy thủy tinh, mắt mở to.
Thật sự là gạo!
Nhưng cô bé không có tiền, tội nghiệp.
Nhưng mà cô bé có thể bảo bà nội tới mua!
Vương Bảo Châu vẻ mặt từ âm u chuyển sang xán lạn, vui vẻ nhìn Tô Lăng.
"Chị gái, em bảo bà nội tới mua, em giẫm bẩn nền, rễ cây này nấu canh cho chị gái uống."
Tô Lăng nhìn "rễ cây" vẫn còn dính bùn, truyền âm cho Hoa Hoa.
"Tuyết lớn này dày mấy tầng, còn có thể đào được nhân sâm!?"
Hoa Hoa truyền âm: "Kí chủ, đây chính là truyện cẩm lý, nữ chính cẩm lý muốn cái gì có cái đó."
Tô Lăng thầm nghĩ cũng đúng, sau đó trả lại rễ cây.
"Bảo Châu, cái này không phải rễ cây, là nhân sâm, nó rất đáng tiền, phải về nhà nói cho người lớn trong nhà, biết chưa?"
Vương Bảo Châu cầm nhân sâm, đôi mắt sáng lấp lánh, trong đầu đều là rễ cây này rất đáng tiền, có thể mua gạo, có thể có cơm ăn rồi!
"Cảm ơn chị, em về nhà đây."