Trước tiên đặt hết vải vóc mà phụ nữ trong thôn cần, sau đó bắt đầu chọn áo bông.
"Giá bán đề xuất của áo lông quá cao, bọn họ chưa chắc sẽ mua, vẫn là áo bông có lời hơn một chút... Nếu thường xuyên làm việc nhà nông, hẳn là màu tím màu đen tương đối nhiều, áo hoa là bọn họ thích, màu đỏ cũng lấy hai cái, đều phải lấy số lớn nhất."
Hoa Hoa nghiêng đầu nhìn cô: "Đều lấy số lớn nhất?"
Tô Lăng ấn vào đặt hàng, bắt đầu ăn cơm: "Vì phụ nữ ở nông thôn đều có một đôi tay khéo léo, mua cỡ lớn nhất về tháo ra, có thể may lại được một cái áo hay một cái quần nhỏ. Nếu như kích thước vừa vặn cho trẻ con, bọn họ cảm thấy trẻ con sẽ còn cao hơn, cho nên không nhất định sẽ bán được."
Hoa Hoa vùi trong ghế sô pha: "Còn có trong thành nữa."
"Trước tiên chờ một chút đi, chờ bọn họ đưa lương thực đến, chắc hẳn chúng ta sẽ nghênh đón một đám khách hàng, đến lúc đó chúng liền có thể đạt được yêu cầu nhân số."
Rất nhanh cô sẽ có thể mở khóa khu vực vật dụng hàng ngày rồi.
Tô Lăng ăn xong Malatang, rửa bát xong liền rửa mặt nằm trong chăn.
"Nếu có tivi thì tốt rồi, máy tính cũng được, máy tính bảng cũng được, điện thoại thì càng tốt." Tô Lăng vừa nói vừa nhìn Hoa Hoa.
Hoa Hoa ngủ ở trên một cái gối khác, nghe vậy ngáp một cái.
"Kí chủ, tỉnh táo một chút, thời đại này không có mạng internet."
Tô Lăng buồn bực.
"Chờ số người giao dịch hơn một ngàn, kí chủ cô lại đến trung tâm mua sắm xem sao." Hoa Hoa nói xong liền vùi đầu vào ngủ.
Tô Lăng tắt đèn: Được, cuộc sống có mục tiêu rồi.
-
Lưu Thông một đường đội gió tuyết trở về, cho dù cước trình có nhanh, sau khi tới nơi cũng đã đêm khuya.
Cửa trấn còn có không ít người đang tiếp ứng, chỉ sợ bọn họ xảy ra chuyện gì.
Lưu Thông mặt đỏ vì gió lạnh, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng cảm thấy căng cứng, chỉ có thể khoát tay ý bảo đi về trước rồi nói sau.
Sau khi trở về, tất cả mọi người nhìn lương thực vô cùng chân thực và quý giá, bối rối một hồi lâu, mới đưa tay nhéo nhéo, sau đó lại nhìn những vật tư khác.
"Nào, các đồng chí vất vả rồi, nấu một nồi cơm khô, làm mấy món ăn, mọi người ăn một chút."
"Đúng, ăn no rồi, ngày mai còn phải vận chuyển lương thực ra ngoài, sau đó lại đi mua lượng lớn lương thực!" Lưu cục trưởng vỗ vỗ vai Lưu Thông: "Vất vả rồi."
Lưu Thông xua tay: "Không vất vả, nhưng bà chủ không cho mặc cả, hơn nữa bởi vì chúng ta mua nhiều, cho nên cô ấy chuyển hàng rất mệt mỏi, chúng tôi còn không có cách nào hỗ trợ... Nhưng tôi đã hỏi rồi, lương thực bao đủ, có tiền là được."
Lưu cục trưởng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, chúng ta cần quá nhiều lương thực."
-
Sáng sớm hôm sau.
Tô Lăng dậy sớm treo quần áo lên gian hàng bên trái cửa vào, phía trước đặt một cái quầy vuông vức, trên quầy là vải vóc, phía dưới là hàng dự trữ.
Bốn giờ năm mươi, Vương Chiêu Đệ đẩy cửa đi vào.
Hàng hóa trong xe đẩy đã được chuẩn bị, vải dầu cũng được phủ nhô cao lên không ít.
"Là áo bông, dày quá đi!" Vương Chiêu Đệ đi qua: "Chị chủ, cái này bán thế nào ạ?"
Tô Lăng đi tới, lấy từ dưới lên một cái đưa cho Vương Chiêu Đệ: "Một cái giá ba mươi tám tệ, không mặc cả, bán cho em giá là ba mươi hai tệ."
Vương Chiêu Đệ chọn ba màu, một màu xanh đen, một màu hoa, còn có màu đỏ chót.
Cô ấy lại phải ghi nợ, nhưng nếu có thể bán đi, cô ấy có thể kiếm lời không ít.
Vương Chiêu Đệ gấp áo bông lại, vác lên lưng, sau đó đặt trứng gà đã chọn vào sọt, dùng cỏ tranh trải từng lớp một, treo ở trước xe.
"Chị chủ, em đi đây."
Vương Chiêu Đệ chào hỏi xong, rời khỏi cửa hàng nhỏ.