"Ngô lão tiên sinh, hẳn là đã có người đi báo tin từ sớm rồi, đừng xem nó như rác rưởi mà vứt đi." Tô Lăng đặt đơn hàng, đột nhiên nói một câu.
Ngô lão tiên sinh cười: "Bà chủ Tô yên tâm, đều đã sắp xếp xong xuôi."
Vì vậy Tô Lăng chọn buổi sáng ngày hôm sau, sau đó đóng trung tâm mua sắm lại.
Trong chốc lát, Ngô lão tiên sinh cũng để lại địa chỉ mới, viết tất cả vật tư cần thiết lên trên.
"Làm phiền bà chủ Tô."
Tô Lăng cười nói: "Không phiền, nhưng bởi vì hàng hóa quá nhiều, cho nên thời gian đặt có thể sẽ tương đối chậm, đề nghị chiều mai lại đi kiểm kê, nếu có thiếu sót có thể trực tiếp tới tìm tôi."
Ngô lão tiên sinh lại nói lời cảm ơn, sau đó bảo người xếp hàng mua chút đồ mình muốn, liền tạm biệt Tô Lăng.
Mắt thấy trời đã tối, Tô Lăng rốt cục đóng cửa tiệm lại.
Hoa Hoa vung móng vuốt lên, thu tất cả mọi thứ đặt vào bên trong cửa hàng của trung tâm mua sắm, trung tâm mua sắm sẽ tự phân loại định giá.
Tô Lăng ôm Hoa Hoa trở lại phòng phía sau, sau đó ấn mở trung tâm mua sắm, bắt đầu nỗ lực đặt hàng.
Chờ sau khi đặt xong toàn bộ những thứ Ngô lão tiên sinh cần, thời gian cũng đã đến mười hai giờ.
Đây là lần đầu tiên sau khi Tô Lăng đến thế giới này thức khuya như vậy.
"Cuối cùng thẩm tra đối chiếu xong, số lượng phẩm loại đều không sai."
Tô Lăng lựa chọn địa điểm và thời gian đưa hàng, lấy ngỗng hầm ra, đây cũng không phải là cơm tối, mà là bữa khuya.
Hoa Hoa dùng móng vuốt ấn về phía trước một cái: "Kí chủ, trung tâm mua sắm bắt đầu có động tĩnh."
Tô Lăng đang ăn cơm, mở trung tâm mua sắm ra.
Hoa Hoa thu cả cái rương vào trung tâm mua sắm, cho nên trong rương có cái gì, Tô Lăng cũng không rõ lắm.
Bây giờ cô nhấn vào xem, phát hiện thư họa, vật phẩm, bình sứ gì đó đều có, chủng loại đa dạng lại nhiều, nhưng mà mỗi món hàng trưng bày đều như mới, mỗi cái đều tinh xảo khó có được.
"Có người bắt đầu mua."
Tô Lăng mở đơn hàng kia, phát hiện là khách hàng mới, nhưng khách hàng mới cũng rất có tiền, món đồ ba mươi vạn nói mua là mua.
Khách hàng nhắn lại: Bà chủ, sao cô giao hàng nhanh như vậy? Không đúng, thứ này cô lấy ở đâu ra vậy, đây không phải là một đống văn vật đã mất từ lâu sao?
Tô Lăng trả lời: Là tôi mua.
Trả lời xong, Tô Lăng đóng cửa trung tâm mua sắm lại ăn cơm, dù sao bán cho người tương lai, đối phương còn có thể tìm được cô theo địa chỉ IP sao?
Khách hàng mới đúng là không tìm cô, khách hàng mới nộp văn vật lên, hơn nữa còn báo cảnh sát.
...
Năm 2040.
"Bạn tôi thích đồ cũ, tôi chính là thông qua bạn tôi mới biết đến cái tiệm này."
"Không tìm được cửa hàng này, còn luôn biến mất, chỉ có thể thử vận may, nhưng sau khi tôi mua một lần, vẫn có thể nhìn thấy, các anh nhìn xem, đây có phải là mua bán văn vật trục lợi hay không?"
"Cô Ngô Tố, cô chờ một chút, chúng tôi cần báo cáo."
Ngô Tố gật đầu, được mời đến phòng họp nghỉ tạm, chỉ chốc lát sau đã có người đưa trà tới, mà lúc này phòng cảnh sát cũng loạn thành một đoàn.
Ngô Tố lại ấn mở trung tâm mua sắm, sau đó thấy được nhiều thứ hơn.
Tranh chữ cổ thì không cần nhiều lời, mấu chốt còn có đồ sứ xinh đẹp, còn có nhiều trang sức tinh mỹ như vậy?
Thẩm mỹ của lão tổ tông thật tốt, quá đẹp.
Hả?
Bà chủ nhắn lại là chính cô mua?
Ngô Tố hơi cau mày, cửa hàng này quả thật có chút cổ quái, bà chủ thoạt nhìn cũng không giống người dám dây vào pháp luật.
Bởi vì giá của đồ cổ này quả thật không cao.
Dù sao nếu bán đấu giá bình sứ mà cô ta mua, một ngàn vạn, nhưng cái này chỉ bán ba mươi vạn, hơn nữa mua là có.
Shh ——
Không phải cô ta tiếp xúc với chuyện linh dị gì đó chứ, hệ thống gì đó hay là Thần Quỷ giao hàng gì đó chứ?
"Cô Ngô."
Có một nữ cảnh sát trung niên đi vào, trước tiên vươn tay về phía Ngô Tố, sau khi bắt tay, mời cô ta ngồi xuống.
"Cô Ngô, bên trên đã trả lời rồi, cửa hàng này không có bán văn vật, nguyên nhân cụ thể cô có thể xem một phong thư."
Nói là một phong thư, thật ra là một bản sao, bản gốc đang được cất giữ cẩn thận trong kho sách.