Thông báo nhiệt độ giảm mạnh, tất cả mọi người chủ động hoặc bị động bắt đầu tích cực chuẩn bị.
Lúc Chu Oánh dẫn Trần Duyệt chuẩn bị mua đồ, còn khuyên hàng xóm bên cạnh: "Hôm qua nói có thảm điện, ngủ một đêm ấm áp, cũng không sợ lạnh, mấy người thật sự không mua?"
Người nọ vẻ mặt khó khăn, trong nhà cũng không thiếu tiền, chắc chắn sống tốt hơn Chu Oánh, nhưng bọn họ cảm thấy không cần thiết phải mua.
Hơn nữa, mùa đông nào mà không lạnh, chịu đựng một chút không phải là xong sao, còn quý giá đến mức phải mua thảm điện hay Tiểu Thái Dương gì đó hay sao?
"Không phải Chu Oánh, tôi cũng nói cô hay, con bé cứ để nó chịu lạnh đi, khi còn bé sẽ hưởng phúc lớn lên không nên người. Cô xem thằng nhóc nhà tôi, tôi không cho nó dùng, nhưng dù gì cũng là con trai, cho nên nhiệt độ trên người cũng cao, không sợ lạnh."
Chu Oánh xụ mặt: "Giữ ấm biến thành hưởng phúc? Tiêu chuẩn hưởng phúc thấp như vậy sao?" Dứt lời, kéo con gái đi.
"Ai, nói cô cô còn không vui à, tiền nhiều quá hay sao, cũng không có mấy đồng tiền, giả bộ cái gì..."
Chu Oánh vốn đã muốn đi, nghe xong đột nhiên dừng bước: "Tiền không nhiều lắm, nhưng lúc đó nhà cô có khó khăn chúng tôi lập tức cho mượn."
"Sau đó không phải đã trả lại rồi sao..."
Thanh âm người nọ nhỏ xuống, mình đúng là có chút không phúc hậu.
Chu Oánh trừng mắt nhìn cô ta: "Sau này chúng ta đừng qua lại nữa, nhà cô có bị lạnh hay không không liên quan tới tôi."
Người nọ hừ một tiếng, xoay người trở về.
Chu Oánh cũng không để ý tới cô ta, cầm hai cây bút máy trong nhà đi tới máy bán hàng tự động xếp hàng. Cô ấy mua thảm điện, đệm chăn cũng mua, sữa bột đường đỏ và một ít điểm tâm cũng mua, còn mua một nồi lẩu điện, mua củ cải và thịt dê mà con gái vẫn luôn nhớ thương, sau này trời lạnh sẽ không ra ngoài nữa.
Chờ Chu Oánh xách bao lớn bao nhỏ trở về, hàng xóm lại kêu một tiếng đầy quái gở.
Chu Oánh cũng không để ý tới cô ta, chỉ là khi hàng xóm khác hỏi, vẫn khuyên một chút.
Mọi người cảm thấy có lý, vì thế cũng đi mua ít đồ, dù sao cũng phải lo trước khỏi hoạ.
-
Bên này sau khi Vương Chiêu Đệ đưa đồ lên trấn, cũng khuyên mọi người trong trấn đều mua, lần này giảm nhiệt độ thật sự không phải chuyện đùa.
Vì vậy tất cả hàng hóa đều được tiêu thụ sạch sẽ, thậm chí hàng hóa ngày mai cũng được đặt trước.
Còn có trong thôn.
Thật ra trong thôn càng coi trọng tiền nhiều hơn, cái gì lạnh, cái gì hạ nhiệt độ, chịu đựng một chút liền qua, sao có thể tiêu tiền lung tung.
Nhưng trưởng thôn của các thôn vẫn rất có trách nhiệm, sau khi nhấn mạnh vào nguy hiểm, có không ít người vẫn mua chút đồ vật giữ ấm phòng lạnh trở về.
-
Thời gian đã tới ngày thứ hai.
Hôm nay Vương Chiêu Đệ thuê người, thuê người đưa đồ đến cửa trấn, sau đó mình và mấy nữ thanh niên trí thức chia nhau đi bán hàng, sau khi bán xong không ngừng nghỉ một khắc liền trở về.
Sau khi trở về, mấy nữ thanh niên trí thức thương lượng, quyết định dùng tiền tiết kiệm mua thảm điện và thuê nguồn điện bên ngoài, còn mua nồi điện cùng với rất nhiều thực phẩm ăn nhanh thuận tiện, mặt khác nguyên liệu lẩu cay cũng mua mấy túi.
Chờ sau khi mấy nữ thanh niên trí thức rời đi, Tô Lăng nhìn Vương Chiêu Đệ: "Em tính toán làm sao bây giờ?"
Vương Chiêu Đệ tràn đầy tự tin: "Em nói em không định lãng phí thời gian, cho nên muốn đi chỗ nhà rách ở, bên kia không có che chắn, có ánh sáng có thể đan áo lông, còn có thể làm nhà kho, mẹ em đồng ý."
Cô ấy đã mua lều vải, trong lều vải dán giấy bạc, thảm điện cũng đã trải xong, chăn đệm cũng đã để sẵn, chỗ phòng thủng gió cũng dùng giấy bạc tạm thời dán lại, khóa cũng khóa lại.
"Em tìm Bảo Châu giúp đỡ, em nói em muốn căn nhà đó. Bảo Châu nói, có thể tìm chú cảnh sát giúp đỡ, vì thế em tìm thôn trưởng, nói em muốn giúp cảnh sát trông coi cửa hàng nhỏ, phải ở tạm căn nhà cũ nát kia."
Tô Lăng mở to hai mắt nhìn, sau đó không nhịn được cười.
"Được, có gì cần thì tới tìm chị, cửa tiệm của chị vẫn mở mỗi ngày."
"Vâng, cảm ơn chị chủ."
Vương Chiêu Đệ có chút hưng phấn, cô ấy có thể cảm giác được tương lai không lâu, cô ấy có lẽ có biện pháp có thể chuyển ra khỏi nhà, chỉ cần có thể chuyển ra ngoài, vậy cô ấy liền có thể dùng sức lo cho việc làm ăn của mình.