Tạ Lâm Phong xách theo gạo và mì vừa trở lại viện thanh niên trí thức, liền có một nữ thanh niên trí thức mặc áo bông cũ cười đi tới trước mặt.
"Thanh niên tri thức Tạ, sáng sớm anh ra ngoài vất vả rồi, còn mang theo gạo và mì về." Gương mặt hơi hóp của Trương Tú hiện lên vẻ vui mừng, cắn răng một cái, tiến lên muốn tiếp nhận.
"Tôi vào bếp nấu cho, để tôi..."
"Thứ tôi tự bỏ tiền ra mua không liên quan tới cô, nếu thiếu đồ ăn thì đi chân núi, bên kia mới mở một cửa hàng, bây giờ còn có gạo mì, đi muộn cũng chỉ có thể chờ ngày mai."
Sắc mặt Tạ Lâm Phong lạnh lùng, giọng nói cũng cố ý lớn hơn vài phần, rất nhanh những người khác trong phòng đều nghe tin mở cửa ra.
Một đám người bọc chặt quần áo đi ra, đợi sau khi tìm Tạ Lâm Phong xác nhận, thì nhao nhao trở về lấy tiền.
Tạ Lâm Phong gọi một nữ thanh niên tri thức da trắng thanh tú lại: "Tôi không biết nấu cơm, cô đến làm đi, chia cho cô một chút"
Mắt hạnh của Trương Miểu Miểu sáng lên, "Được!" Nói xong nhận lấy gạo và mì liền cùng Tạ Lâm Phong đi vào phòng bếp.
Tạ Lâm Phong cụp mắt, nở nụ cười cưng chiều.
Trong mắt Trương Tú hiện lên một tia oán hận, kéo khuôn mặt trở về phòng.
Nữ thanh niên trí thức khác trong phòng đang nghĩ cách kiếm tiền, dù sao cho dù trong nhà gửi tiền đến cũng không lấy về được trong ngày tuyết lớn này, chỉ có thể trước tiên góp lại dùng tạm.
"Trương Tú, cô có muốn góp chung không?"
Trương Tú bực bội cự tuyệt, "Không cần!"
Nữ thanh niên trí thức khác cũng không hỏi, chờ sau khi ra khỏi cửa tìm các thanh niên trí thức ở các phòng khác gom góp, mạo hiểm gió tuyết liền đi tìm cửa tiệm nhỏ kia.
Đợi người vừa đi, trong phòng bếp truyền ra chút mùi thơm của gạo, Trương Tú càng tức giận hơn.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta phiền nhất là so sánh với Trương Miểu Miểu, nhưng hết lần này đến lần khác người này đúng là âm hồn bất tán này, luôn xuất hiện ở xung quanh cô ta.
Bây giờ thì tốt rồi, xuống nông thôn cũng phải sắp xếp cùng đi, kết quả đến thì cướp Tạ Lâm Phong - người cô ta để ý!
Bây giờ cô ta thật sự muốn vọt vào phòng bếp xé nát miệng Trương Miểu Miểu, ăn ăn ăn, sao cô không ăn chết luôn đi!
Trong tiệm tạp hóa, Hoa Hoa đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Tô Lăng.
Tô Lăng lập tức đứng dậy, nhìn ra ngoài: "Khách hàng lại tới nữa rồi sao?"
Hoa Hoa: "Kí chủ, thế giới này hình như là dung hợp thế giới, ngoại trừ nữ chính cẩm lý ra, còn có một vị nữ chính ngọt sủng."
Tô Lăng mờ mịt khẽ gật đầu.
Hoa Hoa tiếp tục nói: "Nữ chính cẩm lý thì dễ hiểu, chính là muốn cái gì có cái đó. Nữ chính ngọt sủng chính là tiểu bạch hoa xinh đẹp giai đoạn đầu, sau đó sau khi gặp được nam chính liền bắt đầu giảm trí thông minh, sau đó trong cốt truyện sẽ xuất hiện mười nữ phụ ác độc như tre già măng mọc gây phiền toái, cuối cùng bị nam chính giải quyết từng người một."
"Nhưng mà hai người này không có ảnh hưởng gì đến ký chủ, chúng ta chỉ là khách qua đường, không ảnh hưởng được tiến trình của thế giới."
Tô Lăng nhíu mày một cách kỳ quái: "Chẳng lẽ không phải nam chính trộm trí tuệ của nữ chính? Hơn nữa nếu không có nam chính thì cũng không có nữ phụ ác độc đúng không."
Hoa Hoa trừng lớn mắt mèo: "Kí chủ, một trăm tệ và một người đàn ông anh tuấn cơ bụng sáu múi, có tiền, cao 183, cô chọn cái nào?"
Tô Lăng: "Một trăm tệ."
Hoa Hoa: Được...
"Đinh linh —— "
Chuông vang, Tô Lăng quay đầu nhìn lại, lại có một đám thanh niên trẻ tuổi, có nam có nữ, đoán chừng là thanh niên trí thức trước đó thông báo.
"Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi muốn mua gì?"
Trong đám người bỗng nhiên chui ra một nam thanh niên trí thức, đi lên phía trước không nói lời nào, nhấc cánh tay đặt ở trên quầy thủy tinh, khóe môi treo một nụ cười đầy dầu mỡ.
"Cô là nhân viên cửa hàng ở đây? Gạo này bán thế nào?" Phùng Kỳ hỏi.
Anh ta nói xong, còn phất tay bảo người phía sau an tâm chớ vội, anh ta đến nghe ngóng chút tin tức.
Chiêu này anh ta thường xuyên dùng, một số cô gái nhỏ nhìn thấy anh ta liền đỏ mặt, hai ba phen liền nắm được tim cô gái kia.
Tô Lăng che mũi: "Trên người anh hơi có mùi."
Phùng Kỳ ngây ngẩn cả người, anh ta vô thức ngửi ngửi.
Mùa đông này vốn không dễ tắm rửa, có chút mùi, vậy không phải cũng bình thường sao!