Dương Truy Vân giống như một cơn gió, Văn phu tử vừa về đến nhà không bao lâu liền nghe tiếp đập cửa.
Tiết Trân bảo Văn phu tử đỡ nữ nhi uống nước, tự mình đi mở cửa.
"A, Tiểu Vân!"
Tiết Trân mời Dương Truy Vân vào: "Tướng công không phải nói ngươi chỉ người khác mua đồ sao, sao lại đến đây, là có chuyện gì sao?"
"Tiết nương tử, chỗ Tô tỷ tỷ có xe đẩy, có thể đẩy người đi, ta nghĩ đến đồ thêu của ngài không tệ, lỡ như Tô tỷ tỷ thu, chẳng phải các ngươi có thể mua được xe đẩy sao."
Tiết Trân lập tức hiểu được lòng tốt của Dương Truy Vân, lập tức vội vã đi vào trong phòng.
Dương Truy Vân cũng đi vào theo, kéo ghế ra ngồi xuống giống như nhà mình.
Văn phu tử tự nhiên cũng nghe được bên ngoài nói chuyện, vì vậy hiếu kỳ hỏi: "Là xe đẩy như thế nào?"
"Giống như sắt, rất nhẹ nhàng, ta có thể nhẹ nhàng nâng qua đỉnh đầu." Dương Truy Vân đắc ý nói.
Văn phu tử bất đắc dĩ cười khẽ: "Khí lực của ngươi ngay cả ca ca ngươi ngươi cũng có thể nâng lên đỉnh đầu, đúng rồi, ca ca ngươi hẳn là về nhà rồi."
Dương Truy Vân khoát tay, mặc kệ ca ca nàng, chỉ nhìn Văn Anh hỏi.
"Ngươi thế nào, tốt hơn chút nào không?"
Văn Anh cười gật gật đầu, ôn nhu nói: "Đỡ hơn nhiều rồi."
Dương Truy Vân lại thở dài: "Thân thể này của ngươi, trên đường khẳng định phải chịu khổ nhiều."
Văn Anh quá nhu nhược, liễu rủ trong gió, đặc biệt phù hợp với dáng vẻ của thiên kim tiểu thư... Nhưng người ta vốn cũng là thiên kim tiểu thư, chỉ là gặp nạn, nên đến thôn nhỏ này của bọn họ.
Đang nói, Tiết Trân đi ra, lấy ra mấy món đồ thêu tâm đắc nhất của mình.
"Tiểu Vân, ta đi cùng ngươi, ta đi hỏi vị lão bản kia có thu hay không." Tiết Trân có chút sốt ruột, nói xong liền ra cửa.
Dương Truy Vân liền đuổi theo.
Văn phu tử nhìn Văn Anh: "Nếu có thể đổi là tốt nhất, nếu như không thể đổi, cha đem khối ngọc kia đi bán."
Văn Anh kiên định lắc đầu, nàng đã uống nước, đã có thể ngồi thẳng người.
"Cha, ngày sau người vẫn phải về Văn gia, không có ngọc bội có thể chứng minh thân phận, bọn họ sẽ không nhận."
Văn phu tử cười lạnh: "Chẳng lẽ có thì bọn họ sẽ nhận sao?"
"Cha, người có thể không để vào mắt, nhưng người lại không thể không để ý đến di ngôn của a nãi, bà ấy hi vọng người có thể trở về." Văn Anh than thở một tiếng, nàng ấy cũng cực kỳ căm hận Văn gia kia.
Nhưng dựa vào cái gì mà người bị đuổi đi lại là bọn họ, người cần chạy nạn cũng là bọn họ.
Những đống bùn nhão kia đống nào cũng có thể bị dán lên tường cao của Văn gia, đến phiên bọn họ làm sao lại không được!
Văn phu tử đẩy bát nước: "Còn chưa tới nước bán ngọc bội đâu, nếu Tiểu Vân đã đặc biệt đến tìm, vậy chứng minh giá cả của đồ thêu sẽ không thấp, mà kỹ năng thêu của a nương con cho dù ở kinh thành cũng là số một số hai."
Văn Anh nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười: "Ta cảm giác là Tiểu Vân sợ một nhà chúng ta chết trên đường, cho nên sau khi hỏi xe đẩy liền nhanh chóng tới báo tin."
Văn phu tử dở khóc dở cười: "Đứa nhỏ này không câu nệ tiểu tiết, nhưng lại thiện tâm, mức độ thông minh thậm chí hơn ca ca của nàng, sau khi gặp qua một lần cũng có thể viết ra bảy tám phần."
Chỉ tiếc...
Chỉ tiếc sinh ra đã là cô nương, người trong nhà cho dù đối xử tốt với nàng, cũng không có khả năng bỏ tiền cho nàng đọc sách.
Văn Anh rũ mắt suy nghĩ một chút: "Lần này chạy nạn, không thiếu được việc chúng ta phải làm phiền người khác, không bằng cha tiếp tục dạy học, để cho mọi người ở trên đường cũng có thể biết chữ, tạo được thiện duyên."
Nàng ấy cũng có thể dạy Tiểu Vân biết chữ, không chỉ là muốn cảm tạ nàng, càng là không đành lòng để nàng sinh ra thông minh như vậy, nhưng không có cơ hội đọc sách biết chữ.