Tiết Trân nhẹ nhàng thở ra, có thể bán đi là tốt rồi.
Nói thật, thời điểm loạn lạc như vậy, có thể bán được đồ thêu cũng đã rất khó tin rồi, hơn nữa bà ấy cảm thấy giá cả cũng coi như phù hợp.
Dương Truy Vân quay đầu nhìn Tiết Trân: "Tiết nương tử, sách nhà ngươi đều có thể mang đi, ngươi có thể đổi mấy cái xe đẩy."
Tiết Trân bán hàng thêu xong thì cũng thả lỏng người chút: "Trong nhà chỉ có ba người, nhiều nhất cũng chỉ mua hai chiếc xe đẩy thôi."
Cho nên sách vẫn không mang đi được, không bằng đến lúc đó đào hố chôn đi, lỡ như về sau gặp được người hữu duyên cũng được.
Tô Lăng nghe vậy, đề nghị: "Hay là ngươi mua xe ba bánh đi, xe ba bánh mười lượng bạc."
Xe ba bánh mà Tô Lăng bán không phải loại trong niên đại văn, cũng không phải loại chạy bằng điện như hiện đại, là vị diện khoa học kỹ thuật mô phỏng theo thời cổ đại làm ra.
Nó cần người giẫm lên để tiến về phía trước, nhưng lại không cần quá nhiều sức lực, trước xe mở rộng, bên trên có màn che, vừa vặn che nắng.
Không gian sau xe cũng lớn, nửa kín, cửa sổ hai bên có thể mở ra, hơi giống loại xe ba bánh mà người già đón trẻ con.
Tiết Trân nghe xong, có chút do dự, bà ấy không hiểu cái gì gọi là xe ba bánh.
Tô Lăng nhìn bà ấy: "Để ta đẩy ra cho ngươi xem."
Tô Lăng dứt lời, liền đi tới chỗ che khuất tầm mắt, đi vào trung tâm mua sắm đặt một cái xe ba bánh, sau đó đẩy cửa sau xe ra, đẩy xe xuống.
Tiết Trân nhìn thấy liền giật nảy mình: "Lớn như vậy à!"
Đó là một chiếc xe ba bánh toàn thân trắng tinh, so với loại xe điện ba bánh màu đỏ ở vị diện hiện đại thì lớn hơn một chút, lốp xe cũng lớn hơn một vòng, nhưng nhìn lại không có vẻ cồng kềnh.
Tô Lăng nhảy xuống xe, cười nói: "Ta giới thiệu cho ngươi một chút, ngươi ngồi xuống trước, đúng, ngươi ngồi xuống, sau đó hai chân giẫm lên trên, đúng..."
"Nó chuyển động rồi! Chuyển động rồi!"
Sắc mặt Tiết Trân trắng bệch, hai chân không ngừng run rẩy, nhưng rất nhanh bà ấy đã phản ứng lại diệu dụng của chiếc xe này, có chiếc xe này, còn sợ bị người bỏ lại sao!
Hoàn toàn không cần sợ hãi!
Hơn nữa căn bản không tốn sức gì mấy, bà ấy đều có thể đạp được, đến lúc đó cùng tướng công thay phiên, trên đường đi cũng sẽ không mệt mỏi.
Mấu chốt là đằng sau lớn như vậy, bọn họ có thể mang theo không ít đồ đi, thật sự là quá thuận tiện.
"Tô lão bản, ta muốn lấy xe này!"
Tô Lăng biết bà ấy sẽ mua, xe này thật sự quá thuận tiện, lúc trước bị vị diện khoa học kỹ thuật đào thải là bởi vì nó rất vô bổ, vừa không nhanh bằng xe có líp, lại lớn hơn so với xe ba bánh người xưa làm, chẳng ra gì cả.
Tiết Trân lái thử xe ba bánh bên này, không ít người tò mò nhìn qua, mắt thấy xe kia động đậy, sợ tới mức nhao nhao lui sang một bên.
Rốt cuộc là bản lĩnh thần tiên gì đây!
Cái thứ lớn như vậy, đạp một cái liền chuyển động?
Vậy phải cần bán đi bao nhiêu gia sản đây!
Lưu Hổ lòng chua xót, xe này hình như dễ dùng hơn, đáng tiếc hắn không có số tiền đó.
Tô Lăng đưa số bạc còn lại sau khi mua xe cho Tiết Trân, Tiết Trân nhận lấy rồi đạp xe trở về.
Bà ấy dự định cưỡi nhiều một chút để cho mình làm quen với xe hơn.
Dương Truy Vân có chút thèm thuồng, nhưng nàng biết nhà mình không có nhiều tiền như vậy, gom góp lại một chút, góp một cái xe đẩy vẫn là có khả năng.
"Được rồi, mọi người tiếp tục tới mua lương đi!"
Dương Truy Vân rất nhanh lại vùi đầu vào công việc.
Văn phu tử và Văn Anh ở bên kia nhìn thấy thứ mới này cũng giật mình, sau khi chậm rãi thích ứng, liền biết được chiếc xe này rất tốt.
Ví dụ như thùng xe khép kín phía sau này, để bất cứ thứ gì cũng không sợ gió thổi mưa sa.
Chỗ ngồi phía trước cũng dài, hai người ngồi hoàn toàn không phải vấn đề, quan trọng nhất là, chỗ ngồi và giữa thùng xe phía sau còn có vị trí nối tiếp, đến lúc đó bọc đệm mềm, cũng có thể ngồi một người nữa.
Thật sự là quá thuận tiện.