Tô Lăng không đợi bao lâu, rất nhanh tất cả thôn dân liền đến đông đủ.
Bây giờ là sáu giờ sáng, tuy rằng đã nóng lên, nhưng so với giữa trưa còn tốt hơn rất nhiều.
Theo một tiếng ra lệnh của ba trưởng thôn, các thôn dân người có xe đẩy thì đẩy xe, có gùi thì cõng gùi, hơn ngàn người cứ như vậy trùng trùng điệp điệp đi về phía trước.
Tô Lăng đi theo cuối cùng, tốc độ không nhanh không chậm, vừa vặn có thể nhìn thấy những bóng lưng còng xuống phía trước qua cửa sổ.
Bọn họ cúi đầu, lưng đeo vật nặng, cho nên lưng chỉ có thể cong xuống, lại vì tránh bị ánh mặt trời bắn thẳng vào mặt cho nên cúi đầu thật sâu.
Dưới chân bọn họ đeo giày rơm, giày rơm giẫm lên mặt đất khô nứt, theo mỗi một bước bụi đất tung lên, ánh mắt đều không tự chủ được quay đầu nhìn thoáng qua.
Lần này đi xa xứ, sợ là không về được nữa.
Bọn họ...
Đã không có nhà.
-
Trong đoàn người, Văn gia là thoải mái nhất, bọn họ có một cái xe ba bánh, đi theo ở giữa vị trí phía sau của thôn dân, bên cạnh chính là cả nhà Dương Truy Vân.
Văn phu tử vì cảm tạ Dương Truy Vân hỗ trợ, cho nên đặc biệt bỏ trống một chỗ ở trong xe ba bánh, chuyên để cho Dương gia dùng để cất đồ vật.
Dương lão nhân chối từ không được, cuối cùng để đồ lên trên, như vậy đi đường cũng nhẹ nhàng hơn chút.
Tần Dung hâm mộ nhìn xe ba bánh nhà người ta, nếu như lúc nhỏ nàng ấy không chán ghét việc thêu thùa thì hôm nay có phải cũng có thể dùng đồ thêu đổi một chiếc xe ba bánh thoải mái hơn cho nữ nhi hay không.
Nhưng bây giờ đã rất tốt rồi, nữ nhi năm tuổi ngồi trên xe đẩy, Tiểu Nguyệt tám tuổi vừa vặn đỡ nó.
Chính là Tiểu Vân...
Dương Truy Vân hơi ngẩng đầu lên, bước nhanh đi bên cạnh Văn Ngọc thân thể không tốt, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ, phảng phất không cảm thấy đi đường như vậy rất mệt mỏi.
"Tiểu Vân vẫn chịu thiệt." Tần Dung thấp giọng nói.
Dương lão tam gật đầu, có chút tự trách: "Nếu có thể giấu nhiều tiền hơn thì tốt rồi."
Trình Hạnh vừa vặn nghe được, nhìn qua Tần Dung nói: "Tiểu Uyển mới năm tuổi, Tiểu Vân đã mười ba, đại tỷ tỷ chiếu cố muội muội là chuyện nên làm."
Tần Dung đi tới, trong chốc lát Lâm Phương cũng đi qua, ba người tụ lại một chỗ nói chuyện, cũng có thể phân tán chút mệt mỏi khi đi đường.
Hai người Dương Nguyên Chiêu và Dương Nguyên Minh đều là người đọc sách, hơn nữa còn là loại thư sinh yếu đuối phải dưỡng khí khái, cho nên rất gầy yếu.
Bây giờ đi trên đường, còn chưa tới nửa canh giờ đã cảm thấy mệt mỏi.
Dương Nguyên Minh cầm túi nước bên hông, muốn uống một ngụm nước.
Dương Nguyên Chiêu ngăn lại, thấp giọng nói: "Chờ dừng lại tu chỉnh rồi uống, nếu không chống đỡ không được bao lâu, trên đường chạy nạn không có thu nhập, cho dù xe thần tiên kia đi theo, chúng ta cũng không mua nổi nước."
Dương Nguyên Minh đặt túi nước xuống, sờ lên đôi môi khô nứt: "Đại ca, trời sắp mưa rồi sao?"
Dương Nguyên Chiêu lắc đầu: "Ta cảm thấy không đâu, theo sử sách ghi lại, một trăm năm trước cũng từng có một lần đại hạn, lần đại hạn đó không có một ngọn cỏ nào... Nhưng ba tháng sau, một trận mưa cứu mạng kéo đến, mưa to liên tục ba ngày, những người còn lại đều sống rồi."
Dương Nguyên Minh ngậm chặt miệng.
Những người còn lại đều sống, vậy chẳng phải là càng nhiều đều vào đường chết rồi sao?
Vậy bọn họ là người nghèo khổ, có thể sống đến cuối cùng không?
"Đại ca huynh xem, Tiểu Vân so với đám người trầm lặng như chúng ta, đặc biệt có sức sống." Dương Nguyên Minh dứt lời liền cười.
Dương Nguyên Chiêu cũng nhìn qua, nhìn khuôn mặt tươi cười của muội muội nhà mình, cũng nở nụ cười.
Nương bọn họ từng nói, nếu hắn chia một chút yếu ớt cho muội muội, muội muội chia cho hắn một chút mạnh mẽ, vậy bọn họ sẽ vừa vặn.
Đáng tiếc, hai người bọn họ không có cách nào ảnh hưởng lẫn nhau, ngược lại đi hướng ngược lại.
Bên này Phùng Quế Hoa mở dù che nắng của mình ra.
"Đại tôn nữ, ánh mặt trời chiếu xuống rồi, mau trở về."
Theo thanh âm của Phùng Quế Hoa rơi xuống, mặt trời chậm rãi lên cao, thiêu đốt đất trời.